Trong lòng cô cả kinh, ngừng xe lại bên đường.
Cùng lúc đó, mười mấy chiếc xe đi theo phía sau cũng dừng lại, một chiếc nhanh chóng lái đến bên trái của cô, người đàn ông trong ghế lái phụ lập tức xuống xe, mở cửa xe của Sanh Tiêu ra: “Phu nhân, xin ngài theo chúng tôi trở về.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông cũng không trả lời thẳng: “Xin đắc tội.” Bàn tay hắn khống chế cánh tay của Mạch Sanh Tiêu, tay phải Sanh Tiêu cầm lấy túi xách bên cạnh, động tác của người đàn ông vội vàng, dùng lực mạnh để lại những vết đỏ trên tay của cô. Mạch Sanh Tiêu không hỏi nhiều nữa, đi theo hắn lên xe bên cạnh.
Đoàn xe một đường hộ tống cô rời đi, xe của Sanh Tiêu do tên còn lại lái. Mạch Sanh Tiêu nhìn lại phía sau, không còn nhìn thấy xe của Ân Lưu Khâm.
“Duật thiếu ở đâu?”
“Phu nhân, Dạ Thần cùng Duật thiếu hiện nay có thâm thù, hắn rất nguy hiểm, chúng tôi đều hy vọng ngài có thể rời xa hắn.”
“Dạ Thần là ai?”
“Ân Lưu Khâm là tên giả của hắn.”
Mạch Sanh Tiêu trầm mặc, khuôn mặt trắng nõn lộ ra một vẻ nghiêm nghị, cô nhíu chặt đôi mi thanh tú: “Thâm thù ra sao?”
“Chúng tôi chỉ biết, Duật thiếu cùng Dạ Thần giờ đây nhất định phải chết một trong hai. Trách nhiệm của chúng tôi là hết sức bảo vệ an toàn cho Duật thiếu.” Người đàn ông trên ghế lại phụ nói xong câu đó, sắc mặt phức tạp dò xét Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu một hồi hoảng hốt, toàn thân kiềm chế không được mà nhẹ run lên, cô ôm chặt túi xách trong ngực, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô bị hù dọa đến mức tim đập rộn. Tiếng chuông vang lên một hồi lâu không dứt vọng lại tĩnh mịch trong xe, Mạch Sanh Tiêu cầm lấy điện thoại của mình lại không thấy có biểu hiện gì. Nhưng âm thanh xác thực là từ chỗ của cô vang lên, Sanh Tiêu lúc này mới nhớ tới chiếc điện thoại mà Ân Lưu Khâm tặng, cô vội vàng lấy ra.
Ân Lưu Khâm từ đằng xa thấy cô bị lôi lên một chiếc xe, đơn giản là có hai loại lý do.
Một, đối phương là người của Duật Tôn phái tới, vậy đối với Sanh Tiêu tất nhiên sẽ không có tổn thương gì. Hai, là điều lúc này hắn đang lo lắng, cô bị bắt cóc.
“Này, mau nghe điện thoại! “
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt lấy điện thoại, đứng là số của Ân Lưu Khâm.
Cô mím chặt cánh môi trái tim.
“Phu nhân, cắt đứt đi, lấy pin ra, nói không chừng trong điện thoại có cài đặt thiết bị nghe lén hoặc dụng cụ định vị.” Người đàn ông phía trước lo lắng nhắc nhở, việc Ân Lưu Khâm tặng điện thoại cho Sanh Tiêu bọn họ đều thấy.
Mạch Sanh Tiêu hạ cửa kính xuống, quăng điện thoại bay đi một đường vòng cung rơi xuống mặt đất, đường xá huyên náo hỗn loạn, chiếc xe đằng sau còn chưa kịp phản ứng thì bánh xe đã cán qua chiếc điện thoại: “Chơi trò gì vậy?”
Tài xế thắc mắc như vậy vẫn tiếp tục chạy đi.
Ân Lưu Khâm như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay, bên trong truyền đến giọng nữ máy móc: “Số điện thoại hiện không liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại lúc khác. . . . . . .”
Hắn mới tắt điện thoại thì một cuộc điện thoại ngay sau đó gọi vào.
Ân Lưu Khâm liếc mắt, trong lòng bỗng dưng cả kinh. Trong nhà nếu không có việc gấp thì số điện thoại này sẽ không gọi cho hắn.
“Alo?”
“Ân thiếu. . . . . . . Phu nhân. . . . . . .”
