Thầy Bắc đem mấy lời này nói xong, cô cảm thấy bây giờ vị thầy giáo này mới nói được câu giống tiếng người.
Đúng! ! Bây giờ con trai rất tệ, đàn ông còn tệ hơn! Về sau đừng gọi mấy tên đàn ông là đàn ông hư nữa, hãy gọi Dạ Thiên Ưng là đàn ông xấu là chuẩn nhất. Hắn là đại biểu của bọn đàn ông xấu xa! NHưng, vì sao cái ông thầy này lại tốt bụng nhắc nhở mình? ? Rốt cuộc hắn là người tốt? Hay là người xấu đây? Thật sự một hồi biến đổi như vậy khiến cho người khác khó nhận diện. . . . . .
Ngô Hiểu Dao nhất thời lộ ánh mắt tán đồng, nhìn thầy Bắc gật đầu khẳng định một cái.
“Good,in order to avoid for you are harassed by the bad male student, af¬ter that each festival finishes class,you come my this report.” ( Được rồi, vì để tránh em bị tụi con trai xấu quấy nhiễu, sau mỗi tiết học kết thúc, em đến đây báo cao với tôi.)”
À? ? ?
Sau mỗi tiết lại đi đến phòng làm việc báo cô? ? Bảo cái [bad word] gì vậy hả? ? ? Chẳng lẽ vì tránh sự quấy nhiễu của bọn con trai kia? ? Được rồi, mình cám ơn ý tốt của thầy Bắc, nhưng là cũng không cần “ưu đãi” đặc biệt như vậy với mình? Thật không biết hắn ta cố ý chỉnh mình hay muốn tốt cho mình đây!.
“Does not use,I will protect my. (Không cần làm vậy, em sẽ tự bảo vệ mình. )”
“Has not related,has not related, you on relieved come, the time has been similar,you attend class quick¬ly. ( Không sao, không sao cả, em cứ an tâm đến đây, đã đến giờ lên lớp rồi, em nhanh đi học đi. )” không đợi Ngô Hiểu Dao phản bác , thầy Bắc mạnh mẽ tống cô ra khỏi phòng làm việc.
Bây giờ cô hình như không hiểu gì hết, chỉ đành phải bất đắc dĩ quay trở lại phòng học. . . . . .
☆★☆★☆★☆★
Sau khi Ngô Hiểu Dao rời khỏi đây, thầy giáo Bắc gỡ cặp kính quê mùa trên sống mũi xuống, cả người nằm trên giường, cầm điện thoại trên tay bẫm một dãy số: “Thánh Quân. . . . . .” Không thể nghi ngờ, thầy giáo Bắc chính là cái vai của Dạ Thiên Ưng !
Hắn vì muốn đến gần Ngô Hiểu Dao đã dùng hết tất cả vốn liếng của mình, vì lấy cớ dạy ngoại ngữ tiếng Anh mà đã không cần lương mười ngày, lại cải trang ăn mặc, cũng là vì cô.
Hiện tai giọng điệu hắn gọi điện cho Lăng Tháng Quân vô cùng êm dịu, mà khi Lăng Thánh Quân nghe giọng điệu này của hắn thì ngẩng người, nhất định là có chuyện cầu xin mình rồi đây: “Anh Thiên Ưng, ngài cứ phân phó!”
Hắn bất đắc dĩ nói xong, chỉ thấy Dạ Thiên Ưng vừa dịu dàng vừa: “Thánh quân a, có pahir cậu nói từ nhỏ mình chưa từng đi học có phải hay không, người anh như tôi cảm thấy thật sự xin lỗi cậu rồi, cho nên quyết định cho cậu học phí mười ngày kêu cậu đến đây tận hưởng cuộc sống trong trường học, người anh như tôi đạt đã chuẩn chưa nhỉ?”
Dạ Thiên Ưng kia thật vô lại, a, quả thực lòng dạ hắn như Tư Mã Chiêu, người ngoài đường ai cũng biết rõ.
Nhưng mà, thật sự thì LĂng Thánh Quân chưa từng đi học. Trong năm người bọn họ, chỉ có Hạ Uyển Uyển cùng Hàn Tuấn Hi là được đi học, mấy người còn lại thì tự học mà thành tài.
Nghe Dạ Thiên Ưng nói thế, Lăng Thánh Quân cũng biết lần này hắn an bài mình đến đó chắc không có việc gì dễ dàng: “Anh Thiên Ưng, tóm lại là có nhiệm vụ gì?”
Khóe miệng Dạ Thiên ưng gợi lên nụ cười lúng túng, trong giọng nói cũng tràn đầy ghen tuông tức tối: ” Trường đại học bậy giờ cũng quá điên loạn, trước giảng đường mà cũng đưa thư tình! Cho nên tôi muốn cậu tới Đại Học Chánh Pháp Nhật Bản làm sinh viên mười ngày, ai dám cùng Dao Dao. . . . . . Thổ lộ, cậu phải xử lý tốt hắn cho tôi!”
A, ha ha ha. . . . . .Lăng Thánh Quân cũng đoán được cái loại sự việc như vậy rồi, đoán chừng chắc có người ghen quá đây mà?
Nhưng mà, nhắc tới chuyện đưa thư tình ở đại học mà đã vậy ư? Chẳng lẽ bảo Dạ Thiên Ưng quá “bảo thủ” ư? Hẳn không phải là đi!
Nhớ ngày đó lúc Dạ Thiên Ưng 14 tuổi đã xảy ra quan hệ với phụ nữ rồi, không lẽ không điên cuồng hơn người ta?
Còn có . . . . . . Lúc nào thì Dạ Thiên Ưng lại cẩn thận với mấy tên con trai kia vậy? Thấy người khác theo đuổi Ngô Hiểu Dao lại không cho?
Nghĩ thì nghĩ, Lăng Thánh Quân vẫn là thành thành thật thật chạy như bay tới Đại học Chánh Pháp Nhật Bản. . . . . .
☆★☆★☆★☆★
Sau trưa hôm qua, mỗi tiết học kết thúc Ngô Hiểu Dao vẫn đi theo tới phòng làm việc của thầy giáo Bắc báo cáo.
Mặc dù cô rất chi là không muốn, nhưng lại không cách nào cãi lại lời thầy Bắc. Ngay cả buổi trưa cô cũng ở phòng làm việc của thầy Bắc ăn cơm, hiện tại cô có cảm giác như mình đang bị nhốt.
Ăn cơm trưa, cô phải nhất định từ chối ý tốt của vị thầy này, ngồi yên vị trí ngẩng đầu nhìn thầy Bắc, trong con ngươi hiện lên cảm kích của cô: “Mr’Bei,thanked your good intention, but, old like this was not the matter, more over we did not have the class in the afternoon,I was approximately good with school mate must exit to play(Thầy Bắc, cám ơn thầy đã lo bữa trưa cho em, nhưng là, lâu dài cũng không thể giải quyết được điều gì, hơn nữa buổi chiều chúng ta không có tiết hoc, em có mắt nhìn người rất tốt cũng đã hẹn bạn mình ra ngoài chơi. )”
Bình luận