Mà tra cũng thoải mái, cái di động này do Từ Hải Sinh mua ở Hong Kong, có trời mới biết là tra ra ai.
– A lô?
– Năm mới tốt lành.
Em gái di động hôm nay đặc biệt vui vẻ, giọng vừa nhanh vừa vui tươi:
Trương Thắng cũng chúc lại:
– Năm mới tốt lành, sao vui thế, thắng mạt chược à?
– Hơn thế, hôm nay trúng số, giải quyết được vụ án lớn.
– Mai năm mới rồi mà không nghỉ à? Kiếm tiền là để hưởng thụ sinh hoạt, đừng liều mạng như vậy, có thời gian kiếm bạn trai rồi phong hoa tuyết nguyệt một phen, tốt hơn là nửa đêm nghiên cứu hồ sơ vụ án.
Em gái di động cắt ngang:
– Vâng vâng, Đường Tăng sư phụ, đừng giảng kinh nữa, ngài cũng đã ngủ đâu.
– Ha, tôi mà ngủ, cô gọi điện tới không bắt máy lại nổi điên.
– Ha ha ha, chỉ duy nhất mình anh có vinh dự được tiểu thư đây gọi điện quấy nhiễu lúc nửa đêm thôi đấy, có phúc không biết hưởng. Hôm nay quá hưng phấn, nên không nhịn được, vụ to lắm, to hơn cả giết người, nghĩ đã thấy sướng.
– Cô đó, người ta phạm pháp lại mừng như thế… Được rồi, chúc cô sớm thành luật sư nổi tiếng.
– Xì, không có thành ý! À phải anh nói tranh thủ trước giao thừa thuyết phục bạn gái, dẫn về gặp cha mẹ, kết quả ra sao?
Trương Thắng trầm mặc, đau đớn nói:
– Hết rồi, hôm nay hết thật rồi, hơn ba tháng, hơn 100 ngày, mỗi ngày đều tới đợi, bất kể mưa gió, vẫn không lay động được trái tim sắt đá của cô ấy…
– Ài, thật là, trước nay tôi không bênh anh trong việc này…
Dù không trực tiếp chứng kiến, em gái di động cũng nhận thấy được chân thành của y, đừng nghĩ đơn giản chỉ đứng đó chờ đợi hơn 100 ngày, lúc đầu sẽ có người cảm thông an ủi, nhưng lâu dần họ coi thường, dè bỉu, nam nhân bỏ thể diện xuống không dễ, nhất là loại tuổi trẻ thành đạt như vậy:
– Nhưng mà cô ấy thật quá cố chấp, anh dứt khoát cũng tốt, thôi đừng buồn.
– Cám ơn.
– Được rồi, không cần giả vờ với tôi, nam nhân các anh sĩ diện lắm, buồn thì cứ kiếm vài người bạn uống rượu thật say rồi quên hết đi… Không thương tâm sao thức khuya thế?
– Không, tôi đang… Ở nhà cô ấy.
– Ai?
– Là cô gái thầm yêu tôi, uống say xảy ra chuyện đó…
– Anh… Anh không cần hủy hoại bản thân như vậy.
Em gái di động tức mình:
– Ha ha ha, nếu tự hủy hoại bản thân một cách ướt át như thế, tôi nghĩ toàn bộ nam nhân đều thích tự hủy hoại.
– Nam nhân… Nam nhân… Tôi không còn gì để nói nữa, anh… Tôi thua anh rồi, đêm xuân một khác đáng ngàn vàng, không quấy nhiễu nữa, bái bai, giữ sức khỏe.
– Cám ơn, bái bai.
Thu lại điện thoại, Trương Thắng mỉm cười, nụ cười thật nhất trong ngày hôm nay, nói chuyện với em gái di động một phen, lòng vơi đi không ít.
Vô sỉ thì vô sỉ, khốn nạn thì khốn nạn, bây giờ mày còn giữ gìn làm gì nữa?
– Thắng, sao anh còn chưa ngủ?
Tần Nhược Lan mơ mơ hồ hồ đi ra, vừa dụi mắt vừa hỏi:
– Không có gì, anh thèm thuốc thôi.
Trương Thắng bóp tàn thuốc, quay lại đáp:
– Ừ, hút xong thì ngủ đi.
Nói xong Tần Nhược Lan quay về phòng ngủ, dưới cái áo ngủ ngắn cũn là cặp mông tròn trĩnh, trắng muốt.
– Nhược Lan.
Trương Thắng bước tới, hạ thể nóng bừng ấn vào mông cô, hai tay nhanh như chớp chui vào áo ngủ, khống chế đồi ngực nảy nở mê người.
– Á… Anh hư lắm.
Tần Nhược Lan thoáng đỏ mặt bờ mi chớp chớp e thẹn, nhưng từ từ nhắm mắt lại, hưởng thụ sự vuốt ve của y:
– Anh, anh vẫn muốn sao?
” Mặc kệ, mình đã nỗ lực như vậy cô ấy vẫn cho rằng mình sa đọa rồi, vậy mình sa đọa tới cùng cho cô ấy xem.”
– Cái gì, xem thường năng lực của anh hả?
Trương Thắng cười lớn, khom người bế bổng Tần Nhược Lan lên, sau đó đi tới giường, ném cô xuống một cách thô bạo, nhào tới hôn điên cuồng lên chiếc cổ trắng nõn nà, đôi tay bấu chặt bầu vú no đủ nhào nặn. Tần Nhược Lan hơi đau, nhưng càng kích thích, cổ rướn cao vừa thở vừa rên siết, khi người Trương Thắng ập tới, cô cố vươn tay tắt đèn, chuyện này với cô vẫn rất xẩu hổ, chớp mắt trong đêm chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc, hai cơ thể nhấp nhô liên tục thay đổi tư thế …
– Thắng, từ từ thôi anh… chậm lại … em không chịu nổi.