Ân Lưu Khâm đánh tay lái mạnh về phía bên trái, bánh xe màu đen cọ qua con lươn phân đường: “Mẹ ta, sao, làm sao vậy?” Hắn nghe được giọng nói của chính mình run rẩy, hàm răng đã khẽ run lên.
“Phu nhân, phu nhân bị bắn chết.”
**************
Tại biệt thự. Lầu hai.
Duật Tôn đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào khung cảnh hỗn loạn cách đó không xa.
Có vài người đàn ông chạy như bay vào phòng khách, bảo mẫu sợ quá mà ngất đi, quản gia bàn tay đè lại mép bàn, lung lay sắp đổ, gương mặt còn bị máu bắn vào: “Aaa aaa. . .”
Ông ta thét chói tai không ngừng, tay kia run rẩy che mắt lại.
Duật Tôn thu hồi cây súng lại, bây giờ có một trăm cái kỳ tích xuất hiện cũng không thể cứu được mạng sống của bà ta.
“Huy động thêm người một chút, Dạ Thần nhất định sẽ trở lại, di thể của mẹ hắn vẫn còn ở chỗ này.” Duật Tôn lấy tai nghe xuống, trong lòng còn tích tụ một hơi thở, cuối cùng cũng có thể tản đi, vài tên thuộc hạ bên cạnh thu hồi vũ khí, bảo vệ hắn trở lại Ngự Cảnh Viên.
Ân Lưu Khâm không cho phép mình lãng phí thời gian, tay hắn nhẹ gõ lên tay lái, từ trong ghế lái lấy ra một chiếc điện thoại khác được cất giấu: “Lôi Lạc, ta đang ở trên đường Thiên Thịnh, nơi này là phố xá sầm uất, huống chi có người bảo vệ. Đi vào đường rẽ, một lát sau ngươi dẫn theo người đến chỗ đầu đường gia công, ta bây giờ đang đến đó.”
Ân Lưu Khâm cúp điện thoại, trong mắt dưới ánh mặt trời che giấu hung ác nham hiểm mà kéo ra màn che. Rốt cuộc thì, uổng công hắn còn lo lắng cho an nguy của Mạch Sanh Tiêu, xem ra đây chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn, mà Sanh Tiêu chính là mồi nhử để dẫn dụ hắn.
Ân Lưu Khâm tiếp tục chạy, hắn lấy điện thoại di động ra, mở ra từng video bên trong.
Hắn đợi 6 năm, thậm chỉ chỉ vì một lời nói của cha xứ mà mắc cạn 6 năm, để cho Duật Tôn đủ lông đủ cánh, thế lực bành trướng. Ân Lưu Khâm chờ đợi cuối cùng cũng được báo đáp, hắn có thể nghe được mẹ nói chuyện cùng hắn, cầm tay của bà, bà cũng có thể phản ứng lại.
Nét rạng rỡ như nắng trời trên khuôn mặt của Mạch Sanh Tiêu càng khiến hắn thêm tham luyến. Hắn đã dùng nhiều thủ đoạn cứng mềm với cô, Ân Lưu Khâm thích nhìn thấy Sanh Tiêu cười, hắn thậm chí còn vứt bỏ nguyên tắc của mình định ra, đối với cô không chút nào đề phòng.
Ân Lưu Khâm viền mắt phiếm hồng, nhìn không rõ đường xá phía trước, hắn bị xóc vài cái. Trước mắt không phải là lúc cảm khái, hắn nhất định phải còn sống rời đi, mới có thể đòi lại nợ máu cho mẹ!
Trong đầu hắn, bờ môi mỉm cười của Sanh Tiêu trở thành xiềng xích ghìm chặt cổ tay của hắn, Ân Lưu Khâm dẫm mạnh chân ga, trong mắt mờ mịt ra ướt ý.
****************
Mạch Sanh Tiêu được đoàn xe hộ tống trở về Ngự Cảnh Viên, cô vừa mới xuống xe liền chứng kiến Duật Tôn lái xe vào bên trong hoa viên.
Sanh Tiêu đứng ở trước vườn hoa chờ hắn, cô vươn tay, ngắt xuống một nụ hoa kiều diễm. Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Mạch Sanh Tiêu nghiêng đầu qua, thấy Duật Tôn cùng cô ánh mắt chạm nhau, nhưng hắn thẳng lưng đi vào trong nhà.
