Anh cũng không quan tâm vì sao hai anh em bọn họ lại cãi nhau mà tiếp tục cùng Từ Tam chuyển đồ đạc xuống tầng dưới.
Khổng Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Anh Dương, bản hợp đồng này… chúng ta giữ lại thì có tác dụng gì?”
Triệu Dương hỏi: “Sao cô lại thuê được căn nhà này?”
“Bên môi giới nhà đất…”, Khổng Nguyệt nói được nửa chừng, đã nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Sau khi căn nhà này xảy ra sự cố, cô đã liên hệ với bên môi giới nhà đất chưa?”
Khổng Nguyệt tủi thân nói: “Em có liên hệ với nhân viên kinh doanh, nhưng anh ta không nhận điện thoại của em”.
Triệu Dương cười khẩy: “Vậy thì đúng rồi! Chắc chắn anh ta đã sớm biết trước chuyện căn nhà này có tranh chấp quyền sở hữu tài sản, muốn kiếm tiền phí giới thiệu trung gian, nên mới làm cái loại chuyện lừa gạt người như vậy, chứ làm gì có chuyện hời như thế được chứ?”
Lúc này Khổng Nguyệt hết sức khâm phục Triệu Dương, đương nhiên cũng đồng ý với những gì anh nói: “Anh Dương, vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
“Cô Khổng, nếu cô tin tôi, chúng ta hãy đi một chuyến nữa, nếu may mắn, nói không chừng còn có thu hoạch bất ngờ”.
Tâm trạng của Khổng Nguyệt vui vẻ hơn, vốn dĩ là một chuyện phiền phức khiến cô ta phải nhức óc, nhưng khi đến tay Triệu Dương thì nó lại trở nên kích thích như vậy.
Có điều, cô ta vẫn chưa chịu bỏ qua: “Anh Dương, sao anh vẫn gọi em là cô Khổng?”
Triệu Dương khó hiểu.
Khổng Nguyệt bĩu môi nói: “Không phải vừa nãy anh nói rồi sao, em là em gái của anh!”
Triệu Dương sững sờ, chuyện này đúng là thu hoạch bất ngờ thật!
Thấy Triệu Dương không nói gì, sắc mặt của cô ta vẫn không vừa lòng và hỏi: “Sao nào, anh hối hận rồi à?”
Triệu Dương gãi đầu, vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó”.
Sắc mặt của Khổng Nguyệt thay đổi và đi về phía trước, vừa ôm lấy cánh tay Triệu Dương, vừa cười hi hi rồi nói: “Vậy thì cứ quyết định như thế đi, em còn lạ lẫm với cuộc sống ở Thiên Châu, sau này vẫn cần anh phải quan tâm nhiều hơn!”
Triệu Dương cứng họng, sao lại có cảm giác như bị người khác ỷ lại vậy?
Từ Tam thấy Triệu Dương đã hoàn tất xong việc lớn, cũng nghiêng người cười ha ha nói: “Em gái, tôi là người anh em của anh Dương, gọi tôi một tiếng anh Tam để tôi nghe xem nào”.
Vẻ mặt Khổng Nguyệt tràn đầy vẻ chán ghét: “Cậu? Tôi thấy chắc cậu cũng không lớn tuổi hơn tôi đâu, tôi không gọi đấy, chỉ gọi một mình anh Dương là được rồi!”
Từ Tam không nói nên lời, đúng là làm người nên biết rõ bản thân ở mức độ nào, không được so sánh với người khác một cách mù quáng, cũng là con người mà sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Suy nghĩ ban đầu của Triệu Dương không phải vậy, nếu nhận Khổng Nguyệt là em gái, vậy thì làm chuyện gì cũng phải lệ thuộc, bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ là người một nhà.
Những phiền toái chỗ Tôn mập gác sang một bên đã, trước mắt phải giúp cô ta tìm chỗ ở.
Một mình cô ta ở Thiên Châu, xa lạ với mọi thứ, chuyện lần này coi như là một bài học.
