Khóe miệng hắn toát ra một nụ cười khó hiểu: “Vậy thì nàng đi cùng ta xuống dưới đi.”
Nói xong, không biết tay của hắn chạm phải chốt mở gì ở trên giường, chiếc giường đột nhiên mất trọng lực lao thẳng xuống dưới. Khương Vũ đang nằm trong tay ta nhanh chóng dùng thuật di chuyển, thoắt cái biến mất.
Ta dùng pháp lực để giữ cơ thể lơ lửng giữa không trung. Đưa mắt nhìn cảnh sắc bốn phía, nhất thời kinh ngạc không thốt nên lời.
Ngay bên dưới chiếc giường lại là một động lớn sâu khoảng trăm trượng. Không biết dưới đáy động cất giấu thứ gì, ánh sáng chớp lóe chớp lóe vô cùng rực rỡ, có thể chiếu sáng cả huyệt động.
Mỗi lần ánh sáng lóe lên chiếu vào vách đá, lại thấy trên vách đá dựng đứng khắc chằng chịt toàn là chú văn, có lẽ là có từ lâu lắm rồi cho nên hiện giờ dấu vết hơi mờ nhạt.
Nhưng ta lại biết những chú văn này…
Khi còn bé, ông ngoại có kể cho ta nghe về chuyện tộc nhân bọn ta hàng năm đều phải cử hành lễ Tế Tự, trong đó, mỗi người đều vẽ một tấm phù chú dán ở ngọn núi bên trên vách đá này.
Về sau, người trong tộc lần lượt biến mất, chỉ còn lại mỗi ta và ông ngoại canh giữ ở góc núi. Vì có ít người nên lễ Tế Tự cũng lười không làm nữa, chẳng qua hàng năm ông ngoại vẫn giữ thói quen cũ đến ngày cử hành lễ Tế Tự sẽ vẽ một lá phù chú, dính vào vách đá, gọi là kế thừa tập tục lúc trước để … tránh ma quỷ.
Khi lớn lên, ta ngại phải học vẽ bùa, nghĩ rằng đối với tu vi của mình không có tác dụng gì. Ông ngoại cũng chẳng miễn cưỡng ta, thấy phù chú khắp nơi lâu như vậy không lẽ lại không biết.
Thì ra ở dưới nên đất quê hương ta lại có một không gian lớn như vậy, khắc phù chú nhiều như thế. Rốt cuộc nơi này là do ai tạo ra, đống phù chú nguyền rủa kia là có ý gì?
Ta nhíu mày: “Đây là đâu?” Ta vừa hỏi xong, chợt nghe thấy bên cạnh có người rống to: “A! Môn chủ! Môn chủ!”
Là giọng của Thập Thất.
Ta nương theo tiếng gọi quay qua nhìn, từ đỉnh vách đá treo xuống một cái lồng sắt lớn. Thập Thất bị người ta dùng xích sắt trói ở bên trong, trói thật chặt như cái bánh ú. Nàng ở trong lồng ra sức giãy giụa, làm cho xích sắt va chạm vào lồng giam, phát ra tiếng động ầm ĩ. Ở bên cạnh nàng là Cầm Thiên Huyền đang bình thản tĩnh tọa, so với Thập Thất thì gông xiềng trên người hắn ít hơn nhiều.
Nghĩ cũng phải… Cầm Thiên Huyền bị thương suy yếu, chỉ cần một kết giới cũng có thể giải quyết xong, còn cơ thể Thập Thất có chút khác người … phải dùng biện pháp như thế kia mới đối phó được nàng.
Nàng gọi rõ to, Cầm Thiên Huyền ở bên cạnh bị tiếng gọi của nàng thúc cho tỉnh lại. Hắn mở mắt, nhàn nhạt nhìn về phía ta, mặc dù thân thể bị giam hãm chốn lao tù nhưng vẫn duy trì được bộ dạng lãnh đạm Bồ Tát từ bi.
