Beta: Bozu
Ta ở trong địa lao chờ Tử Du trở về, ta vốn cho là hắn đi báo mộng sẽ không tốn nhiều thời gian, nhưng đợi hắn cả ngày, đến buổi tối ngày hôm sau, Tử Du mới bay tới đây.
Hắn đến trước nhà giam của ta, thần sắc lo lắng y như hôm qua, nói: “Bên ta mới vừa nghe nói đại tỷ ngươi bị bắt vào địa lao, tại sao lại đi đến cửa hàng Địa phủ mà lấy gương? Ngươi có khỏe không?”
Ta nhìn hắn, có chút thất thần.
Ngày hôm qua… hình như hắn đã nói như vậy, không hền khác chút nào thì phải?
Ta nhìn mẫu tử Chu thị phía sau hắn, chỉ thấy hai người bọn họ cũng im lặng không nói.
“Ta không sao.” Ta đáp lời của Tử Du. Sau đó trầm mặc tinh tế nhìn hắn thăm dò.
Tử Du thở một hơi dài nhẹ nhõm, thần sắc cũng không khác hôm qua, hắn nói:“Ta nghe ngóng được chưởng quầy rất tức giận về số tiền kia, muốn giam bọn ngươi ba ngày sau thẩm tra lại.”
“Ừ.”
Đối mặt với phản ứng chậm chạp của ta, hắn nghĩ ta đang giận hắn vì vậy gãi gãi đầu, hết sức ngượng ngùng nói: “Đại tỷ, hôm đó không phải tan không muốn giúp ngươi, ta thật sự không có biện pháp mua Hoàn Dương Đan giúp ngươi.” Hắn dừng một chút rồi thở dài.
“Ta có lời muốn nói với ngươi. Gần đây ta làm việc có chút lẫn lộng, đại khái là đã tới số rồi, ta muốn trước khi biến mất, kiếm thật nhiều tiền rồi đến của hàng Địa phủ mà xem lại những việc đã trải qua lúc mình còn sống. Ta muốn biết ta đây rốt cuộc tên họ là gì, từ đâu đến, trước kia đã làm gì, biết những người nào… Mặc dù sau một khắc mọi trí nhớ sẽ biến mất ta cũng không tiếc nuối.” Hắn đơn thuần nhìn ta, “Mà tiền của ta vừa vặn chỉ có thể xem được một lần, cho nên ta…”
“Ta không trách ngươi.” Ta ngắt lời hắn, lại không biết nói gì khác để an ủi hắn. Khi hắn thản nhiên nói chuyện này ra, có lẽ hắn cũng không cần ta phải an ủi, vì vậy ta cũng chỉ lặp lại, “Ta không trách ngươi.”
Việc kia cần nhiều tiền như vậy thế mà hôm qua còn đáp ứng ta, nguyện ý mua báo mộng đan giúp ta báo mộng.
Ta bỗng mỉm cười, cũng không có cách nào dễ dàng mở miệng nhờ vả hắn đi mua đồ giúp ta giống như hôm qua.
“Trong địa lao này cũng không có gì là không tốt.” Ta nói, “Rất yên tĩnh, ở rất thoải mái, ta còn muốn để cho bọn họ giam ta thêm mấy ngày nữa.”
Nghe ta nói vậy, hắn mới hơi yên tâm hơn. Ta giục hắn về tiệm làm việc, cuối cùng hắn xoay người rời đi, nhưng liếc thấy cái ống khóa trên tay ta, lại xoay người trờ lại nói suy đoánh hôm qua lần nữa, sau đó mới thong thả lắc lư bay đi.
Sau khi nhìn hắn bay đi, một lúc lâu ta cũng chưa có bình tĩnh lại được.
“Chiêu… Lộ cô nương.” Thư sinh kia sợ hãi gọi ta, “Đây đều là chuyện rất bình thường, giống như sinh lão bệnh tử vậy, ngươi đừng có buồn quá làm gì.”
“Tiểu thư sinh.”
“Hử?” Hắn sững sời trong chốc lát, ngượng ngùng trả lời, “Ồ…””Đợi ngày mai, sau khi xét xử xong được thả ra, ngươi cho ta mượn thêm một khoản tiền nữa được không?” Ta nhìn lòng bàn tay đã hơi mờ của mình, “Ta muốn biết rốt cuộc ta có quên chuyện gì đã xảy ra hay không.”
Thành quỷ thấy được thật nhiều chuyện kỳ diệu, nhìn thế giới trước mắt, lại vĩnh viễn không biết toàn bộ thế giới của chính mình, quá khứ đã quên mất, lại vĩnh viễn không biết mình đã quên.
Bị giam ba ngày, trải qua một phiên thẩm vấn không mặn không nhạt, do bai con quỷ chúng ta cũng không còn gây chuyện đại sự gì, tên thư sinh kia cũng nộp một khoản tiền phí, chúng ta liền được thả ra.
Ta dẫn tên thư sinh đi đến trước cửa hàng Địa phủ, Chu thị cũng không ngăn cản, tiếp tục bay tới bay lui tìm con dâu ở Quỷ thị.