Chuyện như vậy vẫn còn dễ giải quyết, một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, lại sống một mình, nếu lỡ lần sau gặp phải một tên chủ nhà biến thái thì đúng là quá thảm hại.
Triệu Dương nghĩ đến đây liền muốn gọi điện thoại cho nhân viên kinh doanh môi giới kia.
Đúng như dự đoán, Khổng Nguyệt gọi mãi không được, nhưng điện thoại của anh lại nhanh chóng được kết nối.
Triệu Dương tìm bừa một lý do để hẹn gặp và hỏi luôn địa chỉ.
Khổng Nguyệt đứng ở bên cạnh nhảy dựng lên: “Tên khốn nạn, quả nhiên hắn đã chặn số điện thoại của em rồi”.
“Không vội, chúng ta đi gặp anh ta!”
Vừa đi vừa nói, ba người đã đi đến chỗ để xe.
Khổng Nguyệt sững sờ: “Anh Dương, đây là xe của anh sao?”
Triệu Dương thản nhiên giải thích: “Là của bạn tôi, tôi chỉ là một bảo vệ nhỏ, sao có thể mua nổi loại xe này được”.
Khổng Nguyệt cũng không vạch trần, tùy ý hỏi là có thể mượn được, loại bản lĩnh này vốn dĩ không hề đơn giản.
Sau khi lên xe, cô ta càng ngạc nhiên hơn, trong xe tràn ngập mùi nước hoa và đủ thứ đồ trang trí tinh xảo, có thể nhìn ra được chủ của chiếc xe là phụ nữ, mà nếu là một người phụ nữ thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho người khác mượn xe như vậy được.
Mặc dù Khổng Nguyệt cảm thấy nghi ngờ, nhưng cô ta lại tò mò hơn.
Năng lực cảm nhận của Triệu Dương rất mãnh liệt, dọc đường đi, đương nhiên anh đã cảm nhận được một đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình.
Tuy rằng tuổi tác của cô ta còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là một cô gái có vẻ đẹp rất nổi bật, lực sát thương cũng không hề giảm sút.
Triệu Dương vô thức đạp ga, cuối cùng cũng tới nơi.
Giờ tan làm của bên môi giới bất động sản đều rất muộn, mới bảy giờ bầu trời đã tối đen.
Từ phía xa Triệu Dương đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đợi bên lề đường, mặc đồ vest đen, có thẻ công tác của bên môi giới.
Khi người đàn ông nhìn thấy Triệu Dương xuống xe, anh ta vẫy tay với anh, rồi vội vàng vứt điếu thuốc trên miệng.
Ban đầu anh ta nghĩ rằng chắc người thuê nhà chỉ là một nhân viên bình thường gì đó, nhưng không ngờ, người đến lại là một khách hàng lớn.
Dù Triệu Dương mặc quần áo bình thường, nhưng anh ta vẫn không nghĩ nhiều về điều đó, phần lớn những người giàu có ngày nay đều là người khiêm tốn nên rất khó để đánh giá được độ giàu có từ quần áo trên người họ.
“Anh Triệu, xin chào, hoan nghênh…”, người đàn ông nở một nụ cười chuyên nghiệp, vừa nói được nửa thì đột nhiên tắc nghẹn.
Cô gái đi xuống từ ghế lái phụ là khách hàng mà anh ta đã tiếp cách đây không lâu, anh ta nhớ rõ tên cô ta là Khổng Nguyệt.
Lý do khiến anh ta có ấn tượng sâu như vậy là bởi vì cô gái này rất xinh đẹp, anh ta đã từng có suy nghĩ muốn theo đuổi, nhưng không ngờ, lại bị người ta thẳng thừng từ chối.
Để trả đũa, anh ta đã giới thiệu một căn nhà có vấn đề cho cô ta.
Hôm nay đến đây làm gì? Tìm người giúp đỡ, hỏi tội anh ta?