Ồ … Thập Thất đi cứu Cầm Thiên Huyền rồi cả hai bị bắt cùng nhau à…
Ánh sáng lại lóe lên một cái, lần này, ánh sáng vô cùng mạnh, ta có thể thấy ở sau lưng Thập Thất và Cầm Thiên Huyền còn treo rải rác rất nhiều lồng giam. Đếm sơ sơ ước chừng không dưới hai mươi cái, bên trong hoặc là Ám La Vệ, hoặc là đệ tử Thiên Trần các, ngay cả Lâm Tử Dự cũng ở bên trong…
Lâm Tử Dự nhìn ta, yên lặng không nói gì.
Bọn họ trên thân đều có vết thương, nằm ở trong lồng, đứng cũng không đứng nổi.
Đông Sơn chủ, Trưởng Ám La Vệ, còn có Môn chủ tiền nhiệm là ta đây đều bị bắt hết. Tuy rằng đám Ám La Vệ kia trước kia còn đánh nhau với ta một trận nhưng dù sao bọn họ cũng là người của Vạn Lục môn, là thể diện của Vạn Lục môn. Bọn họ phạm phải tội phản giáo, có bị phạt cũng phải do Mặc Thanh đưa ra hình phạt, chứ không phải bị nhốt ở chỗ này!
Từ lúc ta lập ra Vạn Lục môn tới nay, chưa từng phải chịu thiệt thòi dưới tay kẻ nào lớn như vậy. Tiểu Hồng Mao, năng lực của ngươi không tồi đâu!
“Khương Vũ.” Ta lạnh giọng kêu tên của hắn, “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Khương Vũ hiện thân ở trước mặt ta, tà tà bay trên không trung, ôm tay cười: “Chỉ là muốn cho nàng nhìn một chút xem ta bắt được bao nhiêu cái “xương sườn mềm” của nàng. Tiếp đó mới để cho nàng quyết định về thái độ sau này của nàng đối với ta.”
Ta nheo mắt: “Ngươi uy hiếp ta?” Trong lúc ta lên tiếng, Thập Thất cũng ở bên trong lồng giam mắng to, “Ta khinh! Tên Đại Hồng Mao chết tiệt nhà ngươi! Đúng là không biết xấu hổ!”
Khương Vũ nghiêng đầu thoáng nhìn ra phía sau ta, chăm chăm hướng vào Thập Thất, ánh mắt hắn bắn ra một luồng pháp lực. Ta chẳng hề khẩn trương cũng không ngăn cản, mặc cho pháp lực của Khương Vũ đánh thẳng vào người Thập Thất, sau đó lại nghe thấy tiếng gào của nàng: “Hừ! Chỉ giống như đang cù lét ông đây! Giỏi thì tới đi! Ta thèm vào sợ ngươi!”
Cả huyệt động tràn ngập tiếng mắng chửi của Thập Thất, chửi ầm ĩ tới nỗi vừa rồi ta ra tay động thủ mà Khương Vũ còn không đen mặt thì giờ sắc mặt cũng phải trầm xuống, ta day day trán. Khương Vũ khẽ động tay, có lẽ muốn rút kiếm ra khỏi vỏ rồi.
Ta nhíu mày, muốn ra hiệu cho Thập Thất yên tĩnh lại, đúng lúc này Cầm Thiên Huyền ở bên cạnh bỗng dưng mở miệng: “Thập Thất cô nương.” Hắn kêu nhẹ một tiếng, không còn gọi Thập Thất là Đông Sơn chủ nữa rồi.
Mặc dù Thập Thất còn rất bất mãn nhưng chỉ hừ một tiếng rồi dừng lại, chẳng qua ánh mắt nàng vẫn nhìn chăm chăm Khương Vũ, vô cùng ghét bỏ.
Nói chung nếu hiện tại mở lồng giam để nàng ra ngoài thì chắc chắn nàng sẽ dùng răng để cắn Khương Vũ cho đến chết…
Ta quay lại nhìn Khương Vũ: “Ngươi cho rằng bắt giữ bọn họ thì có thể uy hiếp ta?”
