Mặc dù Vương Tử Quân đến Nam Giang chưa quá lâu, thế nhưng hắn là bí thư ủy ban tư pháp, nếu như hắn không thể tính toán cho nhân viên của mình, như vậy ai sẽ khăng khăng đi theo hắn chứ?
Ủy ban tư pháp là một ban ngành khá quan trọng, nhân viên công tác cũng không ít, tốt đẹp nhất chính là khống chế cơ chế lưu thông, như vậy sẽ làm cho mình nắm cán bộ trong cơ quan như lòng bàn tay, căn bản không cho ai nhúng tay vào công tác nhân sự trong đơn vị của mình. Thế nhưng hắn cũng là lãnh đạo đơn vị, là thường ủy tỉnh ủy, cũng cần nghĩ cách cho cán bộ của mình đi ra ngoài.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân cười nói với Hoắc Quang Lĩnh:
– Người được bí thư Hoắc đề cử nhất định là mầm mống tốt, cho những đồng chí như vậy đi về vị trí trọng yếu, sẽ là xúc tiến lớn lao cho sự phát triển của tỉnh Nam Giang.
Vương Tử Quân trả lời làm cho Hoắc Quang Lĩnh cảm thấy rất hài lòng, hắn tuy đến Nam Giang lâu hơn so với Vương Tử Quân, thế nhưng căn bản không có lời nói ở phương diện nhân sự. Lần này hắn muốn đẩy của mình lên, sau khi tìm và phản ánh với bí thư Diệp, sau đó nhanh chóng đến nhà Vương Tử Quân, hy vọng Vương Tử Quân có thể viện thủ, ra tay trợ giúp mình.
Vương Tử Quân trả lời sảng khoái làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất vui vẻ, lúc này sau khi Vương Tử Quân nã pháo lên người Chử Vận Phong, lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở hội nghị thường ủy đã không thua kém gì hắn.
Hoắc Quang Lĩnh nói xong chính sự, lại nói thêm vài câu không ăn nhập, sau đó rời khỏi nhà của Vương Tử Quân. Sau khi tiễn chân Hoắc Quang Lĩnh, Vương Tử Quân cảm thấy hai người thông qua cuộc trò chuyện lần này, quan hệ đã đến gần hơn một tầng.
Lúc này trong đầu Vương Tử Quân đã bị vấn đề nhân sự chi phối, lần này biên độ điều chỉnh cán bộ trong tỉnh Nam Giang không quá lớn, thế nhưng ít nhất cũng phải có năm sáu vị chủ tịch thành phố hoặc là bí thư thị ủy được điều chỉnh, mà cấp phó cũng phải có mười vị.
Trên phương diện nhân sự thường là do ba vị bí thư, phó bí thư và trưởng phòng tổ chức cùng nhau nghiên cứu. Ý kiến của lãnh đạo đứng đầu là cực kỳ quan trọng, bọn họ nhìn trúng người nào, đặc biệt là bí thư nhìn trúng người nào thì khả năng tiến lên là rất lớn.
Nhưng dù là bất cứ chuyện gì cũng không nên ăn một mình, vấn đề nhân sự càng không thể là như vậy. Vì vậy mà các vị thường ủy tỉnh ủy trên cơ bản cũng có ý của mình, rốt cuộc người nào có thể ra tay mạnh nhất, cần phải xem lực ảnh hưởng của người đó là như thế nào.
Trong ủy ban tư pháp, phải có người được đưa ra ngoài, một khi có người đi ra ngoài, như vậy lực ảnh hưởng ở địa phương sẽ thêm lớn. Chẳng những sẽ lưu lại nhiều cơ hội cho người trong cơ quan, hơn nữa còn làm cho người ta cảm thấy mình căn bản là lo nghĩ cho người trong đơn vị, sao hắn lại không làm những chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy được?
Điều chỉnh một vị phó bí thư của ủy ban tư pháp để xuống tuyến dưới nhận chức, điều này căn bản là rất tốt. Vương Tử Quân thầm nghĩ đến tình huống công tác của các nhân viên bên dưới, một danh sách được hắn cẩn thận đưa ra.
