**********
Chương 396: Hội thảo đầu tư bất động sản “Ừm, anh cũng mới biết chuyện này rồi, thằng nhóc Lâm Hàn kia to gan thật, ngay cả dòng chính của nhà họ Hồng ta mà cũng dám đánh, đúng là chán sống”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sắc mặt Hồng Đạp Thiên thoáng sa sầm xuống: “Giải quyết chuyện này như thế nào, chắc không cần anh phải nói nữa chứ”.
“Em biết rồi anh cả”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong mắt Hồng Chính lóe lên sát khí lạnh lẽo như băng:
“Nhà họ Hồng ta đã khiến Lâm Hàn thua lỗ, tên này đến Kim Lăng với lòng thù địch với chúng ta. Mối họa ngầm như này đương nhiên phải làm cho cậu ta biến mất mãi mãi rồi”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ừm”.
Hồng Đạp Thiên gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
…
Buổi tối, Lâm Hàn nhận được điện thoại của Phùng Thạch.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu Lâm, tôi đã tới Kim Lăng rồi, giờ đang chuẩn bị ăn cơm với mấy ông chủ bất động sản, ngày mai là hội thảo đầu tư bất động sản, cậu có muốn đến không?”, Phùng Thạch hỏi.
Lâm Hàn suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi sẽ đến”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến chi nhánh của siêu thị Hoa Nhuận, nên đương nhiên anh phải tới rồi.
“Vâng, thời gian tổ chức là vào 10h sáng tại trung tâm hội nghị Kim Lăng”, Phùng Thạch nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ừm”.
…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sáng hôm sau, Lâm Hàn sửa soạn rồi báo với Dương Lệ một tiếng, sau đó đi đến trung tâm hội nghị Kim Lăng.
Buổi họp báo của nhà họ Hồng lần trước cũng diễn ra ở đây, nên Lâm Hàn cứ theo đường cũ mà đi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
9h rưỡi sáng, Lâm Hàn đến nơi.
Lúc này, trước cửa trung tâm hội nghị đã đỗ đầy xe, nào là BMW, rồi Mercedes-Benz, Land Rover…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đều là những hãng xe sang, hiển nhiên bên trong toàn là các ông chủ bất động sản.
Hôm nay, những người có mặt trong hội thảo đầu tư bất động sản đều là các ông lớn trong ngành ở Kim Lăng. Bọn họ đến đây để bàn bạc về hướng phát triển trong tương lai và chính sách của quốc gia về nhà đất.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đương nhiên, trong đó cũng có rất nhiều phóng viên đến.
Trông vô cùng náo nhiệt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đối với những sự kiện kiểu này, đương nhiên họ phải tới phỏng vấn, ghi chép lại rồi đăng tin chứ. Dù sao giá cả nhà đất là một vấn đề rất được người dân quan tâm.
Lâm Hàn đỗ xe xong, bước thẳng về phía trung tâm hội nghị.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ồ, là cậu?”
Mới vừa bước vào trung tâm, đã có một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi bất ngờ nhìn Lâm Hàn.
Ông ta có gương mặt dữ tợn, đó chính là Chúc Đài – một trong những ông trùm bất động sản ở Kim Lăng!
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Lâm Hàn, sao, cậu cũng tới tham gia hội thảo đầu tư bất động sản à?”
Chúc Đài đánh giá Lâm Hàn một lượt từ trên xuống dưới, nói với giọng đầy mỉa mai. Sau lưng ông ta có mấy tên cấp dưới đi theo, ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt chế nhạo.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Một người kinh doanh siêu thị chứ chẳng phải bất động sản như cậu mà cũng tới tham gia hội thảo à? Hay là cậu đi lộn chỗ?”, Chúc Đài cười cợt nói.
“Tổng giám đốc Chúc, tôi thấy tên nhóc này không phải đi lộn chỗ mà là tới đây cầu xin người khác giúp ấy”, một tên cấp dưới đứng sau Chúc Đài cười khẩy:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Dù sao tên nhóc này muốn mở siêu thị ở Kim Lăng, nhưng lại chẳng có ông trùm bất động sản nào bằng lòng cho cậu ta thuê mặt bằng. Không mở được thì đành phải đến đây cầu xin mấy ông trùm khác thôi!”
“Thì ra là vậy! Tới đây cầu xin người khác à!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chúc Đài ra vẻ hiểu ra:
“Có điều, Lâm Hàn này, tôi phải nói cho cậu biết, đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa. Mấy ông trùm bất động sản ở Kim Lăng, ai tôi chẳng biết, cũng báo một tiếng với họ rồi. Bọn họ sẽ không cho cậu thuê mặt bằng mở siêu thị đâu. Thế nên, lần này cậu chắc chắn sẽ mất công dã tràng rồi”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“À, đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!”
Ánh mắt Chúc Đài lóe lên nói:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hôm ở quán ăn Trung Hoa, cậu nói sẽ khiến công ty bất động sản Thiên Hòa của tôi phá sản, mãi mãi biến mất khỏi Kim Lăng mà. Đến nay đã mấy ngày rồi, nhưng sao Thiên Hòa tôi vẫn còn nguyên vẹn vậy?”