“Không chắc lắm.” Khương Vũ thản nhiên nhếch mép, “Thử một chút xem sao thôi.” Nói xong, hắn khoát tay một cái, có một người nhảy xuống từ lối vào trên đỉnh đầu, là con rối Tiểu Đoản Mao mà hắn vừa ngưng tụ ma khí tạo thành. Chẳng biết tên Tiểu Đoản Mao đó chạm vào cơ quan gì ở trên nóc, ống khóa treo lồng giam chợt bung ra. Một Ám La Vệ và chiếc lồng giam giữ hắn cùng lao xuống vực sâu trăm trượng
Hắn không hề lên tiếng, bởi vì Ám La Vệ vốn được trải qua huấn luyện, dưới bất kỳ tình huống thảm khốc nào cũng không bao giờ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Cũng bởi vì như thế, sự biến mất của hắn chẳng qua chỉ là một tiếng va chạm trầm đục dưới vực sâu vọng lên, đồng thời lòng đất còn lóe lên một luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Trong huyệt động thoáng chốc chết lặng.
“Khốn kiếp!” Thập Thất nổi giận quát to.
Khương Vũ không bận tâm đến nàng mà chỉ lẳng lặng nhìn ta, dường như cảm thấy nghiên cứu vẻ mặt của ta có chút thú vị: “Có thể uy hiếp được nàng không?” Ở trong mắt hắn, giết người vốn dĩ là một chuyện dễ dàng như vậy. Hắn bay trên không trung, tiến gần ta hơn một chút, “Lộ Chiêu Diêu, nàng có biết, hiện tại ta có thể cảm nhận được lửa giận ngút trời của nàng không?”
“Vậy còn nói nhảm làm cái gì?” Ta ngưng mắt, trừng trừng nhìn hắn, “Lấy mạng đền đi.”
Nói xong, ta ngưng tụ ma khí thành một thanh trường kiếm, cắt lưỡi kiếm ngang qua lòng bàn tay, lấy máu tế kiếm, tạo chú nguyền rủa, rồi chém mạnh về phía Khương Vũ. Hắn vừa cười vừa nghiêng người tránh né, giống như hành động so chiêu lúc trước, hắn đang trêu chọc ta.
Đáng tiếc, hiện tại không phải ta đang đối phó qua loa với hắn.
Sát khí của kiếm sau một thoáng sạt qua Khương Vũ, không hề vòng vèo, lập tức lộn ngược lại. Ánh mắt Khương Vũ khẽ động, nụ cười bên khóe miệng đã giảm đi một phần. Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, khó khăn lắm mới đỡ được đòn tấn công ngược lại của kiếm khí. Ta không để cho hắn có thời gian để nghỉ, dùng thuật di chuyển ra sau lưng hắn, nhằm thẳng vào gáy. Lúc này bát diện kiếm của Khương Vũ đang phải lo đối phó với kiếm khí kia, ta nhanh chóng tấn công từ phía sau. Kết giới hộ thể sau lưng hắn chợt lóe, ngăn cản đòn tấn công của ta.
Ta hừ lạnh, lúc trước không ra tay ác độc là cho ngươi thể diện, chứ ngươi thực sự nghĩ rằng cái kết giới rách này ta không phá nổi sao?
Ta đâm một kiếm vào kết giới hộ thể sau lưng hắn, quát khẽ một tiếng, tăng thêm pháp lực quanh thân, không sử dụng chiêu thức mánh khóe hay hoa mĩ, trực tiếp dùng cứng đối cứng, mũi kiếm chọc thẳng vào kết giới.
Một tiếng “Rắc” vang lên.
Trong khi Khương Vũ mỉm cười quay đầu lại, ta đã đâm một kiếm vào sau lưng hắn. Hắn muốn dùng thuật di chuyển để tới bên cạnh ta, ta lập tức quăng ra kết giới có chu vi ba trượng lấy ta làm trung tâm.
Khương Vũ bị kết giới của ta ngăn cản, trở tay không kịp, nháy mắt đã cách xa ta ba trượng. Cho dù kết giới thuật của hắn có lợi hại thì trong nhất thời cũng không thể phá kết giới của ta ngay được.
Ta cười một tiếng: “Ngươi cho rằng có mỗi ngươi biết sử dụng kết giới à?” Không phí thêm thời gian với hắn, ta nâng kiếm lên, chém xuống một đường. Hắn bị ta ép có chút chật vật, vừa đỡ vừa lui. Kiếm của ta nhanh chóng cắt đứt lọn tóc dài trước trán hắn, ngay sau đó tạo ra một đường máu ở trên mặt.
