Trước khi khai mạc triển lãm, có một vài ngôi sao sáng giới họa sĩ viết bài giới thiệu buổi triển lãm trên tạp chí nghệ thuật, khen ngợi tài năng Lô Vân, song song đó cũng đặc biệt nhắc tới những bức tranh đặc biệt, ý vị lạ lùng của Giải Ý, nhất là những cảm nhận của hắn về màu sắc và âm thanh một cách rất mới lạ, bài viết trên báo diễn tả tán thưởng không ngớt, cho rằng “Hắn miêu tả ánh sáng thiên đường thế tục một cách siêu việt”. Không những thế, trên một số báo văn hóa còn dắt thêm một số dẫn chứng sinh động, nhiều phóng viên ca ngợi, “Hội họa dưới ngòi bút của hắn như có thêm một sinh mạng mới, đi vào cảnh giới của màu sắc linh hoạt kỳ ảo, khiến người ta khuynh đảo”. Bởi vậy, buổi triển lãm tranh này khiến cho giới nghệ thuật, giới họa thương, những người sưu tầm tranh cùng một ít đại tập đoàn tài chính để mắt tới, dù chưa khai mạc đã chiếm được sự mong đợi của mọi người.
Theo như tính cách của Giải Ý, căn bản là chẳng dự định làm lễ khai mạc gì cả, trực tiếp mở cửa cho người ta vào tham quan là được, nhưng Giải Tư đâu chịu để ý tới những kiến nghị chẳng hợp lý này của hắn, cậu muốn hắn chỉ cần chuyên tâm vẽ là được, những việc khác không cần để tâm tới. Giải Ý bất đắc dĩ, cũng không “xen vào việc của người khác” nữa.
—————
Đợi tới cuối tháng 10, khi hắn trở lại Thượng Hải thì vạn sự đã chuẩn bị xong xuôi. Giới nghệ thuật cùng truyền thông đối với các tác phẩm của hắn đánh giá cao đến mức chính Giải Ý cũng phải giật mình, không khỏi liên thanh khiêm tốn, trong lòng tính toán, chắc sẽ trốn trong nhà luôn, chẳng đi tham gia buổi khai mạc chi cho phiền toái.
Đợi được tới ngày chính thức khai mạc, Giải Ý vẫn nằm ỳ ra giường không thèm dậy, Lô Vân cùng Giải Diễn đối với cái loại tính trẻ con nhiều năm không thấy này của hắn có chút dở khóc dở cười.
Lúc này, Giải Tư đã cùng Đái Cẩm chờ ở ngoài, nghe thấy thế liền lập tức lấy xe chạy tới, xông vào phòng ngủ Giải Ý.
Giải Ý vừa nghe phụ mẫu càm ràm vừa đem chăn che đầu. Giải Tư một mạch xộc tới giường xốc chăn lên, hung thần ác sát mà quát: “Nhanh lên. Dậy mau.”
Hai con chó chăn cừu Giải Ý mang về nhất thời hưng phấn vô cùng, cùng nhau lủi lên giường, cắn chăn mà kéo.
Giải Ý nhìn Giải Tư, lười biếng hỏi: “Ta không thể học Tiền Chung Thư sao, để người ta nhìn trứng thôi. Không cần nhìn con gà đẻ trứng làm gì?”
Giải Tư phân trần: “Ngươi là Tiền Chung Thư sao? Hiện tại ngươi bất quá là một gã vẽ tranh quèn, ngay cả hoạ sĩ cũng không đến. Tương lai ngươi thành tai to mặt lớn như vậy nhân gia, sĩ diện với nữ hoàng Anh cũng không muộn. Giờ thì nhanh lên, đứng lên đứng lên, nếu không ta dùng vũ lực à.”
Giải Ý biết không nằm được nữa, đành đứng dậy xuống giường, một bên đi hướng phòng tắm một bên lẩm bẩm: “Ta thế nào lại có loại đệ đệ như ngươi chứ?”