“Mấy thanh niên bây giờ nói khoác mà không biết ngượng hả?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ngượng? Tại sao tôi phải ngượng?”
Lâm Hàn nhìn Chúc Đài: “Tôi chỉ nói thật mà thôi, còn nếu ông đã muốn công ty mình phá sản nhanh như thế thì cứ chọn hôm nay đi”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hôm nay? Ha ha ha!”
Chúc Đài sửng sốt, ôm bụng cười to:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ha ha ha, Lâm Hàn, cậu tính chọc tôi cười chết hả? Ha ha ha, cũng đúng, cậu chọc tôi cười chết ở đây thì công ty bất động sản Thiên Hòa của tôi sẽ phá sản thôi! Ha ha ha!”
Tiếng cười đầy châm biếm của Chúc Đài càng ngày càng to.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đám cấp dưới của ông ta cũng cười nhạo theo.
“Lâm Hàn, tôi nói rồi, cái tính không biết luồn cúi, không biết cầu xin người khác giúp mình ấy của cậu đã định trước sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chúc Đài ngừng cười, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:
“Không biết luồn cúi đã đành, đằng này còn ngông cuồng, thích khoác lác, loại như cậu, không có bậc cha chú giúp đỡ thì chỉ là mấy tên dân đen vô dụng thôi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nếu cậu biết cúi cái đầu mình xuống thì hôm nay đã có cơ hội rồi. Bởi vì ông trùm bất động sản Đông Hải – Phùng Thạch đã đến đây và chuẩn bị nhúng tay vào ngành buôn bán nhà đất ở Kim Lăng”.
“Cậu chỉ cần khom lưng, lấy lòng khiến ông ta vui thì biết đâu ông ta chỉ mở miệng nói một câu thôi là cánh cửa bất động sản ở Kim Lăng sẽ rộng mở chào đón cậu. Cậu thích mở siêu thị ở đâu thì mở ở đó, ngay cả tôi cũng chẳng cản được”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nhưng tính cách của cậu đã định trước cậu chắc chắn sẽ không làm được chuyện này”.
Chúc Đài nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy thương hại:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Muốn mở siêu thị thì đi chỗ khác đi, đừng ở đất Kim Lăng này. Ở đây, cậu không mở được đâu”.
Chúc Đài nói xong, chẳng thèm đế ý đến Lâm Hàn, đi thẳng vào trung tâm hội nghị.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Theo ông ta, mình chẳng cần thiết phải đế ý đến loại người như Lâm Hàn.
Cậu ta đã chẳng còn chỗ nương thân ở Kim Lăng nữa rồi, cứ để loại dân đen đó đắm chìm trong thế giới của mình, tự thẩm tự vui đi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chúc Đài vừa mới đi không lâu thì một chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu xanh ngọc lái tới.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên sắp hói đầu bước xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta mặc bộ vest bằng lụa tơ tằm, ưỡn cái bụng bia, người đó chính là Phùng Thạch!
Phùng Thạch vừa xuất hiện đã có phóng viên bu lại xung quanh ông ta ngay lập tức.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ông chủ Phùng! Có thể phỏng vấn ông vài câu không?”
“Nghe nói lần này ông tới Kim Lăng là định nhúng tay ngành bất động sản ở đây, không biết ông đã có kế hoạch gì chưa?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ông chủ Phùng, ông đã là ông trùm bất động sản ở Đông Hải rồi, thế tại sao còn tính chinh chiến ở đất Kim Lăng này nữa ạ?”
“Điều gì đã thu hút ông đến Kim Lăng thế?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
…
Đủ mọi câu hỏi truyền vào trong tai Phùng Thạch khiến ông ta có chút mất kiên nhẫn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta xua xua tay: “Đợi đến hội thảo tôi sẽ giải đáp hết mấy câu hỏi đó luôn”.
Phùng Thạch thầm cạn lời, ông ta đến Kim lăng chỉ vì cậu Lâm gọi tới thôi. Đám truyền thông ấy cứ không ngừng đoán già đoán non mục đích của chuyến đi này, làm như ông ta nhúng tay vào ngành bất động sản ở Kim Lăng là có âm mưu gì vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bỗng, ông ta chớp chớp mắt, trong trung tâm hội nghị có một bóng người quen thuộc đang đứng.
“Cậu Lâm!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Phùng Thạch sáng mắt lên, vội vàng bước tới.
“Cậu Lâm, để cậu phải đợi lâu rồi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta chạy tới bên cạnh Lâm Hàn, lau mồ hôi trên trán, cúi đầu cung kính nói.
“Hử? Chàng trai kia là ai?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Phùng Thạch là ông trùm bất động sản ở Đông Hải đó, tại sao lại cung kính, còn cúi đầu trước một thiếu niên chứ?”
“Lẽ nào còn có người có địa vị cao hơn ông chủ Phùng ở trong đây à?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Một thiếu niên bí ẩn khiến Phùng Thạch cúi đầu, chàng trai đó là ai?”
…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đám phóng viên kia đều trợn mắt há hốc mồm, muốn đi vào chụp ảnh, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.
Bọn họ không có biện pháp, chỉ đành đứng cách xa hơn 10m nhấn chụp liên tục.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tách tách!
Tách tách!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Bình luận