Sanh Tiêu lo lắng đuổi theo, một bước dài cản đường trước mặt Duật Tôn: “Anh đi đâu vậy?”
Người đàn ông thần sắc đông lạnh, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt của Sanh Tiêu, hắn kiên nghị sống mũi giương nhẹ: “Sanh Tiêu, tôi mệt chết đi.”
“Anh. . . . . giết người phải không?” Mạch Sanh Tiêu không kiềm chế được nước mắt nóng ấm.
“Đúng! ” Môi Duật Tôn bật ra một tiếng, thái độ kiên định như khiến cho từ ngữ ấy rơi xuống đất vỡ tan tành. Sanh Tiêu trợn tròn đôi mắt: “Anh giết ai?”
Duật Tôn đi lên phía trước hai bước, đỉnh đầu Mạch Sanh Tiêu bị che đi toàn bộ ánh mặt trời, người đàn ông duỗi tay trái ra, đẩy Sanh Tiêu sang một bên.
Mạch sanh Tiêu chú ý tới chiếc hộp đen hắn mang theo trong tay, bên trong chứa cái gì thì cô đã rõ ràng.
Tầm mắt của cô dừng lại trên mu bàn tay có vết máu của Duật Tôn, Mạch Sanh Tiêu sải bước theo, tay phải chạm vào cổ tay hắn.
Thật không ngờ, Duật Tôn lại hất tay của cô ra: “Đừng đụng vào tôi! ” Giọng người đàn ông khàn khàn, ánh mắt đỏ ngầu, còn đắm chìm trong sát khí không thoát ra được, Mạch Sanh Tiêu rút tay về, tay hắn quẹt vào một vết máu dài.
Hai người cùng đứng lại, cổ áo sơ mi của Duật Tôn bị vương vào vài giọt máu tươi, bộ ngực của hắn phập phồng: “Trở về phòng.”
Mạch Sanh Tiêu đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích gì thêm.
Trần tý ôm Bôn Bôn đang đi ra, Duật Tôn khẽ vung tay, ra hiệu cho bà ấy đi vào.
Duật Tôn đặt chiếc hộp trong tay ở bên chân: “Là tôi giết người, tôi giết mẹ của Ân Lưu Khân, em nghĩ thế nào?”
Người đàn ông nhẹ nheo mắt phương nhìn vào Sanh Tiêu, bên trong không nhìn thấy được một chút ấm áp, hai tay Mạch Sanh Tiêu chắn ngang trước người hắn vô lực buông xuống: “Bà ấy. . . . . .”
“Bà ta đáng chết! “
“Tôn?” Lạnh lùng như vậy, lạnh khiến Sanh Tiêu run rẩy, lạnh khiến cho cô cảm thấy xa lạ.
“Mạch Sanh Tiêu, tôi nói em rời đi, em vì cái gì không đi? Em cho rằng sức của mình có thể bảo vệ Ân Lưu Khâm? Có phải trong mắt em, tôi chính là tên ác ma giiết người, phàm là người tôi muốn giết, tất cả em đều muốn đánh cược tính mạng để bảo vệ hay không? Em cố chấp làm hại tôi thiếu chút nữa mất đi cơ hội, Mạch Sanh Tiêu, ai mới là người đàn ông của em?”
Sanh Tiêu nơi cổ họng bị nghẹn lại, khó chịu tràn ra nước mắt.
Cô nếu như biết chân tướng như lời hắn nói, sẽ không vứt bỏ điện thoại mà Ân Lưu Khâm cho, sẽ không tàn khốc đến mức biết rõ nguy hiểm mà không nhắc nhở đối phương một câu: “Tôi có thể làm được, chỉ có như vậy. . . . . .”
Thật chẳng lẽ muốn ngay là lương tâm cuối cùng đều mất sạch sẽ sao?
Duật Tôn xòe bàn ra ra phủ lên mặt, hắn chỉ là khó có thể tưởng tượng được, một khi bỏ lỡ cơ hội này, khả năng về sau đều giết không được bà ta.
Duật Tôn thở dài, muốn nắm tay Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu thoái lui một bước.
Đúng lúc này, ngoài cổng truyền đến tiếng ồn ào, Sanh Tiêu ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Alice đẩy người đàn ông canh giữ ra, chạy bộ đến: “Tôn?”
Duật Tôn đáy mắt rùng mình, không có lên tiếng.