Giải Tư ở phía sau hắn đắc ý dào dạt: “Hắc hắc, ngươi hẳn là cảm thấy may mắn a, nhân gia nằm mơ cũng không được à.”
Đái Cẩm đang giúp Lô Vân xem xem y phục có gì sai sót không, nghe vậy cười ha ha, châm chọc Giải Tư: “Ngươi cứ thổi coi, thổi nữa coi xem sông Hoàng Phố có chảy ngược không.”
Giải Tư dõng dạc đáp: “Nếu như ta gọi nó chảy ngược lại, nó lập tức làm theo đó, hà bá cũng rất biết đạo lý à. Anh minh thần võ như ta, người tài hoa đĩnh đạt hơn người thế này, nó nhất định còn cỗ vũ thêm, nể mặt nể mũi a.”
Đái Cẩm cười tới gập người. Giải Diễn cùng Lô Vân cũng nhịn không được cười đến ngửa tới ngửa lui. Giải Ý tắm rửa xong, mặc áo khoát vào phòng ngủ, bắt đầu thay quần áo.
Giải Tư nhanh chóng đi theo. Đốc xúc hắn đem lễ phục ngày hôm qua mới đưa mặc vào.
Lúc xưa, Giải Ý thường mặc âu phục hàng hiệu cùng lễ phục. Hiện tại đều Giải Tư tiếp nhận cả, bao quát cả mấy bộ này cũng vậy. Mấy thứ như nút tay áo thủy tinh, cravat hàng hiệu, dây lưng, các loại cũng thế. Hiện tại hắn đã rời khỏi giang hồ, ăn mặc rất tùy ý, cũng thấy rất thoải mái. Ngày hôm qua Giải Tư liền vội vàng cầm một bộ lại đây, bắt hắn không được ăn mặc tùy tiện nữa.
Thân thể Giải Ý đã khôi phục rất nhiều, trên mặt có một ít huyết sắc, toàn thân tỏa ra vầng sáng nhu hòa như trân châu. Hôm nay khó có dịp mặc lại lễ phục, phong thái xưa kia chưa từng giảm.
Giải Tư nhìn ca ca, thập phần thoả mãn, ha hả cười nói: “Lúc này mới gọi người tuấn thì tranh mỹ, đem ánh sáng rọi thành hào quang a.”
Giải Ý nhẹ nhàng gõ đầu của cậu: “Đừng thổi phồng nữa, người ta thế nào, tranh ta thế ấy, có biết không?”
Giải Tư rụt đầu, hì hì cười nói: “Được, ta không nói nữa. Thế nhưng, ta không nói, người khác cũng sẽ nói như vậy mà.”
———————-
Giải Tư cùng Đái Cẩm mở cửa xe, Giải Ý để Giải Tư ngồi chiếc Passat của Đái Cẩm, còn bản thân mở chiếc BMW chở cha mẹ.
Giải Tư ở phía trước dẫn đường, hai chiếc xe đi qua đại lộ rộng mở, chạy qua cây cầu Nam Phổ, hòa vào dòng xe cộ bên bờ sông Tô Châu, rồi mới cập theo sông chạy đến tòa mỹ thuật hiện đại nổi tiếng Tô Hà.
Đây là một tòa cao ốc ba tầng, vẻ ngoài là hình như đinh óc, tạo cảm giác lập thể cho người nhìn, đường cong phóng khoáng rồi lại rất hài hòa. Nơi này chuyên trưng bày nghệ thuật hiện đại nên bản thân nó cũng như một tác phẩm điêu khắc hiện đại vậy.
Cửa tòa mỹ thuật nối kết liên thông với hành lang, nóc nhà là thủy tinh trong suốt, khiến nó hòa với toàn bộ dương quang thế giới hòa hợp nhất thể. Hôm nay là này dương quang sáng lạn, cửa tòa nhà mở to, biển triển lãm chiếu sáng nổi bật vô cùng.
Biển triển lãm cũng là do Giải Ý vẽ. Hắn vẽ một bức rèm cửa sổ trên một khung vải lớn. Rèm cửa sổ mơ hồ trong không gian âm u, có vài tia sáng nhỏ nhoi lọt qua, có cường có nhược, người xem có thể từ đó suy đoán ra đại thể khung cảnh ngoài cửa sổ, rồi lại có thể cảm nhận được tĩnh lặng cùng chờ mong tràn ngập bên trong, chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một loại khát vọng, hy vọng có thể giật tung bức rèm, nhìn ra ngoài khung cửa, đối mặt với ánh dương quang sáng rọi bên kia.
Giải Ý đặt bức tranh mệnh danh là “Mặt trời mọc”.
Vài ngày trước, Giải Tư có mở một buổi triễn lãm thử nội bộ quy mô nhỏ, rất nhiều ngôi sao sáng giới hội hoạ cùng nhà văn hóa danh tiếng tán dương tác phẩm này, nhất là một ít lão hoạ sĩ viện hoạ Thượng Hải, đều hướng Lô Vân chúc mừng, bảo bà không chỉ có người kế tục, hơn nữa trò giỏi hơn thầy, thật sự là đáng mừng.
Lô Vân cùng Giải Diễn đều vui vô cùng, cũng không chỉ bởi vì nhi tử nổi tiếng tại giới họa sĩ mà còn bởi vì bệnh của hắn đã khỏi hẳn, tâm tình khôi phục lại, tinh thần tốt hơn rất nhiều, đây mới là điều mà bậc cha mẹ nào cũng vui mừng.
Hôm triển lãm thử, Giải Ý vừa trở lại Thượng Hải, nhưng mỗi ngày đều đến nhà Ly Đình đùa tiểu bảo của nàng, kiên quyết không chịu dự họp, bởi vậy cũng không thấy sự thành công của buổi triển lãm thử.
Nhìn Ly Đình cùng bảo mẫu đem em bé nhỏ xíu tắm trong bồn thủy, tiểu hài tử hưng phấn mà vung tay múa chân, khiến cho bọt nước vẩy khắp nơi. Hắn cười vui hết mức.
Ly Đình nhân cơ hội vơ vét tài sản: “Đừng có đứng đó cười cười, vẽ cho cháu gái nho nhỏ của ngươi một bức tranh đi.”
Giải Ý đáp ứng ngay: “Được. Chờ qua vài ngày nữa, ta sẽ vẽ cho bé con.”
Để thực hiện buổi triển lãm tranh này, Ly Đình cùng Trương Duy Cần đã chạy đôn chạy đáo, phụ giúp rất nhiều. Bọn họ đều hy vọng Giải Ý có thể có bắt đầu mới, chí ít cũng từ đó có được vui sướng chân chính.
Khí hậu Thượng Hải năm nay rất thoải mái. Hiện tại đã vào cuối thu, đi trên đường ta sẽ thấy lá thu nhè nhẹ lượn theo gió, dương quang ấm áp, đúng là ấm áp tựa như xuân, chỉ có ban đêm mới cảm giác được một chút lành lạnh.
Sáng sớm hôm nay, không khí lành lạnh nhàn nhạt lướt qua thành phố, khiến toàn thành phố như chìm trong mây khói. Trong sương mù dầy đặc có một vầng sáng mặt trời đỏ bừng phía đông. Cảnh tượng đặc biệt tráng lệ. Tia sáng mờ diễm lệ xuyên thấu sương trắng, rất nhanh liền quét sạch sương mù. Khi xe bọn Giải Ý đến tòa mỹ thuật, những tia nắng ấm xuất hiện trên đỉnh đầu họ.
Màu sắc ủ dột pha đạm. Dưới ánh mặt trời, tòa cao ốc mỹ thuật tràn đầy mị lực nghệ thuật. Dải băng đỏ dùng để cắt mừng lễ khánh thành đã chuẩn bị tốt. Mọi người đều xôn xao hẳn lên, dường như rất háo hức trước buổi triển lãm này.
——————
Giải Ý xuống xe. Lập tức có một đám mỹ nữ mặc sườn xám đỏ thẫm nhung tơ cười tiến lên, dẫn hắn vào tòa nhà.
Bởi vì giao thông đông đúc, bọn họ đi sớm nửa tiếng, trong phòng nghỉ không ít người đã ngồi sẵn, vừa thấy bọn họ đến, lập tức cười đứng dậy, tiến lên đây nhiệt tình hàn huyên. Giải Ý cũng không biết mấy người trong giới hội họa, chỉ có mấy người lão hoạ sĩ quan hệ tốt với Lô Vân là hắn biết mặt, còn lại đều là khuôn mặt xa lạ cả. Lô Vân mang hắn ra giới thiệu. Song phương nghe xong, cười nói bắt tay nhau rất hài lòng.
Kỳ thực mấy việc xã giao so với thương giới cũng không có gì khác nhau, Giải Ý ôn hòa mỉm cười, khiêm tốn lắng nghe, thỉnh thoảng cảm tạ khích lệ người khác một phen. So với người giới nghệ thuật bình thường quen tản mạn, tư thái hắn đặc biệt phiêu lượng, động tác đặc biệt ưu nhã, trong cốt cách đã có sẵn thần thái cao quý, trang nhã, trên mặt mỉm cười như dương quang, âm thanh nhu hoà đúng mức, làm cho người ta cảm thấy hắn tựa như làn gió xuân thổi qua lòng.
Bắt chuyện qua một vòng, hầu như thanh niên đều đối hắn mê luyến không ngớt, những người có tuổi cũng thưởng thức hắn không ngớt, đối với bức tranh của hắn đánh giá rất cao.
Lúc lễ khai mạc chính thức bắt đầu, khách mời đều đã đến đủ. Giải Ý thấy trong những nhân vật xã hội nổi tiếng được mới đến có Lâm Tư Đông, Trình Viễn, Lộ Phi, Henry, mỗi người bọn họ đều mỉm cười gật đầu với hắn, ý bảo hắn cứ tiếp chuyện mọi người, không cần phải lo cho họ. Giải Ý cũng liền gật đầu mỉm cười, không đi đến đó. Sau nữa, hắn cũng thấy được Đái Hi, Đái Luân, do dự mà gật đầu miệng hỏi vài câu, hoàn toàn không có dự định tới gần bọn họ.
Mấy người lão hoạ sĩ đức cao vọng trọng đều đánh giá rất cao tranh của Lô Vân cùng Giải Ý. Bởi vì tác phẩm trưng ra còn có một vài bức do mẫu tử hai người vẽ chung lúc trước nên làm cho mọi người rất tán thưởng kỹ xảo Tây, Hoa thống nhất của cả hai.
Chờ bọn họ bình luận xong, tiếp khách chu đáo, lễ khai mạc liền thuận lợi kết thúc, Giải Tư hoan nghênh các vị tự do tham quan.
Tác phẩm hai người triển lãm tại lầu hai khu tây, trên hoa văn tường đá thô ráp là bức quốc hoạ cùng tây họa thập phần tinh xảo, ánh sáng rất nhu hòa, biểu lộ trọn vẹn bầu không khí tác phẩm.
Bên trái mỗi bức tranh đều dán một mẩu giấy nhỏ, màu hồng tức đã có người mua, màu xanh tức vẫn còn chưa ai ra giá, màu cam đại biểu hàng không bán. Có rất nhiều người hiểu chuyện nhạy cảm phát hiện ra, hơn phân nửa tác phẩm đều đã dán giấy hồng cả, có vài bức đặc biệt ưu tú thì đã có giấy cam, mấy bức giấy xanh vốn có đã ít, khai mạc hơn chốc lát sau đều lục tục có nhân viên thay giấy hồng cả. Vì thế, mấy người họa sĩ trong lòng đều ngưỡng mộ, nhất là hoạ sĩ tuổi trẻ, ánh mắt nhìn về phía Giải Ý tràn ngập kính ngưỡng cuồng nhiệt.
Lúc này, Lâm Tư Đông, Trình Viễn cùng Lộ Phi mới đi tới, cười cười nói tiếng “Chúc mừng” với Giải Ý.
Giải Ý cười rất khoái trá: “Chúng ta là lão bằng hữu, không cần phải nói những lời khách khí thế làm gì.”
“Phải đó, vậy ta không khách khí nữa.” Lâm Tư Đông lập tức nói. “Tiểu Ý, bức không bán của ngươi có thể nhượng lại cho ta không? Bao nhiêu tiền cũng không sao, ta đều muốn mua. Nhất là bức “Mặt trời mọc” cùng bức tự họa của ngươi.”
Lộ Phi đạm đạm cười: “Lâm đổng bao giờ cũng biết tiên hạ thủ vi cường, phải chừa chút thứ tốt cho người khác chứ.”
Nguyên lai, ban đầu bức tự họa thì Giải Ý vẽ hai bản. Một bức là bức lần trước Lâm Tư Đông đã lấy đi, còn một bức chính là bức này.
Bức tranh này Giải Ý mặc áo sơmi trắng như tuyết rất đơn giản cùng áo khoát ngoài màu vàng nhạt, đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Gương mặt hắn nghiêng nghiêng, đường viền tinh xảo như chính diện, mơ hồ thoát ra vẻ yếu đuối tự giác. Trong mắt bình tĩnh mà cô tịch, từ ngoài cửa sổ ánh sáng rực rỡ tỏa chiếu trên người, khiến cả người hắn đều như phát quang, không gian rọi sáng.
Giải Ý biết có không ít người đều biểu thị với Giải Tư, nguyện ý bỏ một số tiền lớn mua bức tranh ấy, nhưng câu trả lời của cậu là “Không bán”, thái độ rất kiên quyết.
Hiện tại Giải Tư đã thành người đại diện của mẫu thân cùng ca ca, giúp họ bán tác phẩm. Đối với bức tranh ấy, toàn gia bọn họ đều rất thích. Bởi vậy Giải Ý vừa nói câu “Không bán”, phụ mẫu bọn họ tự nhiên giơ hai tay tán thành, ngay cả Đái Cẩm cũng cường điệu theo: “Đúng. Không bán là không bán.” Hiện tại, Lâm Tư Đông nhắc tới việc này. Giải Ý cũng vẫn lắc đầu mỉm cười.
Trình Viễn nghe Lộ Phi hời hợt nói thế. Lại nhìn thấy Giải Ý minh xác biểu thị không bán, nhất thời hài lòng cười cười. Vỗ nhẹ Lâm Tư Đông: “Ai, lão Lâm à, ta nói a, ngươi cũng không có thể tham như thế a. Ta từng thấy một bức tự họa của Giải Ý ở chỗ ngươi rồi, ngươi chắc không thể cả hai bức trân phẩm cùng lấy cả chứ? Đối đãi người ta phải hiền hậu chút chứ, nhường cho người khác một ít cơ hội đi.”
Lâm Tư Đông ra vẻ trung hậu mà ha hả cười: “Có một số việc không thể nhường ba bước được, dù sao, nếu như Tiểu Ý không muốn bán, ta tuyệt không miễn cưỡng, nếu như hắn muốn bán, ta đây khẳng định toàn lực tranh đoạt, không buông tay a.”
Giải Ý nghe xong, cười cười ôn hòa, hoàn toàn không có để ý tới ám chỉ của y.
Hiện tại, khí chất Lộ Phi đã trở nên cao hơn rất nhiều, hoàn toàn không còn ôn hòa cần cù, thật thà như đương sơ làm trợ lý Giải Ý nữa, toàn thân đã mang theo khí thế sát phạt quyết đoán, làm cho người ta vừa nhìn biết y không phải kẻ đầu đường xó chợ. Lúc này, Lộ Phi đứng trước mặt Giải Ý, thái độ vẫn tôn kính như xưa: “Giải tổng, thân thể của ngươi khôi phục tốt chứ?”
Giải Ý đối với Lộ Phi đặc biệt kính trọng vài phần, bởi vì y là người thay hắn chiếu cố cùng bảo hộ cái người mà chính hắn đã không còn khả năng làm bạn bên cạnh được nữa. Hắn mỉm cười: “Lộ tổng, gọi tên của ta đi vậy, ta đã chậu vàng rửa tay, rời khỏi giang hồ, không hề là cái gì tổng nữa rồi.”
Nhưng vô luận như thế nào Lộ Phi vẫn kêu không được. Ở trong lòng y suy nghĩ “Tiểu Giải, Tiểu Ý, Giải Ý” mấy cách xưng hô mà ách nhiên thất tiếu, nhẹ giọng nói: “Ta gọi quen rồi, trong nhất thời không sửa được.”
Giải Ý đương nhiên hiểu cảm giác của y, không nói thêm gì, cười cười biểu thị mình lý giải.
Trình Viễn tại một bên vỗ vỗ Lâm Tư Đông: “Nhóm tranh “Ánh đèn cùng tiếng hát” của Giải Ý, ta biết là ngươi đặt mua rồi, tay của ngươi cũng quá độc ác à, mua nhanh như vậy. Ai, có thể thương lượng hay không? Xem giao tình nhiều năm của chúng ta, ngươi nhường ta đi?”
“Ngươi đừng có nằm mơ, ai kêu ngươi suy nghĩ trì độn, tay chân quá chậm chi?” Lâm Tư Đông cảm thấy đắc ý liên tục lắc đầu. “Chúng ta đang khởi công xây dựng ở Bắc Kinh một cái khách sạn Hoan Nhạc, nhóm tranh đó thật sự là vô cùng xứng đôi với chủ đề của chúng ta. Hơn nữa, đây chính là ý tưởng nảy ra khi chúng ta cùng du ngoạn Hậu Hải đó, rất có ý nghĩa a, muốn ta tặng cho ngươi? Ngươi chờ đến khi mặt trời mọc từ hướng tây đi.”
“Lão Lâm, ngươi thật tàn nhẫn mà.” Trình Viễn hỉ hả cười. “Bất quá, lần này ta nhường ngươi, ai bảo chúng ta là lão bằng hữu làm chi? Nhưng lần sau ngươi nên nhường ta a.”
“Mấy bức tranh của Tiểu Ý còn chưa bán hết mà. Ngươi nhanh tay mà mua đi a.” Lâm Tư Đông phất tay khinh thường, không để ý đến Trình Viễn mà Trình Viễn thì kéo Lâm Tư Đông dạo qua một vòng, chỉ vào mấy bức họa ở đại sảnh nói: “Ngươi mở to hai mắt nhìn kỹ coi, ngoại trừ hàng không bán, còn có bức nào không có người mua hả? Ta cũng có mua vài bức, nhưng đều là cỡ nhỏ cả, căn bản không đã ghiền. Hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là tới khi Tiểu Ý mở lại triển lãm tranh, ta nhất định hung hăng mà ra tay sớm.”
Lâm Tư Đông càng thêm đắc ý: “Tốt lắm a, lần sau chúng ta so, xem ai mau hơn, chính xác hơn, mạnh tay hơn ai.” Trình Viễn quay đầu nhìn Giải Tư vội vã, bận rộn, khó hiểu mà nói nhỏ: “Lão Lâm, ngươi nói xem còn có ai còn mạnh tay hơn ngươi, chưa chính thức triển lãm đã ra lực, mua hết tranh?”
Lâm Tư Đông liếc Lộ Phi còn đang mỉm cười lãnh tĩnh, lắc đầu, nhàn nhạt bâng quơ nói: “Đoán không ra à, chỉ sợ phải hỏi Giải đại luật sư nhanh mồm nhanh miệng kia thôi.”
Nghe hai người họ nói liên miên cằn nhằn đàm luận, Giải Ý thật sự là nhịn không được, trên mặt mang theo nụ cười khoái trá rộng rãi.
Bình luận