Giải Ý mỉm cười, ngồi nghe bọn họ hát mấy bài tình ca. Có đôi khi theo không kịp điệu, bọn họ liền thẳng thắn rống loạn một mạch, làm hắn cười đến ngửa tới ngửa lui.
Mặc dù có tiểu thư ngồi ở bên cạnh, mấy công nhân này cũng rất quy củ, không ai dám động thủ động cước. Bọn họ thỉnh thoảng cho các nàng cầm bia cho uống, đút quả cho ăn hay trò chuyện hai ba câu, như người địa phương nào, tới đây khi nào… tất cả đều rất lễ độ, kiểu cách gần xa.
Trình Viễn đứng lên thét to: “Tiểu thư các người, chủ động một điểm a. Ở đây đều là nam nhân thành thật, các ngươi phải đi câu dẫn mới đúng a. Giống vậy nè.” Vừa nói, y vừa đem tay tiểu thư cạnh Vu Minh Hoa đặt lên đùi Minh Hoa, sau đó cầm tay Vu Minh Hoa mà để vào tay tiểu thư.
Mặt Vu Minh Hoa có chút đỏ, nhưng vẫn cầm tay tiểu thư không bỏ. Tiểu thư cũng nhích gần đến bên y hơn.
Viên chức khác dần dần mô phỏng theo, tuy rằng vẫn có chút không được tự nhiên nhưng ít ra bầu không khí đã thân thiện hơn.
“Lúc này mới đúng nè.” Trình Viễn thân thủ quay sang tiểu thư chỉ trỏ. “Các ngươi khéo về lão cách mạng gặp tân vấn đề, nhưng cũng nên giỏi khiến tân binh gặp lão vấn đề nữa a. Xuất ra bản lĩnh đi.”
“Còn có các ngươi nữa.” Trình Viễn lại phủi đi lại phủi về phía đám thanh niên. “Nam tử hán mà, phải chuyên gia một điểm chứ, dỗ ngon dỗ ngọt chút coi.”
Giải Ý nghe được, cười ngặt nghẽo.
Trình Viễn quay đầu nháy nháy mấy cái với hắn: “Ngươi nói đúng không, Giải tổng?”
Giải Ý liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, không sai không sai, thiên chân vạn xác luôn.”
Trình Viễn ra vẻ vô tội quay sang hắn: “Sao vậy? Ta nói sai gì?”
Giải Ý cười nói: “Không có không có, những gì ngươi nói đều là chân lý cả. Ta chỉ nghĩ, ngươi không bằng đổi nghề làm má mì đi, nhất định nổi tiếng.”
Mọi người tất cả đều cười rộ lên.
Trình Viễn cũng cười, nhịn không được nhéo lỗ tai hắn: “Giỡn ta? Hả?”
Giải Ý không thể kiềm được, ngửa đầu cười ha ha.
Trình Viễn nhìn chiếc cằm gọn gàng cùng chiếc cổ cao cao trắng trắng của hắn hợp với nhau tạo thành đường cong ưu mỹ, cảm giác thấy người nóng cả lên, chỉ muốn lập tức hôn lên đó.
Lê Vân An làm thinh nhưng cũng lập tức nhìn ra Trình Viễn đối với Giải Ý có hứng thú nồng hậu. Y ở trong lòng cười nhạt, cảm thấy kế hoạch của chính mình rất có khả năng thành công.
Miệng của hắn nhếch lên một nét cười.
Dương Linh gần nhất vẫn vì hắn trầm mặc ít lời mà lo lắng. Nàng tâm tính trì độn vô pháp quan sát thấy tình cảnh của Lê Vân An hiện nay, nàng chỉ có thể ôn nhu chiếu cố y, đối y thiên y bách thuận, mong muốn y có thể hài lòng, vui sướng. Hiện tại thấy được dáng cười của y, nàng rốt cục đã thở phào nhẹ nhõm, vô tâm ghé sát vào lòng y.
Lê Vân An theo bản năng ôm lấy vai nàng, trong đầu nhanh nhanh tính toán.