“Vì sao không cho tôi vào Ngự Cảnh Viên?” Alice trầm giọng chất vấn, ánh mắt nhìn về phía Sanh Tiêu đang đứng sau hắn: “Là ý của cô sao?”
Mạch Sanh Tiêu giật mình, lắc đầu.
Alice đi đến bên cạnh Duật Tôn: “Anh không tin tôi? Anh sợ tôi sẽ hại anh phải không?” Mũi chân Alice không cẩn thận đá vào chiếc hộp đen bên cạnh, Alice tròn mắt: “Súng này, là tôi đưa cho anh.”
“Alice. . . . . .” Duật Tôn nhìn sang Sanh Tiêu đang đứng ở bên cạnh, hắn tận lực tránh đi hai chữ “căn cứ”: “Sau khi rời khỏi nơi đó, cây súng này tôi giấu ở trong hòm sắt chưa từng động tới, nhưng hôm nay, tôi đã dùng nó để giết người.”
Alice xòe bàn tay ra, đặt lên bả vai của người đàn ông: “Tôn, chuyện trước kia đừng nghĩ đến nữa, anh nếu như không muốn lại giết người thì về sau những chuyện như vậy tôi sẽ làm giúp anh.”
Mạch Sanh Tiêu một câu cũng chưa nói, tính mạng người khác trong tay bọn họ lại trở nên đơn giản như thế, chỉ cần bóp cò là có thể tùy ý
tước đoạt đi.
Duật Tôn nhắc lên khóe miệng, ánh mắt lộ ra châm chọc: “Tốt lắm, tôi còn muốn giết người.”
“Là ai?” Alice hỏi.
“Dạ Thần.”
“Dạ Thần?” Alice khiếp sợ, cô tránh đi tầm mắt của Duật Tôn: “Anh cũng biết, tôi không muốn sẽ cùng tổ chức trước kia có liên lạc, huống chi. . . . . . .”
“Tôi vừa đích thân bắn chết mẹ của hắn, nếu không diệt cỏ tận gốc, sợ về sau sẽ có phiền toái.” Duật Tôi ngắt lời chưa nói hết của Alice.
“Anh đã giết phu nhân?” Alice thất thanh la to, đây cũng có nghĩa là thân phận của Ân Lưu Khâm đã bại lộ.
“Uổng công cô còn gọi bà ta một tiếng phu nhân.” Ý của Duật Tôn đã lên đến miệng đó là cha mẹ của Alice đã bỏ mình, nhưng vẫn không nói ra: “Tội ác năm đó, bà ta cũng có phần.”
“Không, phu nhân không giống hắn. . . . . . .”
Đáy mắt Duật Tôn một ánh tàn khốc thoáng hiện lên, hắn động tác cực nhanh rút ra khẩu súng ngắn mang theo bên mình, họng súng chĩa thẳng đến trán Alice: “Tôi nói rồi, nếu một ngày nào đó bị tôi biết rõ cô đang ở đây gạt tôi, tôi sẽ giết cô! “
Alice im miệng không nói, ánh mắt lặng như nước nâng lên: “Anh thật muốn giết tôi?”
“Cô xuất hiện ở Bạch Sa là mệnh lệnh của Dạ Thần? Cô cũng đã sớm biết rõ Dạ Thần dùng tên giả là Ân Lưu Khâm. Còn lần đó tại Ngự Cảnh Viên, cô muốn tiêm vào thuốc gì cho Sanh Tiêu?”
Mạch Sanh Tiêu vô tư không hay biết gì, càng nghĩ không ra rốt cuộc Duật Tôn sao lại biết nhiều như vậy.
“Anh nếu đã biết rõ, vì sao lúc ấy không giết tôi?”
“Alice, tôi không thể không cho cô cơ hội.” Duật Tôn ánh nhìn hung ác, làm cho Alice phải lùi lại một bước: “Tôi bí mật truyền đạt đến cô, tôi niệm tình nghĩa xưa kia, muốn cô nói thật với tôi thật khó như vậy?”
“Tôn, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm thương tổn anh.”
“Nhưng cô có thể bảo đảm, không làm tổn thương đến Sanh Tiêu và Bôn Bôn sao?”
Alice đưa tay phải ra, bàn tay chạm vào phần tay của người đàn ông: “Tốt lắm, anh giết tôi là mọi chuyện kết thúc, dù sao tôi sống cũng là vướng bận.”
