“Anh mau buông tôi ra! Nếu không tôi kêu người đến! ! !”
Giọng nói uy hiếp của cô vừa thốt ra, đối với Tân Minh mà nói thì hoàn toàn vô dụng, hắn giương mắt nhìn hai tên kia, một người trong đó đưa tay kéo La Bích Nghi ra ngoài.
“Đừng đụng vào tôi! !” La Bích Nghi tứ giận hất tay người nọ ra nhưng vẫn vô dụng.
“Tân Minh, cái ả này cho chúng tôi dùng là được rồi.” Lời nói của tên này tỏa ra mùi vị bỉ ổi, Tân Minh mỉm cười gật đầu một cái, hai gã ấy mới kéo La Bích Nghi ra một bên.
“Mấy người không được làm bậy với Bích Nghi! !” Đối mặt với chuyện abnf bè thân bị khi dễ, Ngô Hiểu Dao tức giận hét toáng lên. . . . . .
Mấy bạn học khác đang đứng dưới bãi tập ngước mắt lên nhìn trên đây, nhưng chỉ là nhìn và không có thêm hành động gì khác.
Trong lòng Ngô Hiểu Dao thoáng qua sự mất mác, cô cũng không thể kêu gọi sự giúp đỡ, nêu làm như vậy sẽ bị mấy tên lưu manh này bịt miệng lại, cho nên dùng cách nói lớn tiếng để gây sự chú ý từ người khác, nhưng ai biết. . . . . .
Những người đó sau khi nghe thấy lại bỏ đi chỗ khác. Cô mất mác, vì sao mọi người thấy mấy tên lưu manh này lại mất mạng chứ? Mà không phải ra tay giúp người khác khi họ gặp hoạn nạn chứ? Bọn họ học cái gì ở đây? Là luật pháp! ! Đối với cái ác lại đứng nhìn???
“Em gái à, muốn chúng tôi không làm bạn em bị thương thì em nên ngoan ngoãn hợp tác nhé.” Tân Minh uy hiếp xong, đưa tay cầm cánh tay Ngô Hiểu Dao lên.
Hai cô gái dù bất luận có giãy giụa cỡ nào thì vẫn không thoát khỏi sự khống chứ của be tên đàn ông, ba người kia lôi Ngô HIểu Dao với La Bích Nghi vào một góc tối sau sân thể dục.
Trong đôi mắt của hai cô gái hiện liên tia tuyệt vọng: “Thả bạn tôi ra đi! !” Cuối cùng không giãy giụa nữa, Ngô Hiểu Dao chỉ có thể cầu xin cái tên cầm đầu thả La Bích Nghi ra mà thôi.
Hai tụi này là bạn thân với nhau, rất thân, cô tình nguyện bị kẻ khác ức hiếp cũng không muốn La Bích Nghi bị ăn hiếp như cô được.
“Dao Dao, cậu nói cái gì đấy? ?” La Bích Nghi tuyệt đối sẽ không bỏ lại Ngô Hiểu Dao ” Mấy tên lưu manh này, ở đây là trường học mà không sợ bị bắt sao?”
Ba tên lưu manh đâu rảnh lo mấy chuyện này? Bọn họ thường xuyên đến trường này ức hiếp mấy cô gái nhỏ, đối với sự uy hiếp như hai cô họ cũng tập thành thói quan mất rồi.
Rẽ một ngoặt nữa là sẽ đến phía sau của sân vận đổng rồi. Chỉ cần vào nơi đó thì coi như dê đã vào miệng cọp, Ngô Hiểu Dao ở bên trong lòng dần dần hiện lên cảm giác hoảng sợ.
Hai năm trước Dạ Thiên Ưng cũng mang cho cô loại cảm giác hoảng sợ này, hai năm sau trong thang máy, ở phòng bảo vệ hắn cũng mang cho cô cảm giác ấy.
Nhưng sau này? Cô lại không thấy hắn đáng sợ là bao. . . . . .
Hắn sẽ nấu cơm, sẽ đối xử dịu dàng với cô, nhưng mọi thứ đều là giả. . . . .
Chuyện thang máy lần đó? Lần trước mấy tên ấy đã định giết cô diệt khẩu, cô bàng hoàng luống cuống, Dạ Thiên Ưng đã kéo cô lên khỏi chỗ đó, vậy hôm ấy Dạ Thiên Ưng đối với cô là thật lòng hay là sự giả dối? ?
Gặp nguy hiểm người con gái sẽ nghĩ tới ai đầu tiên? ? Là người mình thích nhất , người thân hay bạn bè!
Mà đối với cô, người nghĩ tới đầu tiên là Dạ Thiên Ưng. . . . .
