Tiêu cụp xuống, ánh mắt không nhìn Tương Tư.
Mạch Tương Tư nhìn Duật Tôn đang ngồi trên salon, ả nắm lấy túi, đóng cửa phòng đằng sau lại.
Ngón tay Sanh Tiêu lướt qua phím đàn, đàn bài hát của ‘Cô gái Tây Đan’.
…
Lá rụng theo gió cuốn tới phương nào
Chỉ để lại một không gian tươi đẹp
Bóng dáng ai bay bay
Tựa như đôi cánh thiên thần
Lướt nhẹ qua hạnh phúc của em
Tình yêu đã đi qua nơi ấy
Vẫn còn phảng phất hương thơm của ngày hôm qua
Sự dịu dàng quen thuộc ấy
Tựa như đôi cánh thiên thần
Lướt nhẹ qua trái tim đầy thương tổn của em
…
Vẫn tin rằng anh còn ở nơi đây
Như chưa từng rời xa
…
(theo như tớ tìm hiểu thì bài này là Đôi cánh thiên thần 天使的翅膀, nghe khá là hay ạ 😉 sau khi nghe tớ đã bị kết nó rồi: D)
Giọng của Sanh Tiêu không khỏi nghẹn ngào, cổ họng như bị chẹn lại, hát không
nên lời, tình yêu của cô không thể giống như thiên thần, cũng không lay động được
Tương Tư.
Đã từng phải sống nương tựa vào nhau, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có sự phản bội này.
Cô cô gắng muốn bảo vệ người đó, trong nháy mắt, lại trở thành một người dù sát vai, nhưng cô lại không thể hiểu được người đó. Sanh Tiêu không biết phải đối mặt với Tương Tư như thế nào, cô cúi thấp đầu, hốc mắt không kìm được, nước mắt lại trào ra, rơi xuống mu bàn tay, lạnh buốt.
Dì Hà mở cửa đi ra ngoài trước, ra ngoài Hoàng Duệ Ấn Tượng bắt xe.
Mạch Tương Tư xiết chặt hành lý trong tay, ả đi đến trước dương cầm: “SanhTiêu.”
Ngón tay mảnh khảnh của Sanh Tiêu ngừng lại, đặt trên phím đàn đen trắng. Tương Tư lại không biết phải nói gì, sau khi ả đứng cạnh Sanh Tiêu một lúc lâu mới mở miệng: “Chị hi vọng, em vẫn coi chị là chị của em, mặc kệ là thế nào, em vẫn là người thân duy nhất trên đời này của chị.”
Mạch Sanh Tiêu không ngẩng đầu, tóc mái rủ xuống che khuất khuôn mặt cô, Tương Tư đi ra khỏi phòng khách, đứng bên ven đường cùng dì Hà. Sanh Tiêu đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn ra xa, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Mạch Tương Tư, mái tóc xoăn dài kia bị gió thôi tán loạn, Tương Tư run run đứng ngoài gió, hai vai co lại, thong thả bước từng bước nhỏ trên hè đường. Vai bỗng nhiên nặng, cô xoay mặt sang, nhìn thấy người đàn ông tựa lên vai trái của mình.
“Đã không buông được, tại sao lại để cho cô ấy đi?”
“Chị ấy nên có cuộc sống của chị ấy, nếu không tự có trải nghiệm của chính mình, cuộc sống sẽ không thể hoàn mỹ.” Mạch Sanh Tiêu hiểu rõ nói lời này là có chút ích kỷ, nhưng cuộc sống vốn là như vậy, Tương Tư nhất nhất muốn cùng cô ở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, ả không thể tiếp xúc với người khác, không thể tiếp xúc với xã hội, trở ngại tâm lý để càng lâu sẽ càng nặng.
“Em có quá nhiều kinh nghiêm, đã hoàn mỹ chưa?” Duật Tôn xoay người cô lại, hai tay nâng mặt Sanh Tiêu lên. Tay anh hơi lạnh, mặc dù hệ thống sưởi trong phòng khách đã đủ ấm, Mạch Sanh Tiêu giơ tay lên, cầm lấy tay hắn: “Chẳng có ai hoàn mỹ cả, nhưng mà có chút kinh nghiêm, cho dù là có khổ có nhọc thế nào, em nghĩ rằng, cũng có thể vượt qua.”
“Vậy sao?” ánh mắt Duật Tôn hướng ra ngoài cửa sổ, ngữ điệu có chút mơ hồ, giống như là hỏi, lại giống như đang tự hỏi chính mình. Sanh Tiêu vẫn là suy nghĩ thật đơn giản. Cô cảm thấy rằng cho dù là chuyện gì, chỉ cần cắn răng, nhin đi là có thể qua được.
Còn có thứ gì có thể khiến người ta đau khổ hơn sinh ly tử biệt? ”Cô cũng không biết, có một loại đau đớn, sẽ mãi mãi bám theo cô, cô không thểnghe đến cái tên Duật Tôn, vừa nghe thấy, sẽ đau đớn đến mức người gập lạikhông thể đứng lên, lúc ăn cơm, sẽ khó chịu đến mức nôn mửa, mà ngay cả lúcngủ, cũng có thể đau đớn mà giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng, sau đó cả đêm sẽngủ không yên.
Đã từng đau đớn, cho dù có vượt qua, không có nghĩa là sẽ mãi mãi không đau. Giông như một cái gai đâm thật sau vào da thịt, không đụng vào, vẫn bình thường, một khi chạm vào, sẽ đau đớn vô cùng.
Dì Hà chặn một chiếc taxi, để hành lý vào cốp sau, Mạch Tương Tư vẫn đứng bấtđộng ở kia, dì Hà đi đến bên cạnh ả, dường như đang nói gì, Tương Tư vừa cử động, liền quay mặt lại.
Mạch Sanh Tiêu vội quay lưng đi, không nhìn. Đợi đến khi cô quay lại, xe taxi sớm đã đi khỏi. Dì Hà chưa đến tối đã quay lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, Sanh Tiêu đang ngồi trong phòng khách, giống như đang chờ bà quay về.
Dì Hà thay dép đi vào: “Sanh Tiêu, cháu không cần lo lắng, Tương Tư ở chỗ đó cái gì cũng có, cửa hàng, siêu thị đều đầy đủ, chỉ cần gọi điện thoại là có thể mang đến tận nhà.”
Mạch Sanh Tiêu nhìn xung quanh, thấy Duật Tôn còn chưa xuống: “Căn hộ đó, liệu chị cháu ở có quen không?”
“Nhất định sẽ quen, “dì Hà bước tới ngồi xuống bên cạnh Sanh Tiêu: “Có bốnphòng, còn có cả ban công để ngắm cảnh, thiết bị bên trong đều được lắp đầy đủ, dì vừa vào đã thích mê, phòng bếp cũng rất lớn, bên trong không thiếu thứ gì. Đồđạc đều đầy đủ, nhỏ thì bát đũa, kem đánh răng, lớn thì máy tập chạy, ghế mát xa, tóm lại những thứ có thể nghĩ tới thì đều có.”
“Vậy thì tốt rồi, “Mạch Sanh Tiêu cắn môi dưới: “Chỉ là không biết rằng một mìnhchị ấy có biết nấu cơm hay không.”
“Sanh Tiêu, cháu yên tâm đi, tâm trạng Tương Tư không tồi, dì cùng nó đi siêu thị đã mua không ít rau xà lách, nó tự mình cho vào tủ lạnh, nói rằng đã lâu không nấu nướng, không biết có ngượng tay không.”
“Thật vậy sao?” Đối với Sanh Tiêu mà nói, đây quả là một tin tốt.
“Cho nên, cháu đừng có vội lo lắng như thế. ”Hai ngày nay Duật Tôn đều không tới công ty, Hoa Nhân bắt đầu kỳ nghỉ, SanhTiêu không có chỗ nào đi, suốt ngày chỉ ở nhà. Lúc tâm trạng cô không tốt, thỉnh thoảng sẽ đánh đàn, xem TV, cũng rất ít khi đi ra ngoài.
Lúc Duật Tôn đi xuống lầu trên người mặc một bộ quần áo thoải mái, ngoài trời cóvẻ âm u, bất cứ lúc nào cũng có khả năng có tuyết rơi. Mạch Sanh Tiêu ôm gối ngồi trên salon, hắn đi qua kéo cô: “Đi ra ngoài đi.”
“Đi đâu?”
“Tiệc.”
“Em không muốn đi.” Sánh Tiêu tránh khỏi bàn tay to lớn của người đàn ông, lại bị Duật Tôn xoay người ôm lấy eo, kéo cô từ dưới salon lên: “Tôi muốn đi. ”Mạch Sanh Tiêu bị anh đẩy ra cửa, cô nhìn mặt đất một lớp tuyết dày, mặt mũi không chút cam lòng: “Vì sao mỗi lần anh muốn làm gì, em liền phải đi theo?”
