Dark?

Chương 151: Chân chính vương giả

Xem giới thiệu truyện Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn
A+ A-
“Dạ lão đại.” Trước cửa khu chung cư là một dãy xe hơi màu đen xếp thành một hàng dài, dẫn đầu là một chiếc Lincoln dài.

Dạ Thiên Ưng trực tiếp ngồi lên chiếc đầu tiên, hướng đến ban Xã Hội Đen lớn nhất Nhật Bản là Sơn Khẩu Tổ. . . . . .

Tới cửa Sơn Khẩu Tổ, Dạ Thiên Ưng không tiến vào từ cửa chính, mà tiến vào từ cửa sau. Hơn nữa. . . . . . Trên người hắn bị trói chéo cánh tay ra đằng sau, cột chặt bằng dây thừng dài.

Trong bốn thủ hạ của hắn chỉ có một mình Hạ Uyển Uyển được đi theo cùng hắn vào trong, cùng lúc đó, trên người của cô cũng bị một sợi dây trói lại. Trừ mấy tên áp giải bọn họ vào trong thì 3 người còn lại đều ở ngoài kia, thủ hạ của Dạ Thiên Ưng đều ngồi lại ở xe. Chờ ra lệnh.

Không biết lần này hắn làm cái trò trống gì đây?

Mấy người trong Sơn Khẩu Tổ lần đầu tiên thấy người tới tìm mà thành ra như vậy, dẫn đầu một nam một nữ bị trói thì không nói, sau lưng có 4 người đi theo làm gì?

Tiến vào chánh đường Sơn Khẩu Tổ, ngồi giữa chánh đường lớn là một ông lão chừng năm mươi tuổi, phía sau hắn có hai tên đứng bảo vệ.

Chắc hẳn ông già kia là lão đại của Sơn Khẩu Tổ.

Dạ Thiên Ưng vừa tiến vào đến nơi, nở nụ cười tà mị: “Sơn lão đại, vãn bối mạo muội làm phiền ngài.”

Sơn lão đại bên kia nhìn thấy vậy, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong truyền thuyết Dạ Thiên Ưng là một người có lòng dạ độc ác, tuổi chừng 20 đã độc chiếm hết các thế lực đen tối của Trung Quốc, lúc đó hắn nghĩ Dạ Thiên Ưng chắc hẳn có ba đầu sáu tay mới làm được vậy.

Bây giờ nhìn qua, quả nhiên không những khiêm tốn lễ độ y như trên tivi mà còn hào hoa phong nhã, chủ yếu là vì sao lần viếng thăm đầu tiên này lại tự trói chính mình như vậy? ? Thật không giống người khác! ! !

“Cậu thật sự là Dạ Thiên Ưng?” Sơn lão đại muốn xác nhận chính xác.

Dạ Thiên Ưng khách khí chào một câu: “Vãn bối chính là Dạ Thiên Ưng.”

Lúc này Sơn lão đại chỉ cảm thấy, Dạ Thiên Ưng của Trung Quốc chẳng qua cũng là thế, xem ra chỉ là một loiaj người hèn nhát, chắc hẳn sự lợi hại của hắn chắc chắn là do thủ hạ của hắn?

“Tốt lắm, hôm nay coi như cậu không đến, tôi cũng có chuyện tìm cậu, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề cần nói!”

“Ngài cứ chỉ bảo.” Giờ phút này Dạ Thiên Ưng vô cùng khiêm tốn, thật sự như một vị thương nhân .

“Tôi nghĩ mình muốn cổ phần công ty Sony của cậu!”

Sơn lão đại đi thẳng vào vấn đề với Dạ Thiên Ưng, hắn hơi cười, nhưng vẻ mặt đang mỉm cười lại chuyển sang âm trầm: “Tôi muốn cho không được chứ?”

Sơn lão đại âm trầm nhìn vẻ mặt Dạ Thiên Ưng, nhíu mày một cái, Dạ Thiên Ưng hắn đang ở trong căn cứ của Sơn Khẩu Tổ, có tư cách gì nói không với hắn? ? Tổng cộng bọn họ đem được bao nhiêu người? Còn có một phụ nữ nữa chứ?

“Tôi nghe người khác nói cậu định bầu cử làm chính trị viên, mà nội tình của cậu chúng ta đều biết rõ, nếu như ta nói hết mọi chuyện về cậu, cậu cảm thấy mình có thể bầu cử được sao? ?”

Đối diện với sự uy hiếp của Sơn lão đại, Dạ Thiên Ưng ngẩn người trong chốc lát, giọng nói chứa sự cầu khẩn nhìn hắn: “Vâng, tôi cũng sợ chuyện này, nếu như Sơn lão đại nói với người khác, vậy không phải tôi sẽ không thể bầu cử làm chính trị viên sao? ! Làm thế nào đây? !” Hắn khẽ suy tư một chút, khóe miệng nở nụ cười âm trầm, bỗng giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Nếu như tiêu diệt hết người trong Sơn Khẩu Tổ, tiêu diệt hết những người biết nội tình của tôi, không phải có thể rồi sao hả? ?”