Giải Ý bằng trực giác cảm thấy gã thuộc hạ nguy hiểm này lại đang suy tính điều gì, liền hướng y thân thiết hỏi: “Lão Lê, ngươi cùng Tiểu Dương dự định lúc nào kết hôn a?”
Lê Vân An ngẩn ra, lập tức kính cẩn đáp: “Đa tạ Giải tổng quan tâm, có lẽ là cuối năm nay.”
“Vậy là tốt rồi.” Giải Ý gật đầu.
Lúc này, có một nhân viên phục vụ đi đến, thay bọn họ rót bia, đem trái cây thêm.
Lê Vân An cười giơ ly, nói với Giải Ý: “Giải tổng, ta mời ngươi một ly, chúc ngươi phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”
Giải Ý vui vẻ nâng ly, cùng y cụng ly, rồi một hơi uống hết.
Nhân viên phục vụ kia liền cầm lấy bình rượu, thay hắn rót đầy.
Lê Vân An lại quay sang Trình Viễn: “Trình tổng, ta mời ngươi một ly, chúc ngươi sinh ý thịnh vượng, tiền tài như nước.”
Trình Viễn cười ha ha: “Tốt, cám ơn ý tốt của ngươi.” Lập tức cũng một hơi uống sạch.
Nhân viên kia cũng lập tức rót đầy cho Trình Viễn.
Lê Vân An dẫn đầu, Tưởng Liên mọi người liền ồ ạt tiến tới mời rượu hai người, trước mời Giải Ý, sau mời Trình Viễn.
Nhân viên kia đơn giản vẫn ở cạnh bên, tay cầm chai rượu, không ngừng thay hai người châm rượu.
Đám thanh niên quậy càng lúc càng ầm ĩ, cả phòng đều tiếng cười lẫn tiếng hát ồn ào.
Trình Viễn cùng Giải Ý đều có chút say, cảm thấy cháng váng đầu, hoa cả mắt. Trình Viễn không dám ngồi lại để bị vây lần nữa, liền nói với Giải Ý: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”
Giải Ý nhìn một đám người ầm ầm ca hát, gật đầu.
Hai người liền đứng dậy đi ra ngoài.
Tưởng Liên ở phía sau kêu vói lên: “Giải tổng, một hồi phải trở về cắt bánh đó.”
Giải Ý quay đầu lại cười: “Biết.”
Lê Vân An nhìn dáng hai người cùng nhau đi ra ngoài, liền giống như bị tiêm adrenalin, máu cấp tốc chạy rần rật.
———————
Đêm nay vốn là một ngày tối trời, không sao không trăng. Chẳng biết thế nào, bầu trời đen như mực càng làm cho mọi người cảm thấy được một cơn lốc ở tít xa trên biển đang hình thành. Trong không khí tràn ngập một loại rối loạn bất an.
Giải Ý cùng Trình Viễn sóng vai mà đi, càng đi càng xa, những vết chân lưu trên cát cũng càng thưa dần, đèn đường càng tối. Hai người thầm hít một hơi thật sâu không khí thanh mát không son phấn, không nước hoa, không xăng khói đêm nay, cảm giác thật khoang khoái dễ chịu.
Trình Viễn sóng đôi đi bên cạnh Giải Ý, lòng có cảm giác yên bình và bình tĩnh đã lâu chưa gặp. Dĩ vãng, vô luận y cùng người nào ở chung, sâu tận trong tâm linh vẫn đều cảm thấy có điều gì đó thật trống rỗng hay chán chường. Hiện tại, chỉ có lúc này đây, y mới có lại cái cảm giác yên ổn, kiên định.
“Tiểu Ý, ta nghĩ chúng ta hiện tại là bằng hữu phải không?” Thanh âm y cực kỳ dịu dàng.
Giải Ý không chút do dự, gật đầu: “Đương nhiên.”
Trình Viễn mỉm cười: “Ta muốn hỏi ngươi một ít vấn đề, có lẽ có chút hơi xoi mói, ngươi đừng để bụng.”
Giải Ý suy nghĩ một chút, mới ôn hòa nói lại: “Vậy phải xem là vấn đề gì đã?”