Trong lúc rảnh rỗi ta hỏi gã thư sinh một câu: “Ngươi có muốn lấy vợ hay không?”
Tên thư sinh ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Lấy hay không thật ra cũng không quan trọng. Mỗi một con quỷ đều cần cho mình một lý do để mà tiếp tục lưu luyến thế gian. Mẹ ta muốn kiếm cho ta một người vợ, mà ta… cũng chỉ muốn để cho mẹ ta được như ý nguyện. Cuộc đời này không có cơ hội tận hiếu, nên chỉ có thể tiếp tục phụng bồi bà, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà. Bởi vì ai biết được kiếp sau còn có cơ hội gặp lại nhau không.”
Ai biết kiếp sau… Còn có cơ hội gặp lại không…
Mắt ta cụp xuống, bay vào cửa hàng Địa phủ.
Tiểu quỷ trong cửa hàng nhìn ta chằm chằm đề phòng. Nhờ tên thư sinh trả tiền cho, ta lấy được cái gương nhỏ để soi mặt.
Trên gương viết một hàng chữ khác với hàng chữ ta đọc được bên ngoài của hàng Địa phủ hôm qua. Trong gương chi chít chằng chịt chữ, không cần ta đọc, từng chữ từng chữ một như thể nhảy vào trong đầu của ta, trực tiếp vẽ một vài bức họa trong đấy, mà hình ảnh cũng chầm chậm dâng lên, biến thành những kí ức sinh động.
Ta nhìn thấy cố hương nơi ta ra đời tràn đầy khí độc, cha mẹ đã mất, một mình ông ngoại nuôi ta lớn lên. Sau đó Lạc Minh Hiên tới, nhiễu loạn cuộc sống của ta, làm cho ta từ đó về sau luôn muốn rời khe núi mà đi ra ngoài.
Rốt cục có một ngày ta rời khe núi ấy, đến núi Trần Tắc gặp tên tiểu xấu xí và cứu hắn.
Ta xem đoạn này thật kỹ.
Ta thấy khi đó ta bị thương nặng, mang theo hắn một đường bôn ba, cuối cùng trốn vào ngôi miếu đổ nát trên núi Trần Tắc. Ta dưỡng thương, cũng dưỡng hắn luôn. Mỗi ngày đều nói với hắn ta muốn đi tìm Lạc Minh Hiên, sau này ta muốn làm người tốt, ta muốn xây một môn phái.
Ta nói ta muốn tạo phúc cho bá tánh, muốn thu nhận những kẻ không nhà về để dạy cho bọn họ cách hướng thiện, để cho kẻ yếu cũng không bị loạn lạc quấy nhiễu, để không còn ai sống lang thang nay đây mai đó nữa. Nếu có thiên tai ta sẽ ban phát lương thực, ngày được mùa ta giúp bọn họ trồng trọt được nhiều hơn…
Mặc Thanh ở bên cạnh ta, mặt lạnh yên lặng mà nghe.
Ta nhớ lại một chuyện, Mặc Thanh tạo ra Vạn Lục Môn, xóa bỏ trận pháp, bổ trụ quải thi, xén đài tiên thi, còn với dân chúng, không phải đã làm những việc mà ban đầu ta chưa làm được sao!Ta đã quên ai từng nói với ta, hiện tại dưới núi Trần Tắc, đã đến mùa xuân, hoa xuân nở rực rỡ khắp nơi, cực kì xinh đẹp.
Ta bỗng thấy xúc động.
Ta ngu ngốc nhìn lại quá khứ của mình, thấy mình đang nói đủ thứ chuyện phiếm trên đời với tiểu Mặc Thanh, cũng nhìn thấy cả ánh mắt trong veo, dịu dàng của hắn đang nhìn ta. Sau đó thì sao….
Sau đó ta cũng không còn để ý tới hắn, ta chỉ lầm lũi nói với bản thân, đợi thương thế lành, ta sẽ bỏ hắn lại, đi tìm Lạc Minh Hiên, để một mình hắn ở lại ngôi miếu đổ nát ấy.
Hắn len lén giấu lời của ta ở trong lòng cho tới tận bây giờ. Hắn định sau khi ta chết, biến Vạn Lục môn thành hình dáng mà ta tưởng tượng.
Nghĩ đến lúc trước hắn vì Vạn Lục Môn mà liều mạng xem văn thư cả buổi tối, lúc ấy ta không hiểu tại sao hắn lại kiên trì, cũng không hiểu tại sao hắn lại liều mạng đến thế.
Hiện tại ta đã hiểu, hắn làm vì ta.
Vì tên ngốc kia muốn tập trung tinh thần để làm người tốt như ta đây.
Đó là tâm nguyện đơng thuần nhất của ta trước kia. Nhưng thật lâu sau đó ta vì thực tế mà buông tha nguyện vọng này, ta lơ đãng quay đầu, đúng lúc phát hiện thì ra còn có người giúp ta thực hiện chuyện này.