Nhìn nét mặt kinh khủng của Dạ Thiên Ưng, Sơn lão đại luống cuống nói: “Hừ! Nơi đây chính là Nhật Bản, cậu dám giết người sao? ?” Bây giờ Sơn lão đại đã nắm được nhược điểm của Dạ Thiên Ưng, cũng biết hắn tuyệt đối sẽ không dám giết nhiều người như vậy!

Dĩ nhiên, đây cũng là nguyên nhân mà Dạ Thiên Ưng đã tự trói mình trước khi vào Sơn Khẩu Tổ.

Chợt thấy, Hạ Uyển Uyển dùng dao nhỏ trên nhẫn của cô ta, cắt đứt sợi dây trên người, xoay người lại luôn sợi dây thừng trên người của Dạ Thiên Ưng.

Hắn thả lỏng cổ tay của mình, vẻ ung dung bình thản đọng lại trên khuôn mặt hắn: “Vì hai ban xã hội đen muốn tranh đoạt nên bắt cóc tôi, kết quả chia không công bằng nên chém giết lẫn nhau, ông cảm thấy lý do này như thế nào? Lão đại Sơn Khẩu Tổ? ?” Dạ Thiên Ưng nói cậu này xong, liền nghe bên ngoài vang lên đầy tiếng súng đạn. . . . . .

Hắn mượn cơ hội chạy tới trước mặt Sơn lão đại, một cước đá lên mặt Sơn lão đại.

Những người khác của Sơn Khẩu Tổ thấy Dạ Thiên Ưng hành động như vậy, vừa định rút đao, thì Hạ Uyển Uyển đã lấy đá trên đất ném vào mặt họ.

Bốn thủ hạ của Dạ Thiên Ưng mang đến cũng không nể tình chém giết thuộc hạ của Sơn lão đại.

Dạ Thiên Ưng bên kia đang tranh đấu với Sơn lão đại cũng hai tên bảo hộ của hắn.

Hắn nhấc chân đạp ngã một tên xuống đất, đôi tay tóm lấy áo của hắn, đem hắn nâng lên cao, khẽ co chân lên, đầu gối nện vào hông của tên ấy khiến chỗ đó vang lên tiếng “rắc rắc”, tên ấy vì đau đớn mà than khổ một tiếng.

Sơn lão đại và tên còn lại nhìn cảnh này thì đầu óc ngưng trệ, người có thể dùng được chiêu này, sức lực rất mạnh, nhưng trước đó Sơn lão đại đã nghĩ hắn là một tên khiêm tốn bình thường không có chút cơ bắp? ?

Dạ Thiên Ưng vung chân đá vào tên đã bị gãy eeo đang nằm trên mặt đất, sau đó một cước đạp vào bụng của người này, rồi tên ấy bay vào người Sơn lão đại và tên thuộc hạ còn lại.

“Không có súng sao gọi là Xã Hội Đen? ? ? ! !” Đôi mắt Dạ Thiên Ưng hiện rõ sự cương quyết, hắn nói xong nói xong lập tức móc súng từ trong túi ra, đặt lên đầu Sơn lão đại, hơi cười.

Sơn lão đại biết rõ tính mạng mình đang gặp nguy hiểm, bây giờ hắn chỉ cảm thấy người kia thật sự quá nham hiểm, lại sự dụng chiêu này để hãm hại mình?

Dạ Thiên Ưng tự trói mình, đến lúc cảnh sát tới đây, chẳng qua hắn cũng mang tiếng bị bắt cóc mà thôi.

Vậy tại sao lại có nhiều người chết như thế này?

Đúng như Dạ Thiên Ưng đã nói, hai bang Xã Hội Đen chia tài sản không công đều, một bên Xã Hội Đen chính là Sơn Khẩu Tổ. Mà bên Xã Hội Đen còn lại là ai?

A, Dạ Thiên Ưng hắn tùy tiện chọn một tên thủ hạ là có thể giải quyết được việc này.

“Mày cực kỳ nham hiểm!” Sơn lão đại nằm trên mặt đất, giọng nói không cam tâm.

Dạ Thiên Ưng đối vwois sự nhục mạ của hắn nhưng lại không tức giận, mà khiêm tốn trả lời: “Chỉ do âm không đủ âm hiểm mà thôi! !” Hắn bóp cò, ‘pằng’ một tiếng, một viên giết chết Sơn lão đại.

Nhưng, đây đối với Sơn lão địa cũng là chuyện tốt, bởi vì tâm tình Dạ Thiên Ưng rất tốt, cũng không hành hạ thân thể của hắn đến chết, hắn chết vẫn còn nguyên xác. . . . . .

Tags: truyện Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn online, Chương 151: Chân chính vương giả. Truyện Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 151