mắt cô: “Cái biệt thự này thật đẹp nha.”
Đó là nơi anh cùng những người phụ nữ ngày trước đã dùng qua, anh sẽ không bảo cô vào lưu lại,
cũng sẽ không nói cho cô, trước đây anh sa đọa không chịu nổi cuộc sống
dù cho ở nơi nào cũng trải qua: “Nhà của chúng ta hấp dẫn hơn.”
Dứt lời, xe dừng trước một căn biệt thự thạch anh màu tím nhạt, đưa mắt lên nhìn, toàn bộ bên ngoài đều làm bằng thạch anh, biệt thự ba tầng lại
hùng vĩ.
Trước biệt thự bể bơi thật lớn sóng gợn lăn tăn, vườn hoa đủ các loại hoa tươi.
Quả thực như một tòa biệt thự trong mộng ảo, cô hoàn toàn nhìn ngây người.
“Đây là?”
“Anh đã nói rồi, là nhà của chúng ta, từ nay về sau chúng ta sẽ mãi mãi sinh sống ở nơi này.”
Đây là anh một mực đặt kế hoạch xây dựng biệt thự, tổ ấm mới của bọn họ,
không có bất cứ người phụ nữ nào từng bước vào, mà cô là người phụ nữ
đầu tiên bước và biệt thự này, cũng là nữ chủ nhân của tòa biệt thự này!
Nhà của bọn họ, ha ha, mãi mãi? Tim của cô nhảy lên bùm bùm.
Ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, đi vào trong biệt thự, phòng khách tầng
một hoa lệ mà thanh lịch, lầu hai có rất nhiều phòng ngủ.
Đẩy của một gian phòng ngủ, cô ngây ra.
Toàn bộ là màu hồng phấn, bên trong đầy búp bê, còn có một cái giường trẻ con.
“Căn phòng này là?”
“Phòng của con chúng ta.”
“. . . . . .” ‘bùm’ lập tức, gò má của cô nóng rực lên, khẽ đám xuống lồng ngực của anh, ngượng ngùng cúi đầu: “Ai muốn sinh con với anh hả?”
Mặt của anh âm trầm xuống, lời nói cũng đã tràn ngập chất vấn: “Vậy em muốn sinh con với ai?”
“Đáng ghét! Em mới 18 tuổi, anh chuẩn bị cái này có phải có chút sớm hay không?”
“Sớm sao? Anh không đợi kịp nữa rồi.” Anh muốn một gia đình, muốn cùng cô có được một gia đình thực sự……
Giường lớn ở phòng ngủ mới của bọn họ là hình tròn, vừa lớn lại vừa thoải mái , cô mông lung từ từ mở mắt ngái ngủ đã là sáng sớm rồi.
Anh đã chuẩn bị xong điểm tâm.
Đôi khi cô rất muốn mắng mình, mỗi lần nấu ăn đều là anh làm, nhưng cô lại không có sức chia sẻ.
Mỗi ngày anh đều ở bên ngoài bận bịu, ở nhà còn phải bận rộn.
Tương lai cô thật sự có thể làm vợ anh sao? Cô có khả năng giúp anh cái gì?
“Thiên Ưng, quần áo bỏ quên trong nhà trọ rồi.” Cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi kia từ ngày hôm qua.
Ngẫm lại, hôm nay còn muốn đi làm, giờ đi nhà trọ lấy quần áo chắc chắn đến muộn.
“Lầu ba, phòng đầu bên trái, có quần áo của em.”
Có quần áo của cô? Cô đã đưa quần áo cho anh lúc nào?
Chạy tới lầu ba, cô đẩy phòng bên trái ra.
Oa.
Toàn bộ vách tường trong phòng đều là gương, phía tay trái treo không dưới
trăm bộ trang phục nữ, phía tay phải giá giày cũng trưng bày vô số đôi
giày.
Cỡ quần áo, cùng với số giày, toàn bộ đều là số đo của cô.
Rốt cuộc anh đã chuẩn bị căn phòng này bao lâu?
Thật sự giống như tân hôn của gia đình thông thường, cái gì cần có đều có.
“Thích không?” Dạ Thiên Ưng gắt gao ôm cô từ phía sau lưng.
Đôi mắt của cô phủ lên một tầng nước mắt cảm kích: “Nhà này anh đã chuẩn bị bao lâu?”
Ha ha, thời gian cụ thể? Có lẽ là từ hai năm trước, lần đầu tiên bọn họ
gặp nhau, cũng đã chuẩn bị nhà này rồi đấy: “Rất lâu, rất lâu.”
“Thiên Ưng, em……” Cô đối với sự sắp đặt của Dạ Thiên Ưng thật sự rất cảm động, nhưng mà, cô lại không thích.
“Không thích sao?”
