Máu vết thương trên vai Dạ Thiên Ưng dính đầy vào tay của cô, trên lớp áo trắng nơi bả vai của hắn cũng có một đóa hoa màu đỏ tươi . . . . . .
Tay của cô. . . . . .
Từ từ buông lỏng bả vai Dạ Thiên Ưng, cô thật sự không đành lòng tổn thương hắn, mềm lòng, không muốn hỏi Dạ Thiên Ưng có đau hay không. . . . . .
Cuối cùng, cô vẫn không cách nào tuyệt tình với Dạ Thiên Ưng được rồi. . . . . .
Tại sao lần lượt bị hắn gây tổn thương nhưng cô vẫn không thể không ngừng dừng tình cảm cho hắn? ? ?
Ai có thể nói cho cô biết lt do được không? ? ? ?
Nước mắt theo khóe mắt từng giọt long lanh rơi xuống, giống như từng viên trân châu lấp lánh khiến cho người ta thương tiếc vô hạn. Không khiến lạnh lòng.
Môi Dạ Thiên Ưng từ từ rời khỏi môi cô, ôm cô ngồi lên hai chân hắn, dịu dàng mà tỉ mỉ lau từng giọt nước mắt cho cô. . . . . .
“Đừng nữa hành hạ tôi nữa, tôi không chịu nổi, cầu xin anh. . . . . .” Cô nói chuyện với Dạ Thiên Ưng ngày càng mềm mại. . . . . .
Cô có cảm giác mình thật sự phát điên rồi, hóa điên thật rồi! Hắn như vậy mà lại dịu dàng với cô ư, cô biết mình lại sắp rơi vào bẫy của hắn rồi! ! ! !
Mắng bản thân mình vô số lần là không được để đàn ông nắm giữ, sẽ không bao giờ tin tưởng loại đàn ông như Dạ Thiên Ưng, hận chết Dạ Thiên Ưng rồi, nhưng cuối cùng, mình lại không thể chống đỡ nỗi cái sự dịu dàng của hắn.
Bây giờ cô chỉ muốn cầu xin hắn tha cho cô một lần. . . . . . Cô không chơi nổi. . . . . .
Nhìn cô ấy rơi nước mắt mà lòng hắn đau, Dạ Thiên Ưng không hiểu, chẳng lẽ mình đối xử tốt với cô, cô vẫn không thể thấu hiểu hết mọi chuyện ư?
Tình trạng bây giờ, hắn căn bản không thể nói rõ tất cả với cô được! ! !
“Bảo bối, đừng khóc.” Hắn nhẹ nhàng liếm hết nước mắt còn lưu lại trên mặt Ngô Hiểu Dao.
Rất nhẹ rất nhẹ. . . . . .
Thưởng thức từng giọt nước mắt trân châu của cô ấy, tim của hắn cũng rất chua xót. . . . . .
“Anh không biết anh thật quá đáng hay sao? ? Tôi dùng khoảng thời gian một tháng mới có thể từ từ quen anh…nhưng tại sao anh lại xuất hiện vào lúc này?”
Tại sao à? Tại sao à?
Nếu như không nói ra, có lẽ cô thật sự quên đi thứ tình cảm đã trao cho hắn, nhưng là. . . . . .
Hắn tuyệt đối sẽ không quên được người này. . . . . .
Giọng nói Dạ Thiên Ưng vừa chứa sự ra lệnh lẫn nhu hòa: “Tôi không cho phép em quên tôi! Tuyệt đối không cho phép!”
Ở trong lòng của hắn, 12 năm nay Ngô Hiểu Dao đã quên lãng hắn, thế mà trong 12 năm ấy một ngày trôi qua hắn cũng chưa từng quên cô. . . . .
Hiện tại, thật vất vả cô mới nhớ đến hắn, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép cô quên hắn một lẫn nữa! ! ! !
Nhung nhớ hắn thì như thế nào?
Dạ Thiên Ưng không biết chính hắn đã tổn thương cho cô bao nhiêu.
Cô không ngừng ý nghĩ muốn quên hắn, muốn mang bóng dáng của hắn đi khỏi tâm trí của cô, nhưng thất bại, thậm chí ngay cả cảm tình dành cho hắn cũng không tan biến. . . . . .
Đang lúc này, điện thoại của Dạ Thiên Ưng để bên mép giường vang lên.
Cô lau nước mắt cùng với Dạ Thiên Ưng nhìn qua, trên màn hình hiên lên người gọi là Thước Tịch Dạ. . . . . .
Một trận đau đớn một lần nữ xâm nhập vào trái tim cô, sự mềm yếu lúc nãy dành cho hắn dần dần biến mất, cô lâu hết nước mắt trên mặt, toan tính rời đi, nhưng. . . . . .
Dạ Thiên Ưng dùng một tay ôm chặt lấy eo cô, khiến cho cô ngồi ngoan ngoãn trên chân mình!
Đến tột cùng cô cũng không biết hắn muốn làm gì? ?
Chẳng lẽ còn phải tiếp tục ở trước mặt mình biễu diễn cái cảnh ngọt ngào của hắn và Thước Tịch Dạ ư?
Đủ rồi!
Đủ rồi!
Lúc nào hắn mới ngừng hành hạ cô đây? ?
