Cánh tay đang ôm lấy eo của cô ấy từ từ di chuyển lên phía sau gáy cô, đôi mắt xinh đẹp nhìn trực diện vào đôi môi hồng đào
Từ từ. . . . . . Từ từ. . . . . .Từng chút. . . . . .Từng chút. . . . . .Lại gần đôi môi ấy. . . . . . Chóp mũi khẽ chạm vào nhau.
Trong phòng khách không quá rộng, một nửa không khí bên trong phòng dường như đang ngưng đọng lại, khiến cho nhịp tim của hai người tự nhiên tăng tốc độ.
Cô nhìn khuôn mặt của Dạ Thiên Ưng đang tới gần, không phải biết làm sao, vốn chỉ có một sự rung động nho nhỏ, nhưng lần này lại càng thêm run rẩy hơn trước.
Thấy tình thế cấp bách, cô chợt đẩy Dạ Thiên Ưng ra: “Anh tìm cho tôi cái bàn chải đánh răng mau đ.i” Đầu quay sang một bên, cô có thể cảm nhận khuôn mặt mình bây giờ rất đỏ.
Trong chốc lát, từ trong bầu không khí mờ ám Dạ Thiên Ưng tỉnh lại.
Rõ ràng lúc nãy hắn muốn hôn Ngô Hiêu Dao, so với mấy lần trước có sự khác biệt rõ rệt!
Mấy lần trước là do chính hắn cố ý hôn cô, nhưng ở lần này. . . . . .
Bản thân hắn lại không tự chủ mà hôn cô ấy? ? ? Không thể hiểu, tại sao mấy lần đó không có cùng cảm giác như nhau?
Dạ Thiên Ưng đứng bật dậy, dẫn cô vào trong phòng toilet nhỏ, lấy một bộ bàn chải đánh răng mới.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, hai người bọn họ cùng nhau ăn sáng.
Hôm nay Ngô Hiểu Dao cảm thấy Dạ Thiên Ưng đang ở trước mắt mình lại lẫm, khó có thể miêu tả được.
Không có chút đáng sợ, cũng không có chút đáng ghét nào, giống như hai người đang yêu sống chung với nhau. Chuyện này. . . . . .Nguyên nhân vì sao nhỉ?
Rõ ràng ngày hôm qua bản thân cô vẫn còn rất hận hắn, nhưng bây giờ nỗi hận đối với hắn đã biến mất, hay bởi vì hôm nay hắn xử sự không có kinh khủng bằng hôm qua sao? Hay là bởi vì lý do khác. . . . . . ?
Nhìn chằm chằm vào Dạ Thiên Ưng đang ở trước mặt, có việc cô cần làm rõ: “Anh. . . . . Tại sao anh lại đến Trung Quốc?”
Nghe được câu hỏi của cô, Dạ Thiên Ưng thở dài: “Ai, sống không nổi ở Trung Quốc, cho nên phải chạy sang Nhật Bản phát triển rồi. . . . . .”
Nói thật, Dạ Thiên Ưng không phải là người biết diễn xuất, đôi mắt hắn hiện lên trong mắt Ngô Hiểu Dao, cùng với lời nói mang sự đáng thương, khiến trong lòng của Ngô Hiểu Dao mang nỗi chua xót,loại cảm giác ấy giống như là. . . . .
Cảm thấy hắn có chút đáng thương. . . . . .
Trước đây Dạ Thiên Ưng nổi danh khắp nước Trung Quốc, tuy là cô không biết nhiều về chuyện xã hội đen, nhưng có một ngày người đứng đầu một tổ chức xã hội đen không thể tồn tại ở nơi ấy thì chắc là bị người khác truy giết, hết sức mất thể diện. . . . . .
Có điều! không có xã hội đen cũng tốt, để xã hội trong sạch cũng nên phát triển một chút.
Không đúng nha?
Hắn không còn nơi để ở, bản thân cô nên vui mừng mới đúng chứ nhỉ? Tại sao lại thấy hắn đáng thương? ?
Thôi bỏ qua đi, làm người không thể nhân lúc tường bị ngã mà đẩy con người ta, bây giờ mình không nên chế giễu hắn, vẻ mặt của Ngô Hiểu Dao có chút an ủi nhìn về phía hắn, nói thản nhiên: “Không sao đâu, làm trai bao cũng rất có tiền đồ đấy.”
“Khụ. . . . . .” Đêm hôm nay Dạ Thiên Ưng suýt chút nữa đã chết vì bị sặc sữa bò.
Nói thật, hắn căn bản chỉ vô ý lừa Ngô Hiểu Giao thôi, ai ngờ cô ấy lại ngốc như vậy, mình nói cái gì cũng tưởng thật? Tức giận nhất chính là đã ba lần bốn lượt cô co hắn như trai bao? ? ? Lại biến hắn thành trai bao rất có tiền đồ vậy hả? ? A. . . . . . A. . . . . .
