“Dạ vâng! Chính là cô ta, cô ta mới là người phụ nữ thật sự của Dạ Thiên Ưng!” Toàn thân Thước Tịch Dạ run rẩy nhìn về phía cô rồi nói với tên đàn ông ngồi trước mặt cô tâ.
Quả nhiên như suy nghĩ Ngô Hiểu Dao, vụ bắt cóc lần này thật sự liên quan đến tên Dạ Thiên Ưng khốn kiếp kia! ( Đừng chửi anh ấy khốn kiếp, anh ấy chỉ đê tiện =.=)
Nhưng. . . . . .Tại sao Thước Tịch Dạ lại nói cô mới là người phụ nữ của tên Dạ Thiên Ưng kia?
Người đàn ông kia cầm một điếu thuốc trong tay, nhẹ nhàng hút vào một hơi, rồi phất tay, mấy người bắt cóc Ngô Hiêu Dạo lập tức xé miếng dán miệng cô ra.
Người đàn ông kia đứng lên , đi đến trước mặt cô, hỏi một câu hung ác: “Cô là phụ nữ của Dạ Thiên Ưng sao?”
“Ông cảm thấy tôi giống lắm sao?” Trong giọng nói Ngô Hiểu Dao thể hiện sự bình tĩnh của cô, không hề tỏ ra một chút sợ hại nào.
Chủ ý này là bởi vì, cô đã phân tích lời nói của Thước Tịch Dạ và tên kia, giả thiết ra khỏi một cái kết luận.
Thật ra thì, mấy tên này muốn lấy người phụ nữ của Dạ Thiên Ưng ra uy hiếp anh ta, bọn hắn ban đầu đã bắt cóc Thước Tịch Dạ trước. Nhưng Thước Tịch Dạ lại nói mình mới là phụ nữ của Dạ Thiên Ưng, lấy người khác ra bảo đảm cơ thể mình. Chính xác là vậy.
A, nói cho cùng còn không phải là vì cái đạo lý người không vì mình thì trời tru đất diệt hay sao? ! Đối với việc làm của Thước Tịch Dạ cô cũng không trách làm chi, mà nên suy nghĩ cách để trốn khỏi đây. Nhưng xem tình hình trước mắt thì có vẻ rất khó!
Nhà kho này có 11 người bên trong, hai người con gái như bọn họ thì đang bị trói cả người, về phần địa điểm nhà kho này cô cũng không biết rõ ràng lắm, có lẽ việc chạy trốn không phải là chủ yếu mà chỉ có việc bảo toàn tính mạng của hai người mới quan trọng hơn.!
Người đàn ông hạ mắt quan sát Ngô Hiểu Dao, quay đầu bước nhanh tới trước mặt Thước Tịch Da, “bốp” một cái lên mặt cô: “Mẹ kiếp, phụ nữ của Dạ Thiên Ưng mà ăn mặc rách rưới như vậy hả? ?”
Tên này không phải thằng ngu, Dạ Thiên Ưng có tiền, là một thương nhân có tài, vậy mà Ngô Hiểu Dao lại mặc một chiếc áo lủng, thử nghĩ, phụ nữ của Dạ Thiên Ưng thì chắc chắc phải mặc trên người toàn đồ hiệu mới đúng? ! Chắc là Thước Tịch Dạ lừa hắn rồi đây.
“Không phải vậy, không phải vậy! Ông hãy nghe tôi nói đi” Nước mặt Thước Tịch Dạ rơi xuống: “Tôi chỉ là người tinh giả của Dạ Thiên Ưng thôi, là do anh ta cố ý thả tin tức này ra bên ngoài, thật ra thì người phụ nữ thật sự của anh ta mới là người này.”
Có ý gì đây? ? Thước Tịch Dạ đang nói cái gì? Cô ấy tự vệ nên mới nói dối sao? Còn … nếu cô ấy nói thật?. . . . .
Chuyện ở quán Bowling hôm trước? Sau. . . . . .
Trời ạ! ! !
Trong nháy mắt Ngô Hiểu Dao đã sáng tỏ mọi chuyện, cô đã hiểu, tất cả cô đã hiểu! !