Ôm lấy một tia ảo tưởng, cô cầu cứu, cô cầu cứu! Khát vọng có người tới cứu cô và cô hy vọng người đó là Dạ Thiên Ưng. . . . . .
“Mấy người từ từ đã! Tôi bực tụi bây rồi đấy nhé! !” Khi bọn hắn vào ngõ vắng thì có sẵn một người đang đứng ở đó.
Đám người Tân Mình dừng bước, Ngô Hiểu Dao và La Bích Nghi hy vọng nhìn qua đây.
Phải . . . . .
Là Lăng Thánh Quân!
Nơi đó, đôi tay Lăng Thánh Quân đặt trong túi quần, đứng ở cuối góc mỉm cười với đám người Tân Minh.
Đám người Tân Minh lần lượt nhìn nhau một cái, kinh ngạc hỏi: “Mày là thằng nào?”
“Tôi?” Lăng Thánh Quan chậm rãi đến bên cạnh đám người Tân Mình, cho đến khi tới trước mặt Tân Minh thì mới dừng bước chân: “Tôi là sinh viên đại học nha!” Mặt của hắn kề sát Tân Minh, lời nói vừa thân thiết vừa hòa ái nhưng cũng vô cùng tự nhiên.
Hắn mỉm cười giống như ánh mặt trời, càng cười càng rực rỡ. . . . . .
Mấy người Tân Minh cũng buổng lỏng: “Tên khốn này, mà tốt nhất bớt lo chuyện người khác đi! Bằng không đợi chúng ta Game Over với hai con này xong, rồi đem chân mày tháo ra đấy!”
“Ha ha ha ha ha.” Lăng Thánh Quân cười đến nỗi miệng không khép lại được, cúi đầu lướt nhìn hai cái chân của mình, hơi nâng lên, không hiểu hỏi: “Mày nói tháo chân của tao sao?”
Dứt lời, hai mắt hắn lóe sáng, nâng chân đá vào bụng của Tân Minh một phát.
Cả người Tân Minh bay lên trên không, tay đang tóm Ngô Hiểu Dao cũng buổng lỏng.
Tân Minh rơi xuống đất như một tản đá lớn rơi trên bãi cát vàng.
Hai tên đang giữ La Bích Nghi, cũng thả tay ra chạy tới bên cạnh Tân Mình, bị đá một phát khiến cho trên khóe miệng Tân Minh loang lổ vết máu tươi. Hai cô gái choáng váng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Còn không mau chạy đi à?” Lăng Thánh Quân nói với Ngô Hiểu Dao, trên mặt vẫn nở nụ cười tười như hoa.
Đối diện với lời đuổi người. Ngô Hiểu Dao không hiểu, không hiểu tại sao nét mặt của Lăng Thánh Quân vẫn trong trạng thái vui sướng: “Vậy còn anh thì sao? ?”
“Lùi lại đi!” Cô ta còn khả năng lo cho mình ư? Đầu Lăng Thánh Quân suýt chút nữa bị cô làm cho đảo loạn: “Mấy người đi trước đi, tôi gọi điện thoại rồi đi sau!” Hắn bậy giờ chỉ ước Ngô Hiểu Dao đi nhanh lên một chút, như vậy hắn mới có thể ra tay, có cô ở đây hắn nào dám giết người được chứ? ( máu tanh, máu tanh! )
“Vậy anh cẩn thận một chút nhé!” Cô kinh hoảng nói xong liền kéo tay La Bích Nghi chạy đi ra khỏi sân thể dục. . . . . .
☆★☆★☆★☆★
“Cẩn thận? Là bọn hắn nên cẩn thận chứ nhỉ?” Lăng Thánh Quân lầm bầm trong miệng, cười rung rung bờ vai, nhưng mắt hắn chợt tối sầm, lập tức đánh đám người Tân Minh rụng răng đầy trên mặt đất.
Vỗ vỗ bụi đất trên người, hắn khinh thường ba tên lưu manh kia: “Thật khó chịu!”
Bây giờ đang ở sân trường cho nên hắn không thể động thủ giết hết ba tên lưu manh này được, chỉ có thể dạy dỗ tụi này một trận được thôi, nhưng bữa tiệc này, đối với việc đùa giỡn với Ngô Hiểu Dao thì bọn họ phải nằm bệnh viện chữa trị khoảng một năm rưỡi là ít đấy.
Giải quyết xong mấy cái tên lưu manh, Lăng Thánh Quân xoay người đi ra khỏi góc sân thể dục.
Ngô Hiểu Dao và La Bích Nghi không có chạy đi quá xa, đứng đằng kia chờ Lăng Thánh Quân tới.
“Hi!” Lăng Thánh Quân chạy như bay trước mặt bọn họ, nở nụ cười tươi tươi. . . . . .
Bình luận