Dạ Thiên Ưng đưa tay mở hệ thống loa ngoài trên điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Thước Tịch Dạ: “Thiên Ưng, em là Tịch Dạ.”
Ngô Hiểu Dao không muốn nghe, không muốn nghe nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, càng không muốn cho Thước Tịch Dạ biết Mình đang ở chung một chỗ với Dạ Thiên Ưng!
Cô ra sức giùng giằng, trong con mắt toàn sự vô dụng, nội tâm càng thêm bàng hoàng luống cuống. . . . . .
“Chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng của Dang Thiên Ưng vang lên, hỏi Thước Tịch Dạ.
“Thiên Ưng, anh ở đâu, bây giờ em qua gặp anh.” Nghe mấy lời này của Thước Tịch Dạ, cô càng thêm bàng hoàng.
Chuyện giữa bọn họ nên nói riêng là được rồi, tại sao Dạ Thiên Ưng cứ nhất quyết giữ cô lại đây, nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ ?
Cô không muốn nhìn thấy Thước Tịch Dạ, cô van cầu Dạ Thiên Ưng có thể tốt bụng một giây được không, cứ như vậy để cô đi đi. . . . . .
“Cùng người yêu của tôi ở chung một chỗ. . . . . .” Sau khi Dạ Thiên Ưng nói xong câu này thì thâm tình nhìn Ngô Hiểu Dao.
Thoáng chốc, cơ thể đang giãy giụa của Ngô Hiểu Dao ngừng hẳn , hoàn toàn ngẩn người. . . . . .
Cô không hiểu. . . . . . Không hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng lại gọi mình như thế trước mặt Thước Tịch Dạ? ?
Ở Trung Quốc người yêu đại diện cho cái gì, Dạ Thiên Ưng biết không? ? Người thương yêu duy nhất! So người tình hay bạn gái đều có sức nặng hơn rất nhiều.
Hắn có biết hắn nói với Thước Tịch Dạ những gì không? ? ? ? Hắn không sợ Thước Tịch Dạ sẽ chia tay với hắn ư? ? Hắn không cảm thấy như vậy là tổn thương tình cảm của Thước Tịch Dạ ư? ? ?
Lần này hắn định hát bài tuồng nào đây? ?
Chẳng lẽ vì muốn tiếp tục đùa bỡn mình, hắn có thể đến người tình cũng không cần? ? Nhưng. . . . . .
Tại sao tim của mình lại có sự kích động lẫn bi thương trong ấy? ?
Ngô Hiểu Dao không hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng phải nói như vậy với Thước Tịch Dạ, cô lại còn không hiểu vì sao Dạ Thien Ưng lại muốn tổn thương Thước Tịch Dạ. Chẳng lẽ muốn cô tự mình rơi vào cái bẫy do hắn đặt ra? ?
Bây giờ nên tính là gì đây? Mình lên chức vụ là kẻ thứ ba ư? ? ? ? Hoang đường! Quả thật quá hoang đường!
Dạ Thiên Ưng quả thật đã biến tình cảm của phụ nữ thành thứ đồ chơi của hắn! ! !
Lúc này Ngô Hiểu Dao cảm thấy Thước Tịch Dạ thật đáng thương, thậm chí muốn mở miệng giải thích vài điều. Nhưng. . . . . .
“A, vậy không làm phiền anh!” Nói xong, Thước Tịch Dạ liền cúp điện thoại.
Cậu trả lời này thật sự đã khiến Ngô Hiểu Dao bị lấp xuống hố sâu rồi.
Không hiểu, tại sao Thước Tịch Dạ lại có thể bình tĩnh như vậy? ? Tại sao cô ấy lại có thái dộ như vậy? ? Chẳng lẽ cô ấy không hiểu câu nói của Dạ Thiên Ưng? ? Hay là cô ấy đã quen với thói trăng hoa của hắn?
A, bây giờ NGô Hiểu Dao không thể hình dung được nỗi lòng của mình nữa rồi.
Bất đắc dĩ? Thật đáng buồn? Thế nhưng mình lại đi thích cái người đàn ông này? ? Đủ rồi! Cô thật chịu đủ rồi!
“Bé cưng, có thể sao?” Dạ Thiên Ưng chỉ hi vọng Ngô Hiểu Dao có thể hiểu, hắn vàquan hệ Thước Tịch Dạ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Nhưng là, Ngô Hiểu Dao không hiểu, thậm chí thấy hắn đối xử như vậy với Thước Tịch Dạ lại biến thành cái vẻ chán ghét như thế!
Nghe câu hỏi Dạ Thiên Ưng . Ở trong lòng Ngô Hiểu Dao dâng lên một tràng cười tự giễu. . . . . .
Có thể sao?
Dạ Thiên Ưng hắn chỉ vì muốn lừa cô quay trở lại bên cạnh hắn, mà lại có thể vô tình gây tổn thương cho Thước Tịch Dạ? ?
Hèn hạ! Thật sự rất hèn hạ! ! Vì hắn mà khóc quả thật không đáng chút nào! ! ! !
Lau khô nước mắt. Khinh thường khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn vào đôi mắt Dạ Thiên Ưng, cô tức giận quát: “Anh có biết anh bây giờ đã tổn thương biết bao nhiêu người không hả? ?”
Bình luận