Người đàn ông kia hơi chột dạ, vẻ nhiệt tình ban nãy đột nhiên giảm hẳn.
Triệu Dương chủ động đưa tay ra: “Quản lý Phương phải không? Xin chào”.
“Đúng vậy, anh Triệu, thật ngại quá, vừa rồi tôi mới nhận được cuộc gọi, đột nhiên có chuyện gấp, để tôi nhờ đồng nghiệp của tôi hướng dẫn mấy người!”
Quản lý Phương vừa nói vừa lùi lại phía sau, không cần biết đối phương tới đây làm gì, chỉ cần anh ta chào hỏi một tiếng, sau đó để đồng nghiệp ở bên trong công ty đi ra giúp đỡ đón tiếp là được.
Làm kinh doanh bất động sản ắt sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối, đương nhiên cũng cần có những cách giải quyết, nói dễ nghe mà không chấp nhận thì chỉ có thể cứng rắn, nói cứng rắn mà vẫn không được thì chỉ có thể ngang ngược, mạnh dạn và cẩn thận thì mới có thể ăn nên làm ra trong lĩnh vực này.
Đương nhiên cũng phải tùy xem đối phương là ai, ví dụ như anh trai lái chiếc Porsche trước mặt, quản lý Phương không dám tùy tiện xúc phạm anh.
Đánh giá từ thái độ của đối phương, nhất định không phải là loại người dựa vào sức mạnh của người khác để chèn ép mọi người, trong ánh mắt của anh ta có ẩn chứa thứ gì đó!
Triệu Dương cũng không ngăn cản anh ta: “Lừa em gái tôi một lần, không giải thích một câu nào mà đã muốn rời đi rồi sao? Anh có tin tôi đập nát công ty này của anh không?”
Mặc dù là lời đe dọa nhưng giọng điệu rất bình thường, thậm chí không hề nghe ra một chút giận dữ nào.
Nhưng càng như vậy, người ta càng không dám nghi ngờ tính xác thực của câu nói này.
Bộ não của quản lý Phương rất linh hoạt, trực giác cho anh ta biết rằng hôm nay anh ta gặp phải chuyện rắc rối rồi.
Bị áp lực, trong tiềm thức anh ta muốn mở miệng gọi người giúp.
Triệu Dương nhìn thấu suy nghĩ của anh ta: “Cứ gọi đi, gọi hết tất cả mọi người trong công ty của anh ra, anh muốn làm mọi chuyện tồi tệ hơn, vậy thì tôi sẽ chơi với anh đến cùng!”
Dứt lời, anh quay đầu nhìn Từ Tam: “Tam Nhi, gọi người đến!”
Từ Tam hiểu ý của anh, lấy điện thoại ra bấm số, để cho giống như thật, cậu ta gọi cho một cửa hàng bán đồ ăn nhanh thường xuyên ghé qua.
Cậu ta nói to: “Alo, số 72 Đường Quang Hoa, tìm được không?”
“Hơi xa à?”
Từ Tam sốt ruột nói: “Không thiếu tiền!”
“Vậy thì sẽ cộng thêm năm mươi tệ phí giao hàng!”
“Được rồi, theo quy định cũ!”
“Quy định cũ? Thịt heo băm vị cá đã hết, thịt heo băm khoai tây được không?”
Khi Từ Tam nói chuyện, còn liếc nhìn quản lý Phương một cái: “Được, đừng quên mang theo công cụ kiếm ăn!”
“Là đũa phải không, lần này sẽ không quên đâu, anh đặt bao nhiêu suất?”
Từ Tam nhìn về phía văn phòng của bên môi giới bất động sản: “Trước tiên đặt hai mươi!”
“Nhiều vậy sao, có thể sẽ phải chờ một chút”.
“Nhanh lên đi!”
Hai chân của quản lý Phương mềm nhũn, mang theo công cụ kiếm cơm, lại nói rằng hơn hai mươi người, còn nói gì mà không thiếu tiền? Đây là là muốn dồn mình vào chỗ chết sao?
Bình luận