Ánh mắt Khương Vũ căng thẳng: “Lộ Chiêu Diêu…”
Ta nhanh chóng dùng thuật di chuyển xuất hiện sau lưng Khương Vũ, nắm lấy cổ hắn, đồng thời vung kiếm: “Tuổi trên giang hồ của ngươi đã ít, lại còn không có tiền bối dạy bảo. Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một câu tục ngữ —— Tiên ma lưỡng đạo có thể cuồng, nhưng đừng trêu chọc Lộ Chiêu Diêu.”
Nói xong, ta không tiếc cắt một đường vào gáy hắn, lưỡi kiếm cứa sâu xuống da, nhất thời máu trên cổ Khương Vũ túa ra chảy xuống. Pháp lực quanh thân hắn chấn động muốn đẩy ta ra. Ta cắn răng, quyết chống đỡ áp lực này, vùi lưỡi kiếm xuống sâu thêm.
Mà đúng lúc này, đám xích sắt giữ lồng giam trên đỉnh kêu loạn lên. Ta không quay đầu lại, dùng thần thức thăm dò thì biết con rối Tiểu Đoản Mao kia đang cởi hết móc giữ của toàn bộ lồng giam, hơn hai mươi cái lồng cùng nhau rơi xuống.
Cả Ám La Vệ và người của Thiên Trần các đều tuyệt đối giữ im lặng, không người nào phát ra một tiếng kêu hoảng sợ nào, chỉ có Thập Thất quát lớn: “Ta có biến thành quỷ cũng không tha cho các ngươi!”
Ta cắn chặt răng, đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn thả Khương Vũ ra, không dây dưa với hắn nữa. Dùng thuật di chuyển xuống đáy vực, trùng hợp rơi trên một cái bàn lớn hình tròn phát ra ánh sáng, ta sử dụng pháp lực toàn thân, quát khẽ một tiếng, đỡ được gần hai mươi cái lồng sắt rơi xuống.
Ta dùng một tay sắp xếp đặt toàn bộ lồng giam hạ đất an toàn, tay còn lại đồng thời dùng thanh kiếm được ngưng tụ từ ma khí, cắm sâu vào giữa bàn hình tròn phát ra ánh sáng.
Đây là quê cũ của ta, lúc trước Mặc Thanh bị phong ấn ở nơi này, người trong tộc ta hằng năm đều phải vẽ phù chú Tế Tự. Những phù chú đó giống hệt những cái được khắc trong huyệt động, suy nghĩ một chút cũng có thể đoán ra, nơi Ma Vương phong ấn Mặc Thanh từ ngàn năm trước chính là chỗ này.
Phong ấn Ma Vương nhằm vào Mặc Thanh mới khiến cho Khương Vũ yên tâm tạo ra kết giới ở bên trên. Hắn thực sự chắc chắn Mặc Thanh không thể phá được kết giới này từ bên ngoài.
Như vậy, ta liền thử một chút xem, có thể mở được kết giới từ bên trong hay không?
Ta dùng thêm sức xoáy một cái, tạo nên một trận cuồng phong, phá nát toàn bộ lồng giam bằng sắt vây hãm đám người Thập Thất và Cầm Thiên Huyền. Ta không phải bận tâm đến bọn họ nữa liền cầm kiếm bằng cả hai tay, ấn mạnh kiếm nhập sâu thêm.
Khương Vũ tóc đỏ dùng thuật di chuyển đến, muốn ngăn cản ta: “Nàng không mở được kết giới này đâu.”
Ta hừ lạnh: “Thử một chút xem sao.”
Nói xong, ta dùng thêm lực, vòng tròn ánh sáng giống như gợn sóng chấn động ra từng vòng từng vòng. Ta có thể cảm nhận được sức mạnh từ kết giới đang đối kháng với ta, áp lực khổng lồ đánh vào lục phủ ngũ tạng, đau nhức khiến trán ta không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Khương Vũ lại ở bên cạnh ra sức quấy rối, đột nhiên bên trái phát ta âm thanh giống như một sợi dây thừng thu hút sự chú ý của hắn, hắn cắn răng: “Cầm Thiên Huyền…” Chính vào khoảnh khắc này, Thập Thất bất chợt nhảy bổ qua, y như ta đoán, dáng vẻ hùng hổ của nàng không khác gì phải quyết tâm cắn chết Khương Vũ.