“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy không ấm áp bằng cùng anh ở nhà trọ.”
Ha ha, anh cũng có loại cảm giác này.
Bọn họ đều là cùng một loại người, có lẽ hoàn toàn không có phúc hưởng thụ loại xa xỉ này.
Đối mặt với gian phòng lớn bọn họ đều có loại cảm giác rộng lớn, mênh mông
không thực tế, mà đối với cái nhà trọ nho nhỏ kia bnj họ ôm trong lòng
một phần ấm áp……
“Tiếu Cục trưởng, tôi là Thiên Ưng.”
“Thiên Ưng à, ta vẫn luôn luôn chờ điện thoại của cậu đây, ha ha, bây giờ cậu có tiện đến chỗ tôi một chuyến không?”
Mục đích hôm nay anh gọi điện thoại đúng là để đi tìm Tiếu Cục trưởng, sau
khi nói chuyện điện thoại xong, anh đưa Ngô Hiểu Dao đến công ty thì
quay xe lại đi đến nhà Tiếu Cục trưởng.
“Thiên Ưng.”
“Tiếu Cục trưởng, Tiếu phu nhân.” Trong biệt thự Tiếu Cục trưởng cùng vợ ông ta đang đứng ở đại sảnh chờ Dạ Thiên Ưng.
Bọn họ ở phòng khách hàn huyên một hồi, Tiếu Cục trưởng cố ý đưa anh vào trong thư phòng.
Anh nhìn ra dường như Tiếu Cục trưởng có chuyện muốn nói riêng với anh, anh vẫn im lặng đứng trong thư phòng.
“Ngồi đi.” Tiếu Cục trưởng châm một điếu thuốc, ra hiệu cho Dạ Thiên Ưng, anh lắc đầu từ chối. “Thiên Ưng……Cậu đối với Hiểu Dao là nghiêm túc chứ?”
Thì ra tìm anh nói chuyện riêng nguyên nhân chính là nói đến Ngô Hiểu Dao.
Trong lòng anh hình như cảm giác được điều gì, mỉm cười: “Ngài dường như đối
với cô gái lần đầu tiền gặp mặt có chút quan tâm quá giới hạn thì phải?”
Bọn họ đều là người thông minh, có thể ở giới thương trường và lên giới chính trị, ai cũng không phải ngu ngốc.
Tiếu Cục trưởng muốn giấu giếm anh điều gì hoàn toàn không thể giấu giếm
được, hơn nữa căn bản ông ta cũng không tính che giấu anh.
“Ha ha, cậu biết con bé là con riêng chứ?”
Như anh suy nghĩ, quả nhiên Tiếu Cục trưởng……
“Biết.”
“Ta là người đó…… Cha con bé.”
19 năm trước, ông yêu một cô gái, năm đó ông 23 tuổi, cô gái kia 16 tuổi……
Lúc ấy ông vừa kết hôn, ông ta cùng vợ kết hôn mà không yêu, nói trắng ra
chính là hôn nhân chính trị, vợ của ông chính là con gái của Cục trưởng
tiền nhiệm.
Ông ta tài hoa hơn người, bề ngoài lại xuất chúng,
nhận được đề bạt của Cục trưởng tiền nhiệm, trong thời gia đó cùng vợ
trải qua cuộc sống có vẻ hài hòa, nhưng không có tình yêu.
Đến lúc ông gặp cô gái kia.
Nhà của cô rất nghèo, cùng cực đến yêu cầu chính phủ xin cho thuê phòng trọ giá rẻ.
Nhưng lúc đó hệ thống chính phủ vẫn chưa hoàn thiện, từ chối cầu xin của cô.
Nước mắt mờ nhạt trên hai gò má cô, tuyệt vọng bước ra khỏi tòa nhà chính phủ.
Ông ta thân là nhân viên chính phủ, bị nước mắt của cô làm xúc động sâu
sắc, giữ cánh tay cô lại, nhìn về phía cô nói một câu: “Cô yên tâm, tôi
nhất định sẽ giúp cô!”
Đây là lần đầu tiên họ tình cờ gặp gỡ, sau đó thì càng không thể cứu vãn được.
Cô gái 16 tuổi hoa hoàn toàn không chống lại được vẻ chin chắn lại dịu
dàng của người đàn ông này, mà cái chin chắn dịu dàng của người đàn ông
lại bị vẻ đáng yêu yếu ớt của cô gái hấp dẫn.
Bọn họ rơi vào bể tình.
Cho đến. . . . . . 14967626
Năm ấy cô 17 tuổi, có con với người đó.
Cô ấy vui vẻ lại vừa âu lo, dù sao cô mới 17 tuổi.
Muốn đi tìm người đó, nhưng lại chùn bước, cũng không nghĩ rằng, vợ của người đó đích thân tìm tới cửa.