Đoạn kín ức trong tay ta bị kéo đứt, lại có một người trải qua ngàn vạn khó khăn nguy hiểm, mang theo vết thương đầy người, lại kiên trì lặng lẽ giúp ta may lại quần áo.
Thế mà ta lại không hề biết đến.
Trong khoảng thời gian ngắn, ta cực kỳ giận bản thân. Giận bản thân xong lại càng giận tên tiểu xấu xí kia nhiều hơn.
Bị coi thành bộ dạng đức hạnh cũng không thèm nói với ta một tiếng!
Ký ức trong gương đang không ngừng tiến về phía trước, đi qua quá trình ta làm cho Vạn Lục Môn hưng thịnh, đi qua việc ta giết Lạc Minh Hiên, rốt cuộc cũng tới được buổi tối đó, buổi tối trước cổng Vạn Lục Môn.
Mấy chuyện này ta có nghe qua một hai chuyện từ miệng Tư Mã Dung, ta đốt phòng ốc ở Nguyệt Phong để làm trò vui, dùng đao chém nát cả ngàn quyển sách trong Tàng Thư Các… Hiện tại ta đang ở trên Nguyệt Phong đùa giỡn với ánh lửa sáng quắc, rất nhiều người gào thét kêu dập lửa, mà tại Vô Ác Điện lúc này vẫn đang bày tiệc mừng tân khách, tiếng đàn sáo vang lên vừa ồn ào náo nhiệt lại vừa hết sức kinh tâm động phách.
Thật là một đêm mỹ lệ.
Mà vào đêm này, ta nhìn lại trong gương, thấy Mặc Thanh mặc một thân hắc bào cô đơn đứng ở trước miếu dưới chân núi.
Hắn ngước đầu nhìn lên, không phải nhìn sự vui đùa trên đỉnh Nguyệt Phong, cũng không phải nhìn Vô Ác Điện, mà nhìn ta đang ở trên chừng mười bậc thang.
Trên tay ta còn đeo băngb, trên cổ cũng dán thuốc cao, tan ngông nghênh đứng ở phía trên, cầm bầu rượu, xa xa nhìn hắng, mặt mơ màng, một thân mùi rượu: “Này.” Ta gọi hắn một tiếng, “Đỡ lấy ta.”
Sau đó cả người ta thoát lực đổ nhào xuống.
Mặc Thanh trợn to mắt, bước nhanh tiến lên, ôm lấy ta ở giữa không trung. Sau đó bị ta đụng phải lăn từ trên bậc thang xuống, suýt chút nữa khiến hắn bổ nhào bay vào trong sát trận trước sơn môn.
Mặc Thanh lui về phía sau liếc mắt nhìn, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, vừa đi trước vừa nhìn, kiếm của hắn đang đặt trên ngực ta, đụng phải ta thì lập tức buông ra: “Môn chủ…” Thanh âm hắn trầm thấp, “Người say rồi…”
“Hừ…” Ta dùng ngón tay trỏ đè lại bờ môi của hắn, “Đừng có làm ồn, ta đến tìm ngươi để tiết hỏa…”
Nghe những lời bản thân mình nói lúc đó, ta muốn tát mặt mình một cái. Lộ Chiêu Diêu ơi Lộ Chiêu Diêu, ngươi xem những lời ngươi vừa nói kìa!
Thật thẳng thắn! Không có một chút tình thú!
Ai, năm đó vẫn còn quá non nớt.
Đúng lúc ấy, trong tấm gương hiện cảnh ta đè Mặc Thanh nằm trên cầu thang, mặt hắn đỏ bừng như máu mặc dù trên mặt có phong ấn màu đen đáng sợ cũng không ngăn được mặt hắn hồng lên.
Ta cầm vạt áo của hắn, kéo đầu hắn lên trên, há mồm không chút khách khí cắn lên môi hắn.
Mặc Thanh trợn trừng hai mắt, đưa tay đẩy ta ra. Ta khóa chặt hai tay hắn trên đất, không nói tiếng nào chế trụ hắn: “Ngoan một chút.” Ta nói, “Nghe lời.” Ta hôn hắn lần nữa, khi thì liếm, khi thì cắn…
Ta nhìn mình khi đó, chỉ cảm thấy cả người nóng ran, dùng tay che mặt kêu khẽ, Lộ Chiêu Diêu, ngươi không biết xấu hổ, ngươi quả thực không biết xấu hổ!
Xuyên qua kẽ tay, ta nhìn thấy Mặc Thanh từ kinh ngạc, khiếp sợ, kháng cự, giãy giụa rất nhanh liền chuyển thành nhẫng nhịn, tiếp nhận, đáp lại, ngay sau đó con mắt sắc càng ngày càng sâu, càng ngày càng nguy hiểm…
A!
Tên tiểu xấu xí không có kiên trinh này! Ngươi cũng không thể chống cự lâu hơn à!
Thế này sao có thể coi là ta ăn ngươi! Đây rõ ràng chính là ngươi tình ta nguyện!
Định đổ cho ta cái tội cường bạo, ta không phục!
Bình luận