Lúc trong quán Bowling, thái độ của Dạ Thiên Ưng thay đổi không phải vì do Thước Tịch Dạ đến đây , mà bởi vì lúc ấy có sát thủ đang ở bên cạnh họ! ! !
Ngô Hiểu Dao khi đó vẫn không biết rõ, kẻ từ khi cô và Dạ Thiên Ưng chia tay, tin tức có đăng tải sự kiện tập kích trong quán Bowling, có ý gì hả? ! Bởi vì lúc ấy cô cũng ở trong quán, trong khoảng thời gian ấy không có tập kích, xem ra là sau khi cô rời đi mới có chuyện xảy ra!
Mà đúng lúc Hàn Tuấn Hi đến gặp cô, là để tiếp ứng?
Không trách hai ngày trước Dạ Thiên Ưng đã nói với cô: “Có một số việc em không hiểu được”, bây giờ Ngô Hiểu Dao đã hiểu! Cô đã hiểu!
Dạ Thiên Ưng vì bảo vệ cô mới dùng Thước Tịch Dạ che giấu tai mắt người tasao? Là như vậy sao? ?
Nguyên nhân. . . . . .
Trước kia Dạ Thiên Ưng thuộc xã hội đen, chắc chắn sẽ có không ít kẻ thù truy sát hắn! ! ! !
Anh ấy sao lại vậy? ? Tại sao phải áp dụng cái loại này mà không dùng tấm lòng của mình để bảo vệ cô?
Vậy anh ấy đối với Thước Tịch Dạ là loại tình cảm gì đây? ? ? Lợi dụng cô ấy để bảo vệ một người con gái khác?
Anh ây đối với mình là cái gì? Vì bảo vệ mình, bảo mình làm tình nhân bí mật cả đời sao? Việc này đối với cả hai cô gái đều không công bằng! ! ! !
Giờ phút này, sau khi Ngô Hiểu Dao biết rõ sự tình thì càng hạn sâu! Cũng rất vui!
Cô hận bởi vì Dạ Thiên Ưng lợi dụng tình cảm của Thước Tịch Dạ, cô vui mừng là bởi vì. . . . . .
Trước giờ, sự dịu dàng mà Dạ Thiên Ưng dành cho cô không phải là trả thù cô, cũng không phải là đùa bỡn tình cảm của cô!
Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!
Cô luôn mắng anh hành hạ, cô trách cứ anh, ngay cả khi anh cố tình giả dạng giảng viên cũng chỉ nghĩ làanh đặt bẫy cô lần nữa! Bây giờ hiểu lầm đã hết, nhưng. . . . . .
Cô có thể làm cái gì đây? ?
Nhìn thấy Dạ Thiên Ưng sẽ nói câu xin lỗi với anh, sẽ nói với anh, cô luôn luôn thích anh? ?
Những lời này còn có cơ hội không đây ?
Sau khi tên kia nghe Thước Tịch Dạ nói xong, xoay người, lần nữa nhìn về phía Ngô Hiểu Dao: “Lời cô ta nói có phải sự thật không?”
“A.” Khinh thường khẽ hừ một tiếng, Ngô Hiểu Dao lạnh lùng nói: “Ông bắt cóc phụ nữ của Dạ Thiên Ưng là muốn uy hiếp anh ấy sao?”
“Ha ha ha. . . . . .” Tên kia nhổ lên đất một cái, cười đến rung rung bờ vai: “Nếu không tôi muốn chơi khô ả đàn bà của Dạ Thiên Ưng thì sao? ? ?”
“Ha ha ha ha ha.” Chỉ một thoáng, Ngô Hiểu Dao phát ra tiếng cười to, nhưng tiếng cười này là đang che giấu nỗi sợ hãi trong lòng cô mà thôi.
Giờ phút này, trong đầu của cô chỉ nghĩ đến kế sách tốt nhất, nghĩ đến việc làm sao có thể bảo toàn tánh mạnh của cô và Thước Tịch Dạ, làm sao có thể không bị mấy cái tên khốn này uy hiếp Dạ Thiên Ưng nhà mình: “Ông cảm thấy nếu mấy ông bắt đúng người, Dạ Thiên Ưng cũng bị mấy người uy hiếp sao? ?”
Bình luận