Mạch Sanh Tiêu mơ hồ nghe được chút ít, mặc kệ là như thế nào, Duật Tôn bây giờ đang giận đến mất khôn. Tay phải của Sanh Tiêu bỗng nhiên khoác lên khuỷu tay của hắn: “Tôn, đừng dùng vũ khí làm bị thương người khác, sẽ dọa đến con trai.”
“Mạch Sanh Tiêu, ta không cần cô cầu xin, giết ta đi! ” Alice dù sao cũng không sống tốt, Dạ Thần tất nhiên sẽ cho rằng cô bán đứng hắn, hơn nữa cô đã nghiện nặng độc dược, lấy không được thuốc giải của Dạ Thần thì cô còn khác gì phế nhân?
“Câm miệng! ” SanhTiêu nhẹ quát.
Cô giữ chặt tay của Duật Tôn, ánh mắt người đàn ông mềm nhũn nhưng họng súng vẫn chĩa vào Alice: “Biến, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Alice hoảng hồn đứng nguyên tại chỗ, lệ rơi đầy mặt: “Tôi sẽ không làm hỏng chuyện của anh! “
Duật Tôn thu hồi vũ khí: “Trở về nói với Dạ Thần, nỗi đau lúc này của hắn không bằng một phần vạn của ta, hắn lại chọc đến ta, ta sẽ làm cho hắn chết không nơi chôn xác! ” Duật Tôn nói đến bốn chữ cuối cùng, cả cánh tay cầm vũ khí đều run lên.
Mạch Sanh Tiêu cầm lên chiếc hộp đen bên cạnh, rất nặng. Duật Tôn không nói gì, từ trong tay cô tiếp nhận lấy.
Alice vẫn đứng tại chỗ, Sanh Tiêu lúc đi vào phòng khách, quay đầu lại vẫn nhìn thấy cô ta còn đứng đó.
Mạch Sanh Tiêu đi theo Duật Tôn lên lầu hai, Duật Tôn tiện tay nhét gì đó vào bên cạnh, đầu hắn nặng trĩu ngã xuống giường không dậy nổi.
Sanh Tiêu lấy tấm chăn bên cạnh ra, Duật Tôn kéo tay của cô lại khiến cô ngã đè lên ngực của hắn.
Sanh Tiêu muốn tránh ra.
“Đừng cử động.”
“Tôi băng bó vết thương lại cho anh, một chút là được rồi.”
Duật Tôn lúc này mới thả lỏng ra chút ít.
Mạch Sanh Tiêu mang tới hòm thuốc gia đình, bên trong có mấy loại thuốc và rượu cồn các loại. Cô dùng miếng bông cẩn thận lau mu bàn tay cho Duật Tôn, miệng vết thương bị căng đến nứt ra, có thể thấy máu me thê thảm, đôi mắt Duật Tôn nhìn về phía trần nhà, ngay cả chân mày cũng không nhăn một chút.
“Làm sao mà lại thành như vậy?”
Ánh mắt Duật Tôn quét qua Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu tại vết thương của hắn nhẹ thở ra: “Chẳng lẽ bởi vì tôi hay sao? Vậy tôi nghĩ, một quyền này đập lên mặt tôi, tôi còn có thể sống sao?”
“Sanh Tiêu, anh đồng ý với em, chuyện này qua đi, anh sẽ cùng em sống thật tốt về sau.”
Động tác trong tay Mạch Sanh Tiêu dừng lại, nghe đoạn nói chuyện giữa Duật Tôn và Alice, cô có thể phần nào đoán ra vì sao người đàn ông này lại nổi điên như vậy: “Được.”
Duật Tôn mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Anh còn tưởng rằng em sẽ lại cùng ầm ĩ với anh, vì em tâm địa phúc hậu như vậy.”
Mạch Sanh Tiêu đè lại miếng bông hơi dùng sức, người đàn ông rên lên một tiếng. Hắn thiếu chút nữa thì quên rồi, người phụ nữ này chọc vào không được, ăn miếng trả miếng cô là lợi hại nhất.
“Sanh Tiêu, ba mẹ anh đã chết hơn hai mươi năm.”
Mạch Sanh Tiêu xử lý xong miệng vết thương, cô nắm chặt tay của Duật Tôn, chờ hắn nói tiếp.
“Mẹ của anh, gọi Sơ Hạ Nhan. . . . . . .”
