Dark?

Chương 85

Xem giới thiệu truyện Bối Phụ Dương Quang
A+ A-
Công viên Triều Dương tại Bắc Kinh là một nơi tập hợp các quán bar.

Vào đêm, ở đây cực kỳ náo nhiệt, chẳng mấy chốc đã thay thế chỗ của khu Tam Lý (1), trở thành nơi các thanh niên ăn chơi thích lui tới nhất. Mà ban ngày, ở đây lại rất thanh tĩnh.

Đầu thu là mùa đẹp nhất tại Bắc Kinh, bầu trời xanh xanh, không một gợn mây, dương quang nhàn nhạt chiếu màu trong trẻo như ngọc bích trên mặt hồ, lâu lâu lại chớp động những gợn sóng lăn tăn. Bãi cỏ xanh mơn mởn an tĩnh phất phơ trong gió nhẹ, thỉnh thoảng lại điểm chút hoa nhỏ ở giữa.

Giải Ý nhàn nhã ngồi ở chiếc ghế ven hồ, nhìn vài người câu cá. Hai con chó chăn cừu Đức rất đẹp dựa sát bên chân hắn. Giải Ý mặc chiếc áo thun vàng nhạt cùng quần xanh đậm, cánh tay thon dài thỉnh thoảng xoa xoa đầu con chó, như hiểu tiếng người, hai con chó xinh đẹp cọ cọ vào quần hắn một cách thư thích.

Lâm Tư Đông đứng cách đó không xa, lặng người nhìn.

Cảnh trí này chẳng khác gì một bức tranh, làm cho người ta cảnh đẹp ý vui. Một nam nhân bình thản tuấn lãng, hai con chó ôn nhu phiêu lượng, phía sau là chiếc ghế trắng, mặt hồ xanh biếc cùng bãi cỏ mơn mởn, đặc biệt hài hòa. Y tuy rằng nóng ruột muốn nói chuyện với Giải Ý, nhưng trong khoảnh khắc lại không muốn đi phá hư phong cảnh tuyệt hảo này.

Giải Ý dường như cảm giác được ánh mắt chăm chú của y, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía y, nở nụ cười.

Lâm Tư Đông cũng cười, bước đi tới chỗ hắn, dự định ngồi vào bên cạnh.

Hai con chó bên cạnh Giải Ý lặp tức dựng dậy, cảnh giác nhìn chăm chú vào y, trong ánh mắt tràn ngập đề phòng, toàn thân căng ra, tiến vào trạng thái chiến đấu.

Lâm Tư Đông vô cùng kinh ngạc, lập tức nhấc tay giả bộ đầu hàng, nói với chúng: “Nè, nè, ta không phải địch nhân a.”

Giải Ý cười đến khoái trá, vỗ nhẹ nhẹ hai con chó: “Tiểu Kiên, Tiểu Cường, không cần căng thẳng, y là bằng hữu.”

Lâm Tư Đông buông tay, chậm chậm đi tới gần, cười nói: “Tiểu Kiên? Tiểu Cường? Thực sự là tên rất hay nha.”

“Đệ đệ ta đặt đó.” Giải Ý giải thích, thấy y muốn ngồi xuống, lập tức dịch ra một bên.

Hai con chó quý nhìn Lâm Tư Đông ngồi xuống bên cạnh Giải Ý, vẻ mặt thật sự không hài lòng, cố sức ngồi xen vào giữa hai người, không chịu để Lâm Tư Đông tới gần Giải Ý.

Lâm Tư Đông không khỏi buồn cười: “Tiểu Ý, chúng nó yêu ngươi sao? Ngươi xem, mặt ghen quá chừng.”

Giải Ý thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Là do Tiểu Tư huấn luyện đó.”

Nửa năm trước, Giải Tư lái xe, đem hai con chó chăn cừu này đưa đến Bắc Kinh, giao cho Giải Ý, trước khi đi, cậu chỉ vào Giải Ý, tàn bạo đe dọa hai con chó ấy: “Các ngươi nhớ kỹ cho ta, ai dám tùy tiện tiếp cận chủ nhân các ngươi thì cắn chết hắn ngay.”

Hắn đứng ở bên cạnh nghe thế, liền cười phá lên.

Lúc này, Lâm Tư Đông nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của hắn, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên thấy hắn.