“Sinh đứa nhỏ ra rồi đưa tới cho tôi, tôi cho cô 100 vạn!” Vợ của anh ta
không có khả năng sinh đẻ, đối với đứa con của cô và người đó, vợ của
anh ta có thể xem như con của mình để nuôi nấng.
Nhưng mà. . . . . .
Cô vừa mới biết, người đó có vợ, ha ha, âm mưu có bao nhiêu hoa lệ.
Cô căm hận anh ta, đau lòng, hối hận.
Nhưng mà cô không oán hận đứa bé vô tội trong bụng kia.
Từ chối mọi thứ mê hoặc của vợ anh ta, cô lựa chọn rời khỏi anh ta, vĩnh
viễn rời khỏi anh ta hơn nữa nghĩa vô phản cố(*) sinh ra đứa bé kia.
(*) Làm việc nghĩa không được chùn bước.
Đứa bé kia chính là Ngô Hiểu Dao.
Ông biết, ông có một đứa con. Nhưng mà ông không thể đi thừa nhận cô, không thể chăm sóc mẹ con bọn họ, dù sao ông cũng có vợ.
Tuổi trẻ ông ta không thể khống chế cảm xúc, phản bội vợ, lại tổn thương
người tình. Đối mặt với người vợ cảm thông, ông dần dần chin muồi, ông
sai lầm rồi, ông không nên tổn thương vợ mình.
Một bên là tình nhân, một bên là vợ, cuối cùng ông ta chọn vợ. Dứt bỏ tất cả xúc động, cùng người vợ kết tóc mà đi.
Mọi thứ về con gái không phải ông hoàn toàn không rõ, nhưng mà ông sẽ không chủ động đi tìm nó.
Cho đến ngày tuyển cử viện chính trị kia, Ngô Hiểu Dao ở trên đài thao thao bất tuyệt phát biểu.
Ông thấy được hình dáng cô.
Nói chuyện ở tiệc rượu, ông càng có thể khẳng định Ngô Hiểu Dao là con gái ruột của mình.
Nhìn lớn như vậy rồi, cùng bà ấy giống hệt, thật xinh đẹp, cũng rất đáng yêu.
Hết cách rồi, hiện tại ông có gia đình, hoàn toàn không thể thừa nhận cô! Đường vừa đi đã rời xa.
Cho nên, anh tìm đến Dạ Thiên Ưng……
“Ha ha, ngài gọi tôi đến mục đích là gì vậy?” Dạ Thiên Ưng đối với Tiếu Cục trưởng là cha của Ngô Hiểu Dao cũng không bất ngờ, ngày hôm qua hành
động của Tiếu Cục trưởng quả thực làm cho anh sửng sót, nhưng mà nghĩ
lại, Tiếu Cục trưởng cũng không phải một người lỗ mãng, nhìn xem tuổi
hiện tại cùng thân phận, cũng cùng cha Ngô Hiểu Dao có vài phần tương
tự.
“Thiên Ưng, ta biết ta không có tư cách hỏi những cái này,
nhưng mà có lẽ ta rất muốn biết, cậu có thể hay không mãi mãi chăm sóc
con gái của ta. Ông không có tư cách, không có, ông tàn nhẫn từ bỏ mẹ
con bọn họ, ông biết mẹ con bọn họ đều hận mình, nhưng mà làm một người
cha, ông nhất định phải liên quan đến con gái của mình.
“Mãi mãi có xa lắm không? Chỉ cần tôi sống một ngày, tôi sẽ làm cô ấy hạnh phúc……”
Nghe được lời của anh, Tiếu Cục trưởng thản nhiên cười, ông biết Dạ Thiên
Ưng tuyệt đối là một người đàn ông tốt có trách nhiệm, người ta nói ba
tuổi định tám mươi(*), khi còn bé thì Dạ Thiên Ưng đã tràn đầy khí phách nói một không hai, bây giờ lời thề của cậu ta ông tin tưởng cậu ấy
tuyệt đối sẽ không vi phạm.
(*) Nghĩa là tính cách được thể hiện từ nhỏ.
Đưa tay móc ra một tờ chi phiếu đưa cho Dạ Thiên Ưng: “Số tiền này là quà
tặng cho con gái ta, ta không từng nuôi dưỡng con bé, cũng không có từng yêu mến con bé, nhưng mà dù sao con bé cũng là con gái của ta, ta hi
vọng cậu có thể thay ta chăm sóc nó thật tốt.”
Anh đẩy chi phiếu
của ông ta lại: “Tôi càng hi vọng ngài có thể tự mình đưa số tiền này
đến tận tay của Dao Dao.” Anh biết, dù cho Tiếu Cục trưởng cùng cô nói
rõ ràng mọi chuyện, đổi lại bọn họ cũng sẽ không phải là cha con đoàn
tụ, nhưng mà anh khẩn thiết hi vọng, cô có thể biết cha của mình là ai.