Thế nhưng Trương Thắng vẫn tấn công với nhịp độ nhanh và mạnh, Tần Nhược Lan từ rên chuyển thành tiếng la lớn, cơ thể cố gắng ưỡn lên đón nhận từng đợt sóng dồn dập, cuối cùng thét lên, ngã xuống giường, người muốn lịm đi cùng khoái cảm vô hạn …
***
Nhà Trương Thắng vẫn ở chỗ đó, khi điều kiện kinh tế tốt hơn, Trương Thắng muốn cha mẹ chuyển đi nơi khác, nhưng cha mẹ y có tuổi rồi, không muốn thay đổi môi trường sống, không muốn bỏ lại hàng xóm bao năm, dù sao hai đứa con không ở nhà, hai vợ chồng sống ở đây còn thấy rộng, không cho Trương Thắng mua nhà mới.
Hôm nay vợ chồng Trương Thanh, Hồ Quyên cũng tới, cho nên nhà hơi chật, bà Trương thấy Trương Thắng không dẫn Tiểu Lộ về, mặt trầm xuống:
– Ái chà, ông chủ lớn về rồi, quanh năm không thấy mặt, còn tưởng 30 cũng không về.
Ông Trương ho một tiếng:
– Đủ rồi, bớt nói đi.
Trương Thắng cúi đầu vào nhà, chào cha mẹ, y về muộn vừa tránh mặt cha mẹ vừa là để khỏi gặp họ hàng, lầm lũi đi vào căn phòng cũ thì có điện thoại, mở ra xem là Tần Nhược Lan, giọng rất ngọt:
– Thắng, năm mới vui vẻ, thay em chúc tết hai bác nhé.
– Em ở đâu mà ồn áo thế?
– Nhà Hạo Thăng.
– Em nói không muốn đi mà.
– Ừ, vốn không muốn đi, đột nhiên lại muốn, thế là tới.
Trương Thắng chỉ “ừm” một tiếng:
– Năm mới vui vẻ, hỏi thăm Hạo Thăng và cô chú bên đó hộ anh.
Nhận cú điện thoại này làm Trương Thắng nhớ tới Chung Tình, cánh tay phải của y, luôn đi theo bên cạnh không một lời oán trách, cũng nên gọi điện chúc mừng nắm mới, có điều nhớ ra hôm nay Chung Tình về nhà, nên thôi.
Cha mẹ Chung Tình mới đầu rất giận con, nhưng dù con cái sai tới mấy thì thương vẫn nhiều hơn, thời gian qua Chung Tình tự lập tự cường, oán trách trong lòng cha mẹ cô cũng vơi, nên năm nay cô về nhà.
Trương Thắng một mình ngồi trong phòng xem TV, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, xem hơn một tiếng mà chẳng nhớ xem cái gì. Đến khi cả nhà ăn cơm, bà Trương Thấy đứa nhỏ đã thành gia lập nghiệp, con dâu có bầu, năm sau được bế cháu nội, vậy mà đứa lớn vân hình đơn bóng lẻ, Tiểu Lộ tốt như thế, bà vốn coi là con dâu từ lâu, vậy mà con mình không biết làm chuyện gì có lỗi khiến người ta bỏ đi, nhìn thấy Trương Thắng là không nhịn được cằn nhằn.
Ông Trương thường ngày cũng giáo huấn con không ít, có điều trong ngày đoàn viên này không muốn làm cả nhà mất vui, không ngừng ra hiệu với vợ, chỉ là bà Trương nhịn được một lúc là nói, không cần biết ở trường hợp nào, Trương Thắng cúi đầu không nói gì, ông Trương bực mình vỗ bàn cãi nhau với vợ. Vợ chồng Trương Thanh mỗi người khuyên một người, Trương Thắng không chịu nổi nữa, buông đũa về phòng.
Bữa cơm đoàn viên kết thúc không vui vẻ gì, Trương Thắng một mình ngồi trong phòng, ngồi vắt vẻo ở ban công hút thuốc hết điếu này tới điếu khác, nghe tiếng pháo nổ xa xa, ngày này hai năm trước…
Tiểu Lộ đứng ngoài cửa, vẫn cái áo khoác xám tro cũ kỹ kia, đầu đội mũ len chùm kín tai, chóp mũi đỏ hồng, cực kỳ đáng yêu. Trong tay cô cầm một thứ, cái túi xỏ giây thừng, bên trong thấp thoáng thấy được cái bình nhựa, hình như là bình giữ ấm. Thấy Trương Thắng, ngượng ngùng nói:
– Anh Trương, nhà anh khó tìm quá, em hỏi kỹ Lão Bạch rồi, nhưng em mù đường, vừa rồi chạy lên lầu đối diện…
– Hôm qua em hại anh bị người ta đánh, lòng áy náy mãi, anh lại không chịu đi bệnh viện, em liền… Hầm sườn, để anh tẩm bổ. .
||||| Truyện đề cử: Tôi Và Hoàng Thượng, Tâm Ý Tương Thông |||||
Tất cả mới chỉ như ngày hôm qua thôi, giọng Tiểu Lộ vẫn vang bên tai… Trương Thắng lắc đầu, xua đi hình ảnh đó, lấy di động ra, theo kinh nghiệm cũ, cô luật sư cuồng công tác kia lại thức đêm nghiên cứu hồ sơ, gọi điện tán gẫu cũng không tệ.
Không ngờ di động tắt máy, Trương Thắng thở dài, loáng thoáng vẫn nghe thấy cha mẹ cãi nhau, ngẩng đầu nhìn từng quả pháo hoa phóng lên trời.
Bình luận