Dưới ánh đèn u ám của quán bar, đôi mắt hắn lãnh đạm, tràn ngập chán ghét, toàn thân tỏa ra loại khí thế lợi hại, khiến y dù thấy khó vẫn muốn tiếp cận, muốn chinh phục hắn. Mà hiện nay, hắn lại bình thản ngồi trước mặt mình, yên lặng nhàn nhã, không hề có chút chống cự, vậy nhưng bản thân lại cảm thấy mình đã cách hắn xa rất xa, chẳng còn có thể chạm đến trái tim của hắn nữa rồi.

Nghĩ như vậy, trong lòng y bỗng nhiên dâng lên một chút khổ sở, mặt vẫn như cũ lộ vẻ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tới Bắc Kinh, thế nào không cho ta biết?”

Giải Ý bình thản mà nói: “Ta chỉ là tới chữa bệnh, không muốn làm phiền nhiều người.”

“Hiện tại đối với ta khách khí như thế sao?” Lâm Tư Đông khẽ thở dài. “Tới đã bao lâu rồi?”

“Gần một năm rồi.” Giải Ý vẫn mỉm cười.

————————–

Tại Thượng Hải, Giải Tư rốt cục cũng biết chứng tâm lý đau đớn của hắn dằn vặt người như thế nào, liền lập tức bắt buộc hắn đi khám tại văn phòng một vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng. Vị chuyên gia kia vì hắn trị liệu tới một tháng, hiệu quả quá nhỏ bé, vì vậy khuyên hắn đến Bắc Kinh. Nơi này có một bệnh viện mới mở do Mỹ tài trợ, trong đó có một bác sĩ chuyên ngành tâm lý học lâm sàng đứng đầu thế giới tên Henry, rất có kinh nghiệm đối với căn bệnh này của hắn. Giải Tư không nói một lời tống hắn tới Bắc Kinh.

Cả hai tại Thượng Hải liền tìm tới một công ty bất động sản trên trên toàn quốc, tìm phòng thuê ở Bắc Kinh, đó là một phòng ở một khu nhà trọ cao tầng có thang máy ở gần công viên Triều Dương, từ cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh công viên, khu vực rất tốt, phòng mới, hai phòng, đồ đạt đầy đủ, một tháng 4 ngàn.

Giải Tư thấy thế, vô cùng thoả mãn, lúc này liền thanh toán tiền thuê một năm.

Sau đó, hầu như cậu tháng nào cũng đi xe lên phía bắc thăm Giải Ý, ở chung với hắn hai ngày rồi mới về Thượng Hải. Giải Ý khuyên cậu không cần vất vả như vậy, hắn luôn nói rằng mình đã khỏe rồi, nhất định tích cực phối hợp với bác sĩ tiến hành trị liệu, thế nhưng Giải Tư hoàn toàn chẳng nghe vào tai, nói rằng ba ba ma ma rất lo lắng, nhất định phải để chính mắt cậu xem hắn khám bệnh mới yên tâm. Giải Ý bất đắc dĩ, mà cũng hiểu tâm tình phụ mẫu huynh đệ, đành để cậu đi theo.

Mùa xuân năm nay, Giải Tư mang đến hai con chó chăn cừu Đức, nói là để bảo hộ Giải Ý, kỳ thực là sợ hắn một người quá cô đơn, muốn đem hai con chó đi theo hắn cho vui.

Giải Ý nhìn người đệ đệ đã trưởng thành này của mình, trong lòng rất thoải mái, liền nghe cậu an bài, trên cơ bản không phản đối gì cả.

——————-

Chuyên gia tâm lý học Henry là người Anh, thân hình cao lớn, diện mạo đoan chính, nói Hán ngữ lưu loát, thái độ hòa ái, thanh âm trầm thấp, nhãn thần nhu hòa dễ thân, làm cho người ta rất dễ tiếp thu.

Mỗi lần đi, Giải Ý cũng bất quá chỉ nằm trên sofa, cùng Henry nói chuyện, có đôi khi hai người cùng uống cà phê hoặc hồng trà, thỉnh thoảng còn ăn điểm tâm với nhau.