10nlk.
“Tôi đi trước, Tiếu Cục trưởng.”
“Chờ một chút……”
Anh quay đầu lại nhìn về phía Tiếu Cục trưởng, mỉm cười: “Tôi sẽ không nói
cho Dao Dao sự tình ngày hôm nay.” Anh hiểu suy nghĩ của Tiếu Cục
trưởng.
Anh cũng sẽ không đem việc này nói cho Ngô Hiểu Dao, anh
muốn cha con bọn họ hai người tự mình cảm giác, có lẽ như thế mới là
biện pháp tốt nhất để quen biết nhau.
Khép cửa thư phòng lại, anh thất thần, trong nháy mắt chân mày nhíu chặt với nhau.
Ngoài thư phòng vẻ mặt Tiếu Thiên Dạ vô cùng u ám, hắn nghe được toàn bộ
cuộc nói chuyện trong thư phòng, cha nuôi hắn là cha ruột con bé kia,
đây cũng có nghĩa, Dạ Thiên Ưng?
Nắm chặt quả đấm, hắn chậm rãi nghiêng đầu kề sát bên tai anh: “A, thật không nghĩ tới thì ra mày cũng muốn dựa vào lão già.”
Vào 12 năm trước Tiếu Thiên Dạ sẽ không hi vọng Dạ Thiên Ưng đồng ý Tiếu
Cục trưởng làm cha nuôi, hắn không muốn để Dạ Thiên Ưng có cuộc sống
hạnh phúc quá, cho nên hắn ta không ngừng sỉ nhục cậu ta, không ngừng
bóp chết cậu ta, chính là để cậu ta không chiếm được hạnh phúc!
Nhưng mà, không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, bạn gái Dạ Thiên vậy mà lại chính là con gái ruột của cha nuôi hắn ta, vậy mình là gì? Mình chẳng qua là
một người con nuôi.
Hiện tại Dạ Thiên Ưng không chỉ đứng vững vị trí ở thương trường, mà ngay cả giới chính trị cậu ta đều có chỗ đứng nhất định.
Còn mấy ngày nữa, chỉ sợ cậu ta cũng đã tiến vào chiếm giữ Tiếu gia!
Hắn hận chết Dạ Thiên Ưng, hắn càng sợ Dạ Thiên Ưng sẽ cướp đi mọi thứ của
hắn, lại càng không muốn để Dạ Thiên Ưng nhận được hạnh phúc gì!!!
“Đừng lấy tôi so với anh!” Dạ Thiên Ưng rất khí phách, anh từ nghèo khó đến
giàu có, anh chưa từng bao giờ dựa vào bất cứ kẻ nào.
sau này lại sẽ càng không cùng cha Ngô Hiểu Dao xây dựng quan hệ!
Anh lạnh lung nói, xoay người rời khỏi nhà họ Tiếu……
“Bảo bối, anh muốn đi Nam Mỹ vài ngày, mấy ngày này em phải chăm sóc tốt bản thân, biết chưa?” Dạ Thiên Ưng vừa mới lên làm nghị viên chính trị,
phải đại diện Nhật Bản đến thăm hỏi trẻ em gặp rủi ro ở khu Nam Mỹ.
Bang Tu La bên kia vẫn không có một khắc ngừng ám sát, chỉ có điều may mắn chưa từng một lần ảnh hưởng đến Ngô Hiểu Dao.
Mà anh đi lần này, ít nhất phải khoảng mười mấy ngày mới có thể trở về.
Anh rất không yên tâm an nguy của cô.
“Vâng, anh cũng phải cẩn thận.” Cô đối với anh đã tràn đầy không đành lòng, cô đối với anh lại càng hết sức ỷ lại, cô thực sự sợ có một ngày cũng sẽ
không thể rời khỏi anh một khắc.
“Mấy ngày này anh sẽ bảo Thánh
Quân và Thánh Long bảo vệ em, còn có Thiên Thần cũng sẽ tới công ty giúp đỡ.” Hành trình lần này anh chỉ dẫn theo Hạ Uyển Uyển đi.
Hàn Tuấn Hi phụ trách quản lý công ty, Lăng Thánh Quân cùng Lăng Thánh Quân bảo vệ cô, anh yên tâm rất nhiều.
Về phần Bắc Thiên Thần, anh đã sớm hi vọng em trai có thể tới giúp đỡ anh.
“Vâng.” Cô không từ chối ý tốt của anh.
Cô hiểu rõ chỉ khi cô an toàn, anh mới có thể yên tâm làm tốt bất cứ chuyện gì.
Bình luận