Trình Viễn suy tư, không có hé răng. Ven đường thỉnh thoảng có một vài chiếc xe chạy ngang qua, âm thanh không lớn. Đêm nay vẫn tĩnh lặng.
Một lát, Trình Viễn mới tự giễu mà nói: “Ta chỉ là có chút hiếu kỳ thôi. Tin tưởng ta, ta chưa từng có cảm giác như vậy trước đây.”
“Ta tin.” Giải Ý cười nói. “Có thể làm cho người từng trải như ngươi hiếu kỳ thì đó hẳn là phi thường không dễ dàng. Nếu như chính ta làm ngươi cảm thấy như thế thì thật là vinh hạnh cho ta.”
“Ngươi….với Lâm Tư Đông, có chân tình hay không?” Trình Viễn cuối cùng nhịn không được hỏi ra.
Sắc mặt Giải Ý khẽ biến, nhưng rất nhanh lập tức khôi phục thái độ bình thường: “Tại sao hỏi như thế? Tìm hiểu giùm ai vậy?”
“Không, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải nghe ngóng dùm người khác.” Trình Viễn nở nụ cười. “Ta hỏi cho chính mình.”
Giải Ý kỳ quái mà nhìn y, trầm ngâm chốt lát rồi hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ sao?”
Trình Viễn nhìn hắn một lát, rốt cục quyết định đập nồi dìm thuyền, lấy nguy tìm thắng. Y nói: “Ta biết Lâm Tư Đông vì ngươi mới tiến hành gọi thầu công trình cao ốc Hoan Nhạc, kỳ thực bọn ta cơ bản đã đạt thành hiệp nghị, y cũng đã chuẩn bị đem đại bộ phận công trình giao cho ta làm, mặt khác tiểu bộ phân thì để công ty nội thất tập đoàn y làm.”
“Ta không phủ nhận chuyện này.” Giải Ý vẫn vậy, bình tĩnh. “Ngươi muốn rõ chuyện gì đây?”
“Không phải, ngươi đừng hiểu lầm. Ta không phải chỉ trích ngươi cái gì. Tương phản, ta phi thường tán thành chuyện này của Lâm Tư Đông, nếu là ta, ta cũng làm thế. Bởi vì ngươi đáng giá.” Ánh mắt tán thưởng của Trình Viễn không hề dấu diếm mà nhìn hắn.
Giải Ý có chút không hiểu rõ hàm ý của y, không thể làm gì khác hơn là cười cười: “Ngươi đừng giễu ta.”
“Không không không, ta tuyệt không có ý tứ đó. Ta… chỉ là muốn nói…” Y có chút do dự. “Lâm Tư Đông có nói y và ngươi sẽ như vậy bao lâu không?”
Giải Ý bình thản cười: “Hắn có vợ rồi, không phải sao?”
Trình Viễn lập tức hưng phấn: “Phải, là chưa nói cho ngươi đúng không?”
“Đúng là chưa.” Thần tình Giải Ý thủy chung vẫn nhàn nhạt. “Nhưng ta cho rằng chuyện đó không quan trọng.”
Trình Viễn dần dần lộ ra dáng cười khoái trá, khiến cho y lại càng tăng thêm mị lực. Y ôn hòa hỏi: “Tiểu Ý, ngươi nghĩ con người của ta thế nào?”
“Không tệ.” Giải Ý cười gật đầu. “Rốt cuộc người tốt.”
“Thật?” Trình Viễn mừng rỡ. Theo dự tính của y, nguyên tưởng rằng Giải Ý sẽ không chút khách khí chút nào mà chê thẳng thừng.
“Đương nhiên.” Giải Ý nhàn nhã bước từng bước trên đường. “Ngươi ngoại trừ có điểm hoa tâm ra, xác thực là người tốt.”
Trình Viễn khẩn thiết hỏi tiếp: “Vậy, ta có phải là lựa chọn tốt để làm người yêu?”
Giải Ý hơi kinh ngạc, một thời không biết nói gì.
Bình luận