“Ta đánh chết ngươi, tên khốn kiếp!” Nàng liên tục ra quyền cước, sức mạnh của Khương Vũ đủ để áp chết Thập Thất, nhưng Cầm Thiên Huyền lại ở một bên giúp đỡ nên hắn nhất thời không thể giải quyết được. Khương Vũ và Cầm Thiên Huyền là hai loại người hoàn toàn trái ngược nhau nhưng cũng là người hiểu rõ đối phương nhất trên thế gian này.
Thập Thất và Cầm Thiên Huyền lấy hai địch một, không để cho Khương Vũ chiếm thế thượng phong. Mặt khác, Tiểu Đoản Mao trên đỉnh động bị Lâm Tử Dự và Ám La Vệ thi nhau cuốn lấy.
Ta không để ý đến những thứ khác, chỉ nhắm mắt tĩnh thần, chuyên tâm phá vỡ kết giới.
Từng lớp lại từng lớp, một chút lại một chút, ma khí của ta đâm rách được phong ấn, càng tiến sâu càng cảm nhận được sức mạnh từ bên ngoài.
Ở bên ngoài kết giới này, có một người giống như ta, cũng vội vàng dùng toàn bộ sức mạnh để đánh vỡ kết giới.
Càng lúc ta càng cảm nhận được rõ ràng dự hiện diện của hắn.
Mỗi một đòn đánh vào kết giới đều dùng toàn lực. Hóa ra… vừa rồi bàn tròn này phát ra ánh sáng không phải là do bản thân nó phát quang mà là phản ứng do kích thích từ bên ngoài. Mỗi một lần phát sáng là một lần Mặc Thanh ở ở bên ngoài tấn công kết giới!
Ta liều chết ngăn chặn đau đớn trong thân thể, tiếp tục ấn kiếm vào sâu trong bàn tròn.
Vừa ấn vừa ra sức chống đỡ, rốt cuộc, bàn tròn kêu “rắc” một tiếng nứt ra. Ta quát khẽ, dồn lực xuống dưới, bàn tròn giống như mặt gương lập tức vỡ ra ngàn mảnh!
Một cột sáng chói mắt từ chỗ vỡ phóng thẳng lên đỉnh động, phá tan hắc ám trên đỉnh đầu, bổ đôi ngọn núi bên trên. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong động, ta ngửa đầu nhìn lên bầu trời. Nam nhân mặc hắc bào, đạp gió mà đến.
Cuối cùng hắn đặt chân xuống bên cạnh ta. Ánh mắt hắn vô cùng lo lắng, đè nén đủ loại cảm xúc, kinh hoảng, sợ hãi, tức giận, còn có cả đau lòng.
Toàn thân ta thả lỏng, giống như cánh bướm đứt rời, nhào vào trong ngực hắn.
Tay của hắn ôm lấy lưng ta chống đỡ.
Ta có thể tự cứu lấy mình, có thể tự bảo hộ bản thân cùng tôn nghiêm của môn phái, có thể tự mình chống đỡ một mảnh trời. Trên thực tế, ta đã từng một mình trải qua rất nhiều chuyện, cho nên không cần phải có người khác tới cứu ta, bảo vệ ta, thủ hộ ta.
Nhưng giờ phút này, khi Mặc Thanh tới bên cạnh ta.
Hắn không phải là người không thể thiếu, nhưng lại là người mà ta cần.
Người ta cần trên cõi đời này chỉ có thể là một người, sẽ đau lòng khi ta bị thương, sẽ bảo vệ cho giấc ngủ của ta, sẽ làm cho ta có cảm giác bất luận ở nơi nào ta cũng không chỉ có một mình.
Ta ôm lấy Mặc Thanh, cọ mặt vào ngực hắn, ta có thể một mình đối mặt với toàn bộ cuồng phong bão táp trên thế gian, nhưng chỉ có ở trong ngực hắn, ta mới có thể yên tâm mà tỏ ra mềm yếu.
Bình luận