Nhưng Vương Tử Quân bây giờ còn không phải là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, lại càng không phải là bí thư tỉnh ủy, thế cho nên ý kiến của hắn có được thông qua hay không cũng cần xem vào người khác. Tất nhiên ngày hôm sau khi đi làm thì Vương Tử Quân nhanh chóng liên hệ với bí thư Diệp Thừa Dân.
Trước tiên Vương Tử Quân gọi điện thoại để liên hệ với bí thư Diệp Thừa Dân, sau đó hắn đi về phía văn phòng thường ủy. Khi đi lên lầu, Vương Tử Quân gặp mặt trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương.
Trước kia quan hệ giữa Vương Tử Quân và Lục Trạch Lương chỉ là tầm thường, nhưng sau khi Vương Tử Quân nã pháo Chử Vận Phong ở hội nghị thường ủy, quan hệ giữa hai người càng khó nói. Chẳng qua hai người bọn họ đều là người tâm tư nhẵn nhụi, giống như căn bản không thấy những biến hóa này.
Tuy hai người gặp mặt nhau với nụ cười sáng lạn, thế nhưng trên thực tế thì Vương Tử Quân mẫn cảm ý thức được quan hệ giữa hai bên càng thêm bất hòa.
– Bí thư Vương, gần đây phương diện trật tự trị an ở tỉnh Nam Giang càng mạnh hơn so với trước kia, đặc biệt là phương diện giao thông, tai nạn giảm xuống còn rất ít.
Sau khi thấy Vương Tử Quân thì Lục Trạch Lương cười nói.
Vương Tử Quân cười cười nói với lời nịnh nọt của Lục Trạch Lương:
– Trưởng phòng Lục, cục công an cho ra thành tích như vậy, còn không phải là một trưởng phòng tổ chức như anh làm quá tốt công tác sao? Ngài đã điều động cho khối công an nhiều binh hùng tướng mạnh, điều này không phải chỉ là việc đơn giản, chỉ là một bữa sáng sao?
Hai người trò chuyện với nhau đều nở nụ cười, sau khi lên lầu hai thì Vương Tử Quân đi về phía phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân, Lục Trạch Lương thì tiếp tục lên lầu, đi về phía phòng làm việc của phó bí thư Diêu Trung Tắc. Hai người đều biết rõ mục đích của đối phương, thế nhưng hai bên đều không chỉ ra.
Sau khi đi vào trong phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân, lúc này Diệp Thừa Dân đang xem văn kiện. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì Diệp Thừa Dân nhanh chóng đặt văn kiện xuống nói với Khuất Chấn Hưng:
– Bí thư Vương thích uống trà, cậu mau đi lấy trà vài ngày trước nhận từ quê đi pha cho bí thư Vương, sau đó để lại cho bí thư Vương một ít để cậu ấy từ từ uống.
Được lãnh đạo cho lễ vật chính là đãi ngộ cực kỳ tốt, Khuất Chấn Hưng đồng ý một tiếng, sau đó nhanh chóng đi pha trà cho Vương Tử Quân.
Sau khi cảm tạ Khuất Chấn Hưng thì Vương Tử Quân cười nói:
– Bí thư Diệp, trà của ngài làm cho tôi không dám uống, chỉ sợ uống xong phương diện thưởng thức trà lại gia tăng, khi đó không có trà ngon để uống thì quá phiền toái.
Diệp Thừa Dân tỏ ra rất vui với câu nói đùa của Vương Tử Quân, lão chỉ chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói:
– Cậu đúng là một tên tham lam, tôi nói cho cậu biết, trà khác thì tôi không gánh được, thế nhưng trà này thì cậu cứ uống thoải mái. Quê tôi có hàng chục ngàn héc ta trà, cậu muốn uống bao nhiêu thì tùy tích.
Diệp Thừa Dân căn bản rất thỏa mãn với Vương Tử Quân, dù sao thì sau khi Vương Tử Quân giao phong với Chử Vận Phong, áp lực của lão cũng giảm đi rất nhiều. Trước kia có nhiều người căn bản là bằng mặt không bằng lòng, bây giờ tất cả đã thuận lợi hơn khá nhiều.
– Bí thư Diệp, lãnh đạo nói chuyện là nhất ngôn cửu đỉnh, tôi cũng không khách khí.
Vương Tử Quân dùng giọng không chút che đậy miệng nói, điều này làm cho Khuất Chấn Hưng ở bên cạnh không ngừng hâm mộ. Dưới tình huống bình thường, cấp dưới căn bản không nên cho rằng lời hứa hẹn của lãnh đạo là thật, anh cần phải nhanh chóng quên lời hứa hẹn của lãnh đạo, sao có thể rơi vào tình huống được một tấc lại tiến lên một thước được? Nhưng Vương Tử Quân lại khác, hắn nói như vậy hình như làm cho bí thư Diệp thêm vui vẻ, không có chút không hài lòng, biết đâu đây chính là một đãi ngộ đặc thù của Vương Tử Quân?
Khuất Chấn Hưng thầm nghĩ như vậy, thế là nhanh chóng pha trà, sau đó xoay người đi ra đóng cửa lại.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp hai ngụm, sau đó mới nói:
– Bí thư Diệp, lần này tôi đến tìm ngài chính là vì muốn cầu viện.
– Sao? Bí thư Tử Quân tìm tôi để cầu viện sao? Điều này thật sự làm cho tôi cảm thấy rất vui. Cậu nói đi, có gì cần tôi giúp sao?
Đối với sự thẳng thắn thành khẩn của Vương Tử Quân, Diệp Thừa Dân căn bản tỏ ra rất vui.
– Bí thư Diệp, tuy tôi không dám ở trước mặt ngài nói nhiều về công tác của khối tư pháp trong tỉnh, thế nhưng dù thế nào cũng có chút thành tích. Sở dĩ có chút thành tích như vậy cũng là vì có một đội ngũ có gan công tác sáng nghiệp.
Vương Tử Quân nở nụ cười thản nhiên, gương mặt tràn đầy tự tin:
– Tôi cực kỳ hài lòng với các đồng chí trong ủy ban tư pháp, thế cho nên vào đúng thời điểm quan trọng cũng phải kéo đẩy một chút, để các đồng chí có động lực công tác.
– Nhưng nhìn từ góc độ bồi dưỡng cán bộ, tôi cảm thấy nếu đẩy lên cao thì sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của bọn họ. Câu cửa miệng của mọi người chính là cây chuyển chết người chuyển sống, cán bộ luân chuyển sẽ có nhiều lợi ích. Nếu cứ mãi công tác ở một cương vị, như vậy ánh mắt sẽ dần hẹp hòi, có bất lợi ở phương diện khống chế. Vì vậy tôi nghĩ rằng trong quá trình điều chỉnh lần này thì bí thư Diệp cũng nên suy xét đến các đồng chí của ủy ban tư pháp chúng tôi, để cho bọn họ xuống tuyến dưới rèn luyện vài năm, cũng xem như đẩy mạnh công tác cơ sở của bọn họ.
Vẻ mặt Diệp Thừa Dân mãi mà không có gì thay đổi, khi Vương Tử Quân nói ra câu đầu tiên thì lão căn bản đã hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, lão biết rõ mục đích của Vương Tử Quân đến đây lần này là như thế nào.
Nếu nói từ phương diện tâm lý, Diệp Thừa Dân căn bản rất đồng ý với ý kiến của Vương Tử Quân, cũng sẽ rất sẫn lòng giúp đỡ. Vì vậy sau khi Vương Tử Quân nói xong, Diệp Thừa Dân dùng giọng không nhanh không chậm nói:
– Bí thư Tử Quân, ý nghĩ của anh là rất tốt, nhưng danh sách lần này là có hạn, cậu nên làm tốt công tác tuyển chọn.
Diệp Thừa Dân nói những lời như vậy trên cơ bản đã đồng ý, hơn nữa lão cũng không hỏi Vương Tử Quân đề cử ai, thái độ như vậy rõ ràng là ủng hộ và tín nhiệm. Vương Tử Quân là người thông minh, nào không hiểu rõ ý nghĩ của bí thư Diệp, hắn lập tức cười nói:
– Cám ơn bí thư Diệp đã giúp đỡ, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác tuyển chọn, sẽ đề bạt các đồng chí thích hợp nhất lên cương vị mới, tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
Lục Trạch Lương là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang, hắn là một trong những người có quyền quyết định ở phương diện điều chỉnh nhân sự. Tuy quyền quyết định lớn nhất nằm trong tay của Diệp Thừa Dân, thế nhưng ý kiến của một vị trưởng phòng tổ chức như hắn căn bản là khá quan trọng, đồng thời cũng là công tác chủ yếu của hắn.
Dù anh đã đi qua nhiều đường, thế nhưng không thông qua ở Lục Trạch Lương, như vậy khả năng được đề bạt cũng sẽ giảm xuống hơn phân nửa. Cũng là vì nguyên nhân này mà Lục Trạch Lương là một người chạm tay có thể phỏng ở tỉnh Nam Giang, rất nhiều người trông mong được kết giao với hắn.
Thân ở quan trường thì tất cả những vấn đề liên quan đến nhân sự đều cực kỳ quan trọng, nếu có kẻ nào đó không chịu chạy cửa sau, bình tĩnh ngồi ở nhà chờ kết quả được công bố nói chung chỉ có hai tình huống; một là người kia có thành tích quá rõ ràng, đủ để làm người ta ngậm kín miệng, không thể không đề bạt mình, lãnh đạo cấp cáo sẽ thấy rõ anh là một người có khả năng, nếu không đề bạt thì căn bản là khó thể ăn nói; hai là anh có quan hệ cực kỳ sâu đậm với một vị lãnh đạo nào đó, phần cảm tình đã đến mức không cần phải bôi trơn.
Nhưng có được mấy người như vậy? Hơn nữa cho dù anh thuộc vào hàng ngũ như vậy, khó tránh khỏi phương diện phỏng đoán xem vị trí của mình trong mắt lãnh đạo là thế nào, đã phỏng đoán thì tất nhiên tâm lý sẽ bất ổn, sợ hãi, luôn ở trong trạng thái không yên. Vì vậy một khi cơ hội đến thì ai ai cũng tiến lên nắm bắt, không người nào dám đặt cược với tương lai của mình. Vì vậy mà dù có quan hệ nhiều ít thế nào, dù bất kỳ ai muốn tiến chức đều phải chạy như vịt.
Sau khi bí thư Diệp Thừa Dân đến nhận công tác ở tỉnh Nam Giang thì căn bản chưa từng điều chỉnh nhân sự ở phạm vi lớn, bình thường chỉ là thuận tay phát triển mà thôi. Nhưng vì là như vậy nên vô tình tạo nên quyền can thiệp của bí thư Diệp Thừa Dân vào trong phương diện nhân sự tỉnh Nam Giang, Lục Trạch Lương chỉ cảm thấy sợi dây trói trên người mình càng lúc càng chặt.
Khi có vài vị bí thư thị ủy đến tuổi về hưu, khi đó căn bản không thể nào không kéo tấm màn nhân sự. Lục Trạch Lương là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn căn bản nắm chặt điểm mấu chốt này, tất nhiên hắn là người bận rộn nhất vì luôn bị người ta theo sát bên cạnh. Tuy hắn ở trong khu biệt thự dành cho thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng điện thoại thì căn bản luôn ở bên cạnh, lúc nào người ta cũng theo đuổi không bỏ.
Lục Trạch Lương thật sự cảm thấy rất khó xử với sự kiện điều chỉnh nhân sự lần này, dù sao thì trên một số phương diện cũng phải không mưu mà hợp với ý kiến của hai vị lãnh đạo đứng đầu trong tỉnh, không nên gây ra tình huống trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Đối mặt với tình hình này thì hắn căn bản không thể nào ung dung bình tĩnh được, càng không thể hàm hồ suy đoán, nhất định phải cho ra lựa chọn chính xác của mình.
Lục Trạch Lương ngồi trong phòng làm việc của mình nhìn danh sách được thư ký đưa đến rồi cau mày. Có hai người thích hợp tiến lên làm bí thư thành phố Ô Phổ, một người là chủ tịch
Đối với hai người kia, Lục Trạch Lương căn bản có khuynh hướng về phía Khổng Bỉnh Cương, dù sao thì hắn cũng có cảm tình với Khổng Bỉnh Cương, hơn nữa Khổng Bỉnh Cương còn là người được chủ tịch Chử Vận Phong mở miệng nhắc đến. Nhưng hắn cũng không dám gạch tên của Triệu Cao Tề, dù sao thì Triệu Cao Tề luôn là người theo sát bí thư Diệp Thừa Dân, cũng không phải là người bình thường trước mặt Diệp Thừa Dân, rất được chào đón là khác.
