“Thiên Thần à.” Sag sớm hôm nay Tiếu Thiên Dạ đến tìm Bắc Thiên Thần, hắn bày
ra đủ bộ dạng thân thiết của người anh trai định ngày hẹn với Bắc Thiên
Thần: “Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt nhau sau khi xa cách đúng
không?”
Ở trong lòng Bắc Thiên Thần, hoàn toàn không tồn tại vị
trí anh cả, bóng dáng anh cả gần như mờ nhạt, anh chỉ biết có một anh
hai.
Nhưng mà, nói như thế nào cũng là máu mủ tình thâm, anh vẫn
lễ độ cùng anh cả đi ra nói chuyện phiếm: “Vâng, anh cả tìm em có chuyện gì không?”
“Không có việc gì, chỉ là tìm chú ra ngồi một chút, đúng rồi, bạn gái của chú ở đâu?”
Đi vào chủ đề thân thiết, trong lòng của Bắc Thiên Thần cũng là mờ nhạt,
thậm chí cũng gần như không tồn tại, hôm nay anh ta tìm đến anh hoàn
toàn là vô sự không đăng tam bảo điện(*).
(*) Nghĩa là: Không gặp chuyện thì không thấy đến điện Tam Bảo, ngắn gọn là không có việc gì thì không đến tìm.
“Cô ấy không phải bạn gái em.” Anh biết anh cả đang nói gì, đơn giản chính là hỏi anh Ngô Hiểu Dao ở đâu.
Từ lần trước khi tách ra ở cục cảnh sát, rất lâu anh cũng không liên lạc với cô rồi.
Nhìn vào đôi mắt của cô, anh biết, bất kể anh có cố gắng như thế nào cũng
không có cách bước vào trong lòng cô ấy. Bản thân anh có khuôn phép.
Vậy không bằng chúc phúc thật nhiều cô cùng Dạ Thiên Ưng có thể ở cùng nhau vui vẻ, hạnh phúc.
“À, thì ra không phải bạn gái của chú, chú không phải thích cô bé sao?”
“Ha ha, cô ấy là bạn gái của anh hai.”
Nghe được lời nói của Bắc Thiên Thần, Tiếu Thiên Dạ hung hăng đập xuống bàn: “Hừ, Dạ Thiên Ưng này vậy mà cùng em trai tranh giành bạn gái? Rốt cuộc có hiểu chuyện hay không?”
Rốt cuộc là ai muốn tranh bạn gái
của ai đây? Anh bất đắc dĩ mỉm cười: “Anh cả, anh hiểu lầm rồi, cô ấy từ trước đến giờ là bạn gái của anh hai.”
“Thật không? Thiên Thần à, nếu chú nói thích cô bé, anh có thể giúp chú.”
Biết bao nhiêu nghi ngờ trong lời nói, tính toán của Tiếu Thiên Dạ khó
lường, hắn tình nguyