Đột nhiên Tưởng Niệm rất sợ trở về nơi này, cô không dám tưởng tượng cuộc sống sau này, làm sao cô có thể đối diện với bọn họ, nhìn một nhà ba người của bọn họ sẽ cảm thấy bản thân mình giống như người dư thừa, nghĩ vậy, con ngươi liền trở nên ảm đạm, cô không thể như trước kia cùng hắn chung sống mà không có vướng mắt gì, nhưng cô phải làm gì bây giờ đây?
Nếu không thì sau khai giảng dọn đến ở trong trường đi, cô cũng có thể đi làm, giảm bớt gánh nặng của An Nguyệt Lê, bây giờ chị Tiểu Miểu mang thai, sau này đứa bé sinh ra, cũng phải chi rất nhiều tiền, việc kinh doanh trong xưởng cũng không được tốt, chuyện lần trước còn chưa giải quyết hoàn toàn, nói không chừng còn phải cùng đối phương ra tòa?
Cô không thể cho hắn thêm phiền phức nữa!
Người nằm ở trên giường dang hai tay hai chân thành hình chữ đại ( 大), đột nhiên cảm thấy sự việc thoáng cái trở nên rất phiền não, từ từ nhắm hai mắt muốn nghĩ ngơi một lúc, đang ở lúc rất mơ màng cô cảm thấy có người nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, tay rất dịu dàng, có hơi thô ráp, nhưng lại có một loại cảm giác an toàn.
Ai?
Bất chợt mở to mắt, có hơi hoảng hốt nhìn gương mặt hết sức quen thuộc, chỉ thấy nét mặt An Nguyệt Lê cười cưng chiều với mình, Tưởng Niệm không được tự nhiên quay mặt đi, hoảng sợ đứng lên, vãn duy trì một khoảng cách với hắn, nhìn lối ra, trong mắt một mảnh ảm đạm: “Anh Nguyệt Lê, sao anh lại ở nhà? Chị Tiểu Miểu đâu rồi?”
“Anh nhớ em, rất nhớ.” Không có trả lời câu hỏi của cô, vẻ mặt An Nguyệt Lê chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Có trời mới biết hắn làm sao trải qua mấy ngày nay? Thử đồ cưới với Tiểu Miểu, lại luôn suy nghĩ Tưởng Niệm mặc áo cưới thì sẽ xinh đẹp thế nào? Lúc mua nhẫn cưới với Tiểu Miểu, lại luôn suy nghĩ nếu là Tưởng Niệm thì cô sẽ chọn kiểu nhẫn cưới như thế nào?
Nhìn thấy cô rời đi cùng người đàn ông kia, hắn đau lòng không thôi!
Mới nhiêu đây ngày mà hắn đã sắp không chịu đựng nổi, sau này sao? sau này hắn phải làm thế nào đây?
“Em…anh sắp kết hôn, sau này nên để ý một chút, bị người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm.” Lo lắng nhìn cửa, cô sợ, sợ chị Tiểu Miểu hiểu lầm, càng sợ bản thân mình sẽ đau lòng vì gương mặt tiều tụy đó của hắn.
Bây giờ cô rất mệt mõi, thật sự không có sức giải thích điều gì, cô đã quyết định buông tay, vì sao hắn vẫn không có chút vui vẻ nào? Nếu đã làm sai chuyện, thì phải có trách nhiệm gánh chịu, không phải sao?
“Anh chỉ muốn nhìn em, sẽ đi ngay thôi.” Miễn cưỡng mấp máy khóe miệng nở nụ cười chua xót, An Nguyệt Lê biết là cô đang ra vẻ muốn đuổi mình đi, lưu luyến nhìn thoáng qua vẻ xinh đẹp trên gương mặt cô một chút, xoay người lặng lẽ rời đi.
Một lúc sau, rốt cuộc Tưởng Niệm không ngụy trang nổi nữa, mệt mỏi dựa trên vách tường, trong hốc mắt xuất hiện chút không muốn, thật ra cô cũng muốn nói với hắn, cô rất nhớ hắn, thật sự rất nhớ.
Nhưng cô không thề, cô không thể tổn thương chị Tiểu Miểu, bất kì ai cũng không muốn tổn thương.
Hai tay che mặt gối trên đầu gối, cuộn mình ở cạnh góc tường, không có nước mắt, nhưng cõi lòng vẫn tan nát.
Nguyệt Lê, kiếp sau, kiếp sau em nhất định chờ anh.
Diêm thị.
Trong văn phòng sang trọng, người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất, vóc người cao lớn chắn hơn phân nửa ánh sáng mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, khiến người ta nhìn qua có vẻ huyền bí mà cao quý như thế, hai tay chắp sau lưng nắm thật chặt văn kiện trong tay, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía xa, trên mặt một mảnh lạnh lẽo.
“Tuyệt.” giọng nói ngọt ngào từ cửa truyền đến, ngay sau đó có một cô gái trẻ tuổi cao gầy xinh đẹp chừng 21, 2 tuổi bước đến, vẻ mặt không giấu được sự vui sướng.
Cô gái có mái tóc quăn màu cây đay, những sợi tóc theo từng bước chân mà nhảy múa kiều mị, lông mày hình trăng rằm dài nhỏ, một đôi con ngươi màu xanh lam xinh đẹp, kiểu dáng chiếc mũi xinh đẹp, cánh môi màu cam hơi nhếch lên, lộ ra một chiếc răng khểnh đáng yêu, trên người mặc chiếc áo váy ngang đầu gối kiểu Hàn màu tím nhạt, trong tay cầm chiếc túi xách màu trắng nhàn nhã là mẫu LV* kiểu Hàn mới nhất hiện nay, đôi giày cao gót Rome màu vàng không chạm khắc, một thân trang phục này khiến cô gái có vẻ khí chất trang nhã lại không làm mất đi phong thái của một cô con gái rượu (con gái được yêu thương cưng chiều).
*Louis Vuitton: tên một nhãn hiệu công ty sản xuất hàng sa xỉ phẩm của Pháp.
Bước nhanh đến gần, nhào vào trong lồng ngực của hắn, cánh tay trắng như tuyết vòng lấy thắt lưng cường tráng của hắn, từ từ nhắm hai mắt cảm thụ mùi khói thuốc nhàn nhạt từ trên người hắn truyền đến: “Cuối cùng em cũng hiểu rõ cái gì gọi là ‘một ngày không gặp như cách ba năm’, đúng là em giống như cả một thế kỉ không có gặp anh, rất nhớ anh.”
Trên mặt Diêm Thương Tuyệt xuất hiện nụ cười hiếm có, cưng nhiều nhẹ nhàng vuốt ve gáy của cô ấy, không còn vẻ nghiêm túc cản thận như thường ngày, nói khẽ với người con gái: “Sao chỉ có một mình vậy? Cảnh đâu?”
Vừa nhắc đến người kia, cô gái liền ngẩng đầu bất mãn nhìn vẻ anh tuấn sáng nhớ chiều mong, vươn ngón tay trắng nõn thon dài ra, chạm nhẹ cằm hắn: “Còn nói sao? em chờ hơn nửa tiếng cũng không gặp ai khác, nói không chừng lại ở chốn *** nào đấy? em cảm thấy anh ta không nhớ tới em chút nào, một chút cũng không!”
Càng nói càng tức giận, cô gái đứng thẳng người, chu môi, duỗi ngón tay đến nơi khác: “Tốt nhất anh ta đừng sớm xuất hiện, nếu không thì em liền ném anh ta xuống Thái Bình Dương.”
“À, lửa giận không nhỏ, còn tôi thì ném em ra ngoài vũ trụ ấy.” Trong lúc nói chuyện, Tô Xích Cảnh cầm theo một chiếc hộp đóng gọi cực kì tinh xảo trong tay, vẻ mặt không đứng đắn tiến vào.
Cô gái nhìn thấy Tô Xích Cảnh, vội vàng trốn sau lưng Diêm Thương Tuyệt (_ _! Có tiếng ko có miếng à), thấy hắn ta đi tới, hơi sợ ló đầu ra, có chút chột dạ khúm núm chỉ vào hắn ta, nhỏ giọng nói—-
Bình luận