Người đàn ông quay sang chỗ khác: “Lúc trên giường tôi muốn làm, em có không làm theo không?”
Sanh Tiêu không khỏi liếc hắn: “Anh mở miệng hay ngậm miệng cũng không rời khỏi chiếc giường.”
“Đúng, vì tôi thích cùng em trên giường. ”Cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt, bĩu môi đi sau hắn. Mạch Sanh Tiêu rất ít khi nhìn thấy Duật Tôn mặc quần jeans, chất vải màu xanh đậm ở trên đôi chân thon dài của người đàn ông, trên người hắn mặc một chiếc áo len, trên cổ áo khoác có một lớp lông màu nâu đậm, nổi bật lên chiếc cằm thon của người đàn ông, hắn lái xe ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, “Hôm nay có khả năng sẽrơi tuyết.”
“Vậy sao?” Hai mắt Mạch Sanh Tiêu xuyên qua cửa xe nhìn ra bên ngoài, trong không khí có một tầng sương mù dày đặc, “Chẳng trách lạnh như vậy.”
“Bật hệ thống sưởi rồi vẫn thấy lạnh sao?” Duật Tôn nắm lấy tay cô bao chặt trong lòng bàn tay, Sanh Tiêu nhấp nháy miệng: “Chúng ta đi đâu?”
Duật Tôn lái xe đến đường lớn, sau khi từ từ rẽ sang liền dừng lại: “Tôi dạy em lái xe.”
“Sao lại phải học lái xe?”
“Làm gì có nhiều ‘vì sao’ như vậy, học rồi em muốn đi đâu thì có thể đi đó.”
“Em không thích lái xe, luôn thấy sợ rằng sẽ nhầm chân ga thành chân phanh, em muốn đi ra ngoài thì có thể đi xe buýt.” Mạch Sanh Tiêu lắc đầu.
Duật Tôn thò tay tóm lấy cô, Mạch Sanh Tiêu bị hắn kéo ra khỏi ghế phụ, hai tay giữ chặt lấy cửa xe: “Không được, xe này đắt tiền như vậy, đâm hỏng thì em không đền nổi.”
“Không cần phải đền, tôi tặng cho em dùng.”
“Em không cần…” Sanh Tiêu thò người ra khỏi cửa kính, nửa người dán chặt lên cửa, “Lái xe xịn như thế em sẽ căng thẳng, càng không học được.”
Duật Tôn nghe xong, nhẹ buông tay, Mạch Sanh Tiêu nhất quyết giữ chặt ghế phụ không buông.
Sau khi hắn trở lại xe liền nổ máy, “Học xong tôi tặng em một chiếc xe.”
“Em không thích lái xe.”
Duật Tôn rẽ phải, lái xe đi thêm khoảng 2 cây, dừng lại trước cửa hàng 4S, hắn kéo Mạch Sanh Tiêu xuống xe, đi vào trong sảnh. Nhân viên tư vấn xe tiến tới ngọt ngào: “Xin hỏi, tiên sinh, tiểu thư, đã vừa mắt chiếc xe nào chưa ạ?”
Sanh Tiêu giữ chặt tay hắn: “Anh lại muốn mua xe?”
“Có loại xe nào phụ hợp để tập không? Ví dụ như, chống va chạm.”
Nhân viên tư vấn kinh ngạc lắp bắp: “Cái này…”
Bày trong sảnh phần lớn là những chiếc xe lộng lẫy, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một người có yêu cầu mua xe như vậy, “Ở đây chúng tôi có một loại xe, phù hợp với yêu cầu của ngài, “cô gái dẫn hai người tới chỗ một chiếc xe màu trắng có một tâm rèm che phía trước, “Hãng xe này tiếng tăm cũng không tệ.”
Duật Tôn vốn chỉ muốn mua xe cho Sanh Tiêu tập lái, lúc này liền thanh toán, lái xe rời đi.
“Aaa, không được.” Mạch Sanh Tiêu bị bắt ép bất đắc dĩ, lại căng thẳng không biết nên đặt vào đâu, “Phanh lại, em muốn phanh lại.”
“Đầu tiên đừng vội.” Duật Tôn nghiêng người dạy cô, “Tay lái ổn định, em run cái gì hà? Không có ai dí dao trên cổ em.”
“Phía trước có xe, làm sao bây giờ? Đừng…ngoặt sang, làm thế nào ngoặt sang?”
Lực tay quá mạnh, thoáng cái lốp xe đụng phải đá ở trên đường, Mạch Sanh Tiêu đẩy Duật Tôn ở bên cạnh, “Em xuông xem xem, có phải là va hỏng rồi không?”
“Hỏng thì hỏng, chờ em lấy được bằng tôi tặng em một chiếc xe thật tốt.”
“Xe này là tốt rồi.”
“Lái nhanh lên, chậm như rùa bò.”
Thật ra người mới tập lái rất dễ thích ứng, Mạch Sanh Tiêu không tới một lúc đã có thể lái xe chầm chậm, cộng thêm khả năng tiếp thu của cô không tồi, chỉ là vừa mới lái khó tránh khỏi căng thẳng. Mắt thấy đèn xanh sắp nhảy, cô vội vàng phanh xe, nhưng không ngờ bởi vì khẩn trương mà giẫm nhầm lên chân ga. Nháy mắt chiếc xe liền tăng tốc, tay cô không kịp phản ứng, “Nhanh, phanh lại. phanh lại.”
“Phanh ở dưới chân em! ”
“Bên trái hay bên phải a?” Mạch Sanh Tiêu càng bối rối, xe càng lái càng nghiêng ngả, không ít người đi đường lo sợ, thấy xe sắp lao vào đám người đi đường, Duật Tôn vội vàng vươn tay sờ trên một chân cô.
Sanh Tiêu ra sức đạp xuống, bánh xe nhanh chóng phanh lại, xe dừng lại ổn định. Hai tay cô vẫn cô giữ chặt tay lái, đầu cúi xuống, má áp lên vô lăng, “Làm em sợ muốn chết.”
Duật Tôn thở ra hơi, người dụa vào thành ghế, “Vẫn là cách này không ổn.”
Mạch Sanh Tiêu bỏ tay hắn ở trên đùi mình ra, “Làm sao đây, rốt cục em vẫn không nhớ chân phanh và chân ga cái nào ở bên trái cái nào bên phải.”
“Vậy em chỉ cần nhớ tôi sờ chân trái hay chân phải của em, không phải là được sao?”
“Sắc lang.”
Duật Tôn liếc nhìn cô, trên mặt không chút nghi ngờ là ý cười vô lại, Sanh Tiêu bị hắn nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, “Bây giờ đi đâu? Quay lại 4S lấy xe của anh, hay là về Hoàng Duệ Ấn Tượng.”
“Lái về nhà, xe tôi có thể cho người lấy về sau.”
Các dây thần kinh của Mạch Sanh Tiêu vừa căng hết lên, ven đường, vài sinh viên đi qua, thấy Sanh Tiêu trên ghế lái, “Con gái bây giờ thật tệ, hơi xinh đẹp là đã được bao nuôi rồi, xem ra vẫn còn là học sinh, chings ta phải phấn đầu vài năm nữa mới có thể mua được chiếc xe tốt như thế này?”
Trái tim Sanh Tiêu như bị rơi xuống đáy vực thẳm, hai tay nắm chặt vô lăng.
“Nổ máy, đâm bọn họ.” Duật Tôn kề sát cô.
“Nói gì thế.” Mạch Sanh Tiêu quay mặt sang hướng khác.
Mấy sinh viên kia đã đi xa, thỉnh thoảng còn quay đầu lại chỉ trỏ.
“Bọn họ thật ra nói cũng không sai, “Duật Tôn đang dựa người trên ghế liền quay sang, một cánh tay khoắc lên vai Sanh Tiêu, kéo cô vào lòng, “Nêu không thì, tôi lấy em.”
Mạch Sanh Tiêu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bình tĩnh nhìn hắn, cuối cùng ném cho Duật Tôn hai chữ: “Vô vị.”
Sanh Tiêu như thế này, xem ra đã nghe qua nhiều rồi, lạnh nhạt cười.
Người đàn ông không khống chế được cười lớn, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, “Làm sao em biết tôi không nói thật?”
“Bởi vì nhìn anh không giống người sẽ chịu kết hôn.” Sanh Tiêu khởi động xe, Duật Tôn hơi nhếch khóe miệng, cười như không cười, cô chỉ mải nhìn đường phía trước, mặt mũi đầy vẻ lo sợ, hoàn toàn không đặt lời nói của người đàn ông vào tai.
Duật Tôn nếu không có việc gì sẽ đưa cô đi tập xe, vừa đúng kì nghỉ đông, để cô đi lấy bằng.
Sanh Tiêu cùng dì Hà đi một vòng quanh khu nhà, cô cũng không đi vào, chỉ đúng ở bên ngoài. Dì Hà nói rằng phần lớn sau đó Tương Tư đều ở nhà, bây giờ khó tìm việc làm, Tương Tư cũng có ý định học tiếp lên, đang suy nghĩ chọn trường.
Mạch Sanh Tiêu ngoại trừ thỉnh thoảng cùng Thư Yên ra ngoài, dường như đều ở trong Hoàng Duệ Ấn Tượng. Nhiều lần Duật Tôn thấy cô cúi đầu làm gì đó, thấy hắn tiến đến liền giấu thứ trong tay đi.
Sanh Tiêu bận rộn vài ngày, cuối cùng cũng theo trình tự, hoàn thành một chiếc khăn quàng cổ.
Sau khi Duật Tôn rời giường cô liền trở mình, nếu còn ngủ nữa người sẽ mệt mỏi, thấy hắn đã rửa mặt thay quần áo đứng trước giường, Mạch Sanh Tiêu liền lấy chiếc khắn từ tủ đầu giường ra, bước tới, cũng không nói là do mình tự đan, chưa đến ba giây đã quàng chiếc khăn quanh cổ Duật Tôn.
“Cái gì thê?” Duật Tôn nhìn xuống đám len xù lên thành một chiếc khăn lớn quấn quanh cổ.
“Nhìn xem, như vậy sẽ không lạnh.”
“Mủa ở đâu?” Người đàn ông không khỏi nhíu mày, “Tôi không thích quàng khăn, có phải em mua ở cửa hàng tiện lợi không, thật là xấu.”
Mạch Sanh Tiêu chân trần đứng trên sàn nhà, tâm trạng vốn đang tung tăng như chim sẻ vì lời nói này của người đàn ông mà hoàn toàn đông lại, cô đơn độc chỉ mặc chiếc áo ngủ mổng, hai chân đều lộ ra bên ngoài.
Sanh Tiêu vén chăn ra chui vào. lúc nhìn thấy Thư Yên mua len đan khăn, mắt Sanh Tiểu đỏ lên, cũng muốn tham gia náo nhiệt, như thế nào lại chẳng tốt gì cả, còn bị người ta ghét bỏ.
Duật Tôn thật sự là thấy nó xấu.
Hắn bước tới muốn kéo Sanh Tiêu ra khỏi chăn, cô giữ chặt, hai mắt nhắm lại.
Bàn tay lành lạnh của người đàn ông tiến vào trong chăn, tay kia giữ chặt mặt cô để cô đối diện với mình, trên mặt mang theo ý cười, “Tôi biết rõ mấy ngày nay em thần thần bí bí vì muốn đan chiếc khăn này, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi, buổi tối tôi đưa em ra ngoài ăn cơm.”
Thấy hắn muốn đi, Mạch Sanh Tiêu liền kéo tay hắn lại: “Duật Tôn, anh giúp em một việc nhé.”
“Việc gì?”
Cô nắm chặt tay người đàn ông, “Chị gái em muốn học lên, có thể chị ấy như vậy là vì không còn cách nào khác nữa, em nghĩ…” Cô mở to dôi mắt đen láy nhìn hắn.
Khóe miệng Duật Tôn như trước nhướng lên, có thể trong mắt hơi lạnh xuống, Sanh Tiêu nhìn vào mắt hắn, lại không thể nhìn ra.
Bàn tay của người đàn ông vuốt ve khuôn mặt Sanh Tiêu, bất luận là cô làm gì, có phải đều là muốn đề cập đến việc nhờ vả? Dường như giống trước khi cô theo hắn, giống như đánh đổi mạng sống Mạch Tương Tư vậy. Bây giờ dựa vào việc hắn cưng chiều cô, cô không đưa ra nguyện vọng, chẳng lẽ đợi đến lúc mõi người một ngả sao?
Sanh Tiêu không biết được tâm tư của Duật Tôn, cô ỷ lại hắn, cho rằng những việc này đối với hắn mà nói, chỉ nhấc tay là được.
Cô quấn khăn cho anh, cũng không phải để nịnh nọt, chỉ là Duật Tôn noi buổi tối đưa cô ra ngoài, cô thấy tâm trạng anh khá tốt, nên muốn thừa dịp nhờ vả anh.
“Cô ta muốn học trường nào?”
Cô đã nói ra, tất nhiên Duật Tôn sẽ tận lực đáp ứng.
“Em vẫn chưa biết, mấy ngày nay dì Hà đều qua đó, để em bảo dì hỏi chị ấy.”
“Được.”
Sanh Tiêu đứng dậy quấn khắn chặt vào cổ hắn: “Buổi tối em chờ anh về.”
Sanh Tiêu lại chui ra khỏi chăn, cảm thấy nửa người trên lành lạnh, người đàn ông đi thẳng xuống lầu, cô che giấu niềm vui, nằm lại giường.
Duật Tôn lái ô tô ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, trong xe mở hệ thống sưởi, hắn tiện tay tháo khăn quàng cổ xuống, để trên ghế phụ.
Hắn không thích những thứ có mục định nịnh nọt.
Nhưng mà…
Ở trong kinh chiếc hậu khóe miệng Duật Tôn đang nhoẻn ra, càng là liên quan đến tiền thì sau này mới dễ dàng giải quyết. Người chưa từng bước chân vào xà hội như Sanh Tiêu, nếu muốn thỏa mãn cô, thực ra rất đơn giản.
Sau khi Duật Tôn bận rộn ở công ty, cũng không về thẳng ngay Hoàng Duệ Ấn Tượng, mà đi đến Ngự Cảnh Uyển.
Thời tiết hôm nay thật tốt, ánh mặt trời buổi chiều thật ấm áp, trong vườn hoa ổ Ngự Cảnh Uyển, mấy cây bạch quả lá cây đã phủ kín nửa vườn. Dung Ân và Đồng Đông ngồi trên một tấm đệm, bên cạnh, mấy chú chó con khi thì chen chúc, khi thì đánh lộn, rất náo nhiệt.
Đồng Đồng đã có thể bước đi chập chững, nhìn thấy Duật Tôn đứng cách đó không xa, liền nhấc chân đi tới, hai tay ôm lấy chân của hắn: “Đẹp đẹp…”
“Sao cậu lại rảnh rỗi tới đây? Gần đây không phải đang bận rộn chuyện về ban giám đốc sao?” Nam Dạ Tước xoay người ôm con gái rượu vào lòng, Đồng Đông giãy dụa ra, cơ thể vươn tới: “Đẹp đẹp…”
“Hắn ta đẹp trai bằng cha con sao?” Nam Dạ Tước để con gái bên cạnh Dung Ân: “Tiểu bạch lang.”
Đối với chuyện của bọn họ từ trước đến nay Dung Ân rất ít khi quan tâm đến, cô ôm Đồng Đồng trở lại vườn. Mắt Duật Tôn bị ánh mặt trời nhuốm vào, hắn hướng về phía Nam dạ Tươc: “Tôi đã nghĩ ra cách giải quyết.”
“Vậy sao? Cách gì? Có phải là trực tiếp đốt nhà bọn họ.”
“Không phải, so với làm thế còn đỡ tốn sức hơn, “Duật Tôn nhét hai tay vào túi quần, bóng người thon dài chị ánh sáng hắt tới kéo rất dài rất dài, “Tôi muốn kết hôn.”
Nam Dạ Tước hiển nhiên hơi sửng sốt, từ mặt Duật Tôn lại không nhìn ra được ý gì khác, “Cậu đừng nói đùa.”
“Là thật.” lông mi người đàn ông dày rậm, hắn nâng đôi mắt lên, nhìn về phía Nam Dạ Tước, Nam Dạ Tước giật mình, nhưng chỉ có thể nhìn ra sự cô đơn trong mắt hắn.
“Kết hôn với ai?”
“Cái này không quan trọng.”
“Không phải cậu đã nói, cậu yêu một người, sẽ không kết hôn với cô ấy?”
Ánh mắt Duật Tôn xa xăm, Đông Đồng đang ôm cổ Dung Ân làm nũng, ánh mắt hắn hơi trầm xuống: “Cho nên, kết hôn với ai không quan trọng.”
Nam Dạ Tước nhướng cặp lông mày: “Cậu đã nghĩ kĩ chưa?”
“Không cần nghĩ, “Duật Tôn bước đến bên bể bơi ngoài trời, “Tôi không muốn đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện này, làm lớn việc trái lại càng không tốt, tôi kết hôn, cũng có thể ngăn chặn miệng lưỡi đám người kia.”
Bình luận