Bọn họ không sử dụng thuật thôi miên, vì Giải Ý kiên quyết cự tuyệt. Hắn không muốn trong trạng thái bất tri bất giác bị người khác khống chế, nói ra những chuyện cả đời không muốn nhắc lại.

Henry đối với vị mỹ nam tử đông phương này tiến hành phương thức trị liệu ôn hòa, chậm rãi đem các u uất tích tụ trong lòng hắn dẫn ra, lần lượt tiêu trừ.

Giải Ý cũng rất phối hợp, đúng hạn uống thuốc, đúng hạn đến bệnh viện tái khám.

Những đề tài hai người nói chuyện không hề chạm đến vấn đề đồng tính tương luyến, bởi vì vấn đề này căn bản chẳng phải là trở ngại tâm lý của Giải Ý, hắn thản nhiên tiếp nhận tính hướng của mình, đồng thời cũng không định sửa, về phần luân lý đạo đức xã hội cùng dư luận đánh giá thế nào, hắn căn bản không thèm để ý.

Bọn họ hai người đều là người khiêm tốn lại tao nhã, khi còn đi học hay đã đi làm đều có tìm hiểu nhiều thứ, nay có dịp sẽ cùng nhau thảo luận về một ít phương diện nghệ thuật tâm đắc.

Giải Tư trở về Thượng Hải giải quyết công việc nghe nói đến quá trình chữa bệnh của Giải Ý, có chút phẫn nộ: “Rõ ràng là nói chuyện phiếm uống trà, mỗi giờ còn phải đưa cho gã chuyên gia này phí nói chuyện nữa chứ, ai nói người Anh khiêm tốn chứ hả? Cũng yêu tiền như nhau cả?”

Trong điện thoại, Giải Ý nghe được những lời chỉ trích oán giận đầy tính trẻ con của đệ đệ, có khi nhịn không được cười rộ lên.

Cuộc sống tại Bắc Kinh của hắn rất có quy luật, ngoại trừ thỉnh thoảng đi siêu thị hoặc là bệnh viện, hắn hầu như đều rất rảnh, trên cơ bản đều là ở nhà đọc sách xem phim. Hắn mua nguyên bộ đĩa “Thăm dò”, “Phát hiện”, “Địa lý Mỹ” các tiết mục đã chiếu trên TV, mua một số sách báo giảm giá, tất cả đều là bản in gốc, văn hay tranh đẹp, một bộ có hơn mười bản, có thể để dành xem từ từ.

Ngày qua ngày đơn điệu tịch mịch, nhưng cũng bình thản, hắn thường thường cả ngày không ra cửa, đói bụng thì ăn mấy món giản đơn gì đó, mệt mỏi thì ngủ một hồi, gần như đã quên mất khái niệm thời gian, ngoại trừ người nhà, trên cơ bản chỉ có Ly Đình thỉnh thoảng gọi điện thoại cho hắn.

Gian phòng của Giải Ý ở hướng đông nam, ánh mặt trời hừng đông chiếu rọi trên rèm cửa. Có đôi khi, tà dương trải bóng trên mặt đất. Những lúc ấy, hắn thường đứng dựa bên cửa sổ thật lâu, ngắm nhìn cảnh vật trong công viên không ngừng biến hóa.

Bỗng nhiên có một ngày, hắn lại đem giá vẽ ra, mua màu, mua bút, bắt đầu vẽ lại.

Bức họa hắn vẽ nhỏ chứ không lớn, hơn nữa rất tùy hứng, có hứng liền vẽ, cái gì cũng vẽ được, ánh mặt trời bồng bềnh trên hồ, tiểu cô nương tập bước trên bãi cỏ, hai chú chó chăn cừu vui đùa ầm ĩ, chú chim nhỏ ríu rít tập bay, cụ già ngồi phơi nắng bên cạnh hồ, mái nhà xam xám dướng ánh tà dương.

______________

(1) khu Tam Lý: 三里屯 theo như cách dịch QT thì là Tam Lý Đồn. Nhưng mình nghĩ gọi khu Tam Lý thích hợp hơn. Đây là chỗ tập hợp rất nhiều quán bar.

Nguồn: http://zh.wikipedia.org/wiki/%E4%B8%89%E9%87%8C%E5%B1%AF

Tags: truyện Bối Phụ Dương Quang online, Chương 85. Truyện Bối Phụ Dương Quang đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 85