Đằng sau không còn chữ nào nữa, Triệu Dương không cần nghĩ cũng biết ý cô là bảo anh đến đón cô nhưng tại sao không gửi luôn địa chỉ?
Chẳng lẽ gửi được một nửa lại hối hận à?
Triệu Dương nghĩ không ra đáp án, anh làm động tác im lặng với Khổng Nguyệt, sau đó bấm số điện thoại.
Đang bận!
Lại gọi lần nữa, vẫn đang bận!
Triệu Dương có linh cảm không tốt nên lại gọi cho cô lần nữa, lần này là tắt máy luôn!
“Mẹ kiếp!”
Triệu Dương mắng một câu, trực giác nói cho anh biết có lẽ không phải Tô Linh muốn đùa anh, với tình trạng chiến tranh lạnh mấy ngày nay của hai người không thích hợp để đùa như vậy.
Thế chỉ còn một khả năng là Tô Linh đang gặp rắc rối!
Dạo gần đây, nhà họ Ngụy không có động tĩnh gì, lẽ nào Ngụy Đông Minh không chịu nổi nữa nên đã ra tay?
Triệu Dương không biết nhiều về tình hình của Tô Linh, ở nhà cô cũng chưa từng nhắc đến chuyện công việc dù chỉ nửa câu, anh có muốn phân tích cũng không có cách.
Khổng Nguyệt thấy tình hình không ổn, vội hỏi: “Anh Dương, có chuyện gì sao, cần em giúp anh không?”
Triệu Dương lắc đầu, gọi cho Tiểu Ngũ nói ngắn gọn tình hình.
“Anh Dương, anh đợi em một chút, em lập tức làm ngay!”
“Tiểu Ngũ, cảm ơn cậu!”
Triệu Dương cảm động, với tình hình hiện giờ của Tiểu Ngũ, mỗi một phút dừng lại ở trên mạng đều thêm một phần nguy hiểm.
Lần trước vì chuyện công việc nên còn dễ nói, lần này hoàn toàn là chuyện riêng của anh nên anh cảm thấy hơi áy náy.
“Anh Dương, anh em với nhau không cần nói khách sáo như vậy đâu!”
Ngoài mặt Triệu Dương không để lộ ra cảm xúc gì nhưng anh thầm ghi nhớ ân huệ này.
“Tiểu Nguyệt, cô tự mình về đi nhé, tôi vài việc gấp cần phải giải quyết, đi đường cẩn thận!”
Không đợi Khổng Nguyệt trả lời, anh đã bắt một chiếc taxi.
Khổng Nguyệt sững sờ đứng tại chỗ nhưng cô ta lại đang nghĩ lung tung. Có thể khiến anh Dương lo lắng thành bộ dạng như vậy, chắc hẳn cô ấy là người phụ nữ rất xinh đẹp nhỉ?
…
Triệu Dương xuống taxi rồi gọi ngay cho Tiểu Ngũ.
“Tôi đã đến nơi, là một ngã tư!”
Tiểu Ngũ nói: “Anh Dương, vị trí này là nơi chị ấy đã đến trước khi điện thoại tắt máy, sai lệch trong phạm vi năm trăm mét. Mới hơn mười phút thôi có lẽ vẫn còn kịp!”
Năm trăm mét nghe có vẻ không xa nhưng tình hình lúc này thì như mò kim đáy biển!
Triệu Dương biết có nôn nóng cũng vô dụng, anh hít sâu một hơi rồi bắt đầu tìm kiếm tất cả những nơi khả nghi trong tầm mắt.
Đáng tiếc nơi này là một con phố tương đối phồn hoa ở Thiên Châu, nhà hàng, khách sạn, nhà nghỉ và khu vui chơi giải trí ở hai bên đường, quả thật rất khó đoán.
Anh bỗng chú ý đến một camera giám sát cách đó một trăm mét.
Triệu Dương bước nhanh về phía trước, báo số camera trên đó rồi lại đọc biển số xe của Tô Linh.
Năm phút sau, cuối cùng anh cũng nghe được một tin tốt.
Ba tiếng trước, chiếc Audi màu trắng của Tô Linh đi vào một tòa nhà bên kia đường.
Triệu Dương nhìn qua đó là câu lạc bộ De-Royale.
Dù là quy mô hay kiến trúc bên ngoài đều không quá bắt mắt, nhưng ba chữ “Câu lạc bộ” lại vô cùng chói lóa khiến Triệu Dương cảm thấy hơi khó chịu.
Nơi này không cần đoán cũng biết chắc chắn là nơi cánh đàn ông vào thư giãn, mà một người phụ nữ như Tô Linh vào đây để làm gì?
Lẽ nào muốn trả thù mình sao?
Triệu Dương lắc đầu, anh cảm thấy mình không có nhiều sức nặng như vậy trong lòng Tô Linh.
Tạm thời gạt bỏ mấy ý nghĩ lung tung kia, Triệu Dương đang định bước vào trong, không ngờ biện pháp an ninh ở đây lại vô cùng nghiêm ngặt, anh còn chưa đến gần đã bị chặn lại.