“Sơ Hạ Nhan?” Mạch Sanh Tiêu giương cao thanh âm: “Bà ấy khi đó là một nghệ sỹ dương cầm nổi tiếng trong và ngoài nước, tôi có xem qua một tư liệu, bà ấy hai mươi mấy năm trước đột nhiên mất tích, nghe nói là lúc rời bến đi du ngoạn bị lọt vào tay kẻ cướp, cùng mất tích còn có chồng của bà ấy và con trai 5 tuổi. . . . . . . .”
Sanh Tiêu bỗng nhiên im bặt, Duật Tôn đón lấy lời của cô nói tiếp: “Chồng của bà là người nắm quyền tập đoàn lớn nhất ở Đông Nam Á, vào một đêm, một nhà ba người lại biến mất giữa biển rộng mênh mông. Cảnh sát trải qua một tháng điều tra cùng trục vớt, cuối cùng vụ án này được khép lại với án cướp bóc ác tính, đến nay chưa phá được. Người bên ngoài thậm chí còn suy đoán rằng bà ấy còn sống. Nhưng có ai nghĩ ra được, bọn họ đã sớm táng thân vào bụng cá, hài cốt cũng không còn?” [Táng thân: việc chôn cất an táng thi thể người chết]
Mạch sanh Tiêu che miệng lại, trong lòng chua xót, nước mắt kiềm không được mà tuôn rơi.
Duật Tôn giơ bàn tay lên, che ở đôi mắt.
Sanh Tiêu gối lên cánh tay của người đàn ông, nằm xuống bên cạnh hắn. Cô đã sớm nói qua, Duật Tôn trên người có khí chất của một vương tử cùng ác ma xen lẫn, cô đã đoán thân thế của hắn, mà hắn cho tới bây giờ cũng không có ở trước mặt cô nhắc đến cha mẹ của mình, cánh tay Mạch Sanh Tiêu đưa tới ôm lấy eo của hắn. Chẳng lẽ, mẹ của Ân Lưu Khâm cũng là đầu sỏ gây nên?
Duật Tôn xòe bàn tay ra, ngón trỏ Thương Long trông rất sống động: “Hình xăm này là Alice làm cho anh, cô ta có một đôi tay khéo léo. Anh nhớ được cha anh rất thích bức tranh rồng, cha thường nói, cha là Thương Long chuyển thế.” Căn cứ bồi dưỡng ra được phần lớn những đứa trẻ có linh hồn trống rỗng. Nhưng Duật Tôn lại không giống vậy, hắn từng giây từng phút đều nhớ rõ cừu hận từng khắc cốt ghi tâm kia.
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy tay Duật Tôn, cùng hắn đan mười đầu ngón tay vào nhau.
“Anh nên nói cho tôi biết sớm.”
“Có một số việc, em biết càng ít càng tốt.” Duật Tôn chỉ là hời hợt, sự việc thảm thiết như vậy nhưng mỗi lần hồi tưởng, hắn lại đều muốn tránh đi.
**************
Ở ngoại ô, tại một kho hàng bỏ hoang.
Thân xe cầm đầu bị bung sơn loang lổ, đầu xe cũng bị đụng móp, mấy chiếc xe cong vẹo ngừng ở bên ngoài cửa.
Lôi Lạc cầm lấy hộp thuốc đi về hướng người đàn ông đang ngồi, kho hàng rất lớn, lại có thể nghe thấy được mùi máu tươi nồng nặc.
“Dạ Thần.”
Người đàn ông ngồi đưa lưng về phía Lôi Lạc, bộ y phục màu vàng nhạt bị vấy không ít máu, hắn cầm lấy điện thoại đang xem video lưu trữ bên trong. Lôi Lạc liền không dám nhiều lời, lờ mờ có thể thấy hình ảnh phu nhân đang hé miệng nói chuyện.
“Dạ Thần, tôi thay ngài xử lý miệng vết thương.”
Người đàn ông rất nhanh thu lại điện thoại, hắn quay mặt lại, nửa gương mặt bên trái bị máu tươi nhuộm đỏ bừng. Lôi Lạc kinh hãi, gấp rút mở hộp thuốc ra.
Dạ Thần duỗi ra ngón tay, phủ lên vị trí miệng vết thương, viên đạn đi sát qua gương mặt, chỉ cần chếch vào vài cm là có thể trực tiếp lấy mạng của hắn.
“Vội cái gì? Hủy gương mặt mà thôi.”
Khách quan mà nói, trong lòng hắn càng hận thì càng có thể làm mọi cách tổn thương đến mình.
———————-
Bình luận