Sau khi do dự mãi thì Lục Trạch Lương cầm danh sách đi tìm phó bí thư Diêu Trung Tắc. Đối phương là phó bí thư chủ khảo công tác nhân sự, chính mình đến báo cáo công tác cho phó bí thư Diêu Trung Tắc là sự kiện cực kỳ bình thường.
Lục Trạch Lương có quan hệ tốt với Diêu Trung Tắc, thế cho nên đến nơi này cũng không có gì là không thích ứng. Hắn ngồi trên ghế sa lông trong phòng làm việc của phó bí thư Diêu, hắn đưa bản danh sách làm mình đau đầu đến trước mặt Diêu Trung Tắc.
Diêu Trung Tắc cười cười nói:
– Trưởng phòng Lục, có một số việc anh nên đề cử hai người, còn cuối cùng phân định thế nào cũng không phải là trách nhiệm của một người là trưởng phòng tổ chức như anh.
Nhìn vẻ mặt với nụ cười xảo quyệt của Diêu Trung Tắc, Lục Trạch Lương chợt hiểu cái gì xảy ra, hắn cười cười nói:
– Nếu bí thư Diêu có việc bận thì tôi căn bản là làm theo chỉ thị của ngài.
Diêu Trung Tắc cười cười, sau đó hắn lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra ném cho Lục Trạch Lương, lại nói:
– Trưởng phòng Lục, tôi chỉ có một việc tư cần nhờ anh hỗ trợ. Là thế này, năm xưa tôi xuống nông thôn công tác thì ở trong nhà một người trong thôn, tâm tính của nhân dân là rất tốt, chất phác lương thiện, phần tình nghĩa này làm tôi cảm thấy cả đời khó quên. Con cái của gia đình kia vẫn luôn đi theo tôi.
Diêu Trung Tắc nói rồi giống như thật sự xúc động, mắt có hơi ướt giống như nhớ lại những khó khăn và tình cảm của nhân dân cho mình vào năm xưa xuống cơ sở công tác. Hắn trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói:
– Thật sự là thời gian công tác ở thành phố Ba Uẩn đã qua đi không thể nào tiếp tục quay lại.
– Thời gian đó tuy khó khăn vất vả thế nhưng là tài phú mà ai cũng mong muốn có được.
Lục Trạch Lương xem như đã hiểu ý nghĩ của Diêu Trung Tắc, vị trí phó chủ tịch thành phố Ba Uẩn có nhiều người cạnh tranh, thế nhưng trưởng phòng Liễu Hà Hỉ ở ban nghiên cứu chính sách tỉnh có quan hệ không tệ với Diêu Trung Tắc.
Hai người tiếp tục trò chuyện với nhau, Diêu Trung Tắc lại nói ra vài ý nghĩ về vài phương diện tuyển người. Lục Trạch Lương đánh dấu vài người, sau đó trao đổi một chút, trên cơ bản hai người đã cùng chung một mục đích.
Khi Lục Trạch Lương nói lời cáo từ, Diêu Trung Tắc chợt nói:
– Hôm qua bí thư Diệp nói với tôi một chuyện, đó là các anh nên chú ý một chút đến người của ủy ban tư pháp, cần phải đẩy hai vị cán bộ vĩ đại của ủy ban tư pháp lên cương vị mới.
Diêu Trung Tắc nói một câu không quá quan tâm nhưng lời nói bay bổng, Lục Trạch Lương nghe cũng tùy ý. Hắn khẽ gật đầu với Diêu Trung Tắc rồi rời đi. Nhưng khi đi ra khỏi cửa, hắn chợt lẩm bẩm:
– Trước nay phương diện nhân sự là tăng người thì ít vị trí, tôi nào dám cho ra danh sách quá nhiều người như vậy…
Bình luận