“Đứng lại, đây là câu lạc bộ tư nhân, không cho người lạ vào trong!”
Ánh mắt dò xét của bảo vệ khiến Triệu Dương cảnh giác sự khác thường của nơi này.
Anh nói: “Tôi là tài xế của giám đốc Tô, cô ấy uống say nên bảo tôi đến lái xe về”.
Dứt lời, Triệu Dương nói kiểu xe và biển số xe cho bảo vệ.
Một lát sau, hệ thống liên lạc nội bộ vang lên tiếng trả lời xác nhận.
Bảo vệ tỏ vẻ không kiên nhẫn nhắc nhở: “Bãi xe B16, lấy xe xong thì mau chóng đi khỏi đây, đừng đi lung tung”.
Triệu Dương ứng phó vài câu rồi đi vào bãi đỗ xe.
…
Lúc này Tô Linh cảm thấy rất chóng mặt, đầu đau như búa bổ.
Vốn dĩ cô không muốn đến bữa tiệc xã giao hôm nay nhưng đối phương chỉ đích danh muốn gặp cô.
Nếu là nửa tháng trước, Tô Linh sẽ không để ý, dù sao cũng chỉ là doanh nghiệp đại lý hạng hai của nhãn hiệu Top ba mà thôi, không đáng để phó tổng giám đốc cô đây đích thân tiếp đãi.
Nhưng bây giờ vinh quang của tập đoàn Tô Thị không còn nữa, mặc dù có dì Mai ứng phó với nhà họ Ngụy nhưng tình hình công ty vẫn đang bị đe dọa.
Để phòng ngừa tình huống bất trắc có thể xảy ra, Tô Linh còn dẫn theo thư ký của mình.
Cô không ngờ thế mà vẫn xảy ra chuyện, thư ký đi vào phòng vệ sinh rồi chẳng thấy quay lại nữa.
Tô Linh nhận thấy không ổn nhưng cả người như không còn sức lực, bèn gửi tin nhắn cầu cứu.
Nghĩ đến cũng thật buồn cười, mấy ngày nay cô không muốn về nhà, không phải tăng ca ở công ty thì đi xã giao ở bên ngoài chỉ vì không muốn gặp người đàn ông đó.
Nhưng đến lúc gặp nguy hiểm, trong đầu lại lập tức nghĩ ngay đến hình dáng cao lớn vô số lần cứu cô ra khỏi tình cảnh nguy hiểm.
Hơi thở của người đàn ông xa lạ bỗng đến gần: “Giám đốc Tô, đang uống vui vẻ sao cô lại nghịch điện thoại rồi?”
Tô Linh chưa kịp gửi tin nhắn thì điện thoại đã bị người khác giật lấy, trong lúc hoảng hốt cô chỉ kịp ấn nút gửi.
Thấy “tin nhắn cầu cứu” chưa được viết xong trên điện thoại, đôi mày cau có của người đàn ông dần thả lỏng.
Người trước mặt này chính là nữ giám đốc xinh đẹp nổi tiếng ở Thiên Châu, trước đây có người nhà họ Ngụy che chở nên hắn có tâm tư xấu xa thì cũng không có gan làm bậy.
Nhưng quan hệ giữa hai nhà họ Ngụy và nhà họ Tô dần rạn nứt, nhất là sau lời nói của Ngụy Đông Minh, Tô Linh hoàn toàn mất đi cái ô che chở đó, trong một đêm đã trở thành con mồi của không ít kẻ đã lăm le từ lâu.
Nếu không phải ngẫu nhiên thì thật sự vẫn không đến lượt hắn tiếp cận cô.
Nghe nói Tô Linh có một người bạn trai chẳng ra tích sự gì nhưng loại nhân vật nhỏ này thì ai thèm để ý chứ? Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Tô Linh càng thêm phần nham hiểm.
“Giám đốc Hàn, tôi thật… thật sự… không thể uống được nữa, hôm khác…”, Tô Linh muốn đứng dậy nhưng lại ngã xuống ghế sofa.
Cô có trực giác ly rượu lúc nãy bị người khác giở trò, nhưng lúc này chỉ có một mình nên cô không thể vạch trần sự thật được.
“Uống say à? Vậy cô có thể lái xe không?”, giám đốc Hàn giả vờ quan tâm nhưng hai tay lại ôm lấy eo thon của Tô Linh.
Quần áo mỏng manh như trong suốt, xúc cảm mềm mại khiến hắn sững sờ, tâm trạng vốn dĩ còn hơi lo lắng giờ phút này bị biến mất.
Quả nhiên là cực phẩm, nếu hắn bỏ lỡ thì sẽ hối tiếc cả đời!
“Không sao, tôi đã gọi người đến đón, không… không phiền… giám đốc Hàn”, Tô Linh muốn từ chối nhưng cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực.
Giám đốc Hàn đâu có nghe được nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của Tô Linh, trong mắt hắn, cô càng vùng vẫy thì hắn càng cảm thấy cô đang tỏ vẻ bề ngoài nhưng thật ra rất muốn mời gọi hắn!
Bình luận