Tuy trong lòng rất tức giận, nhưng . . . . . . Nhớ lại cảnh tình 12 năm trước
A, cô ấy vẫn không có thay đổi, cũng trong sáng, tốt bụng như thế. . . . . .
“Ai.” Thở ra một hơi nặng nề, Dạ Thiên Ưng lau sạch khóe miệng, trong mắt ánh lên một nỗi buồn: “Nếu như tôi làm trai bao cũng không sống nổi thì sao, em sẽ nuôi tôi chứ?”
Đối với khuôn mặt đẹp trai như hắn tìm một bà già giàu có bao nuôi trong thời buổi bây giờ cũng có thể, làm sao có thể để một người nghèo như hắn nuôi cơ chứ ?
“Yên tâm đi, chỉ cần anh không phá hủy khuôn mặt đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều bà già giàu có bao nuôi anh.”
“. . . . . .” Cái con bé này tuyệt đối đang tìm cái chết! ! ! ! Sắc mặt Dạ Thiên Ưng tối sầm lại, hết sức trừng mắt vào Ngô Hiểu Dao trước mặt mình: ” Tôi đang hỏi em đấy chứ.” Trong nháy mắt, hắn lấy lại bộ dạng đáng thương đau buồn: ” Em sẽ nuôi tôi chứ? ?”
Chu cái miệng nhỏ nhắn lên, Ngô Hiểu Dao không vui hỏi lại: “. . . . . . . . . Tại sao kêu tôi nuôi anh chứ?”
“Bởi vì ở Nhật tôi chỉ biết có mỗi em thôi.”
Nghe Dạ Thiên Ưng nói xong, lông mày của Ngô Hiểu Dao nhíu lại một cái: “Anh đừng cho tôi ngu ngốc! Ngày hôm qua Lăng quản lý đã giúp đỡ anh như thế, tôi khẳng định rằng hai người có quan hệ không tầm thường!”
Đồ ngốc này cũng thật để ý, nhưng ngay giây sau đó, cô ấy liền bị Dạ Thiên Ưng lừa gạt một cách hoàn toàn.”Tôi với anh ta chỉ có quan hệ đồng nghiệp thôi, tình cảm cũng không sâu đậm lắm.”
Stop! Vậy mình với hắn có tình cảm sâu nặng à? Mình chưa từng quên, hắn đã ba bốn lần ăn hiếp cô, và cũng rất hận hắn!
Suy nghĩ như thế, nhưng thôi, ai bảo cô là một người tốt bụng cơ chứ? “Nếu như. . . . . . Nếu như sau này anh không quấy rối quấy nhiễu tôi nữa thì…, chờ đến lúc anh không sống nổi nữa, tôi. . . . . . tôi sẽ đem chia tiền lương của mình cho anh một nửa!”
Nghe câu trả lời dè dặt của cô ấy, trong phút chốc, trong lòng của Dạ Thiên Ưng có điều không thể nói thành lời. . . . . .
Dường như có một dòng chảy ấm áp nho nhỏ đang di chuyển trong lòng hắn.
Sống đến 26 năm, trừ bốn thuộc hạ biết rõ quá khứ của hắn, từ trước đến giờ chưa ai biết về cuộc sống của hắn như thế nào. . . . . .
Ngày bây giờ. . . . . .
Ngô Hiểu Dao ngây thơ nói lời như thế, hắn thật sự rất cảm động!
Cũng như sự cảm động của mười hai năm trước. . . . . .
Bởi lẽ tuổi của cô còn nhỏ, còn chưa bị cuộc sống xã hội làm ô nhiễm! Cũng có thể, sau này cô ấy sẽ vẫn thanh khiết như thế, chỉ có điều chưa biết ra làm sao cả, Dạ Thiên Ưng tuyệt đối sẽ không để cô bị nhiễm bẩn, bị bào mòn, làm cho cô vẫn giữ mãi được sự hồn nhiên vốn có.
Chỉ vì bây giờ. . . . . .
Từ lâu hắn đã bị cái xã hội đen tối ấy làm cho hư hỏng rồi, cho nên, bằng mọi cách hắn không cho phép, người con gái quan trọng trong lòng mình cùng rơi xuống Địa Ngục cùng với hắn.
Suy nghĩ về việc này, khóe miệng Dạ Thiên Ưng thoáng hiện một nụ cười đen tối, đồng thời khôi phục nét mặt trêu đùa nói: “Chừng đó tiền của em có thể đủ nuôi tôi sao? Còn có!” Lời nói hung ác phát ra, hắn đập mạnh tay xuống bàn “Em đừng cho rằng tôi nghèo túng, sẽ không còn sức để đối phó với em, nếu như em lợi dụng cơ hội để bác bỏ, tôi vẫn sẽ đến nhà tìm em như trước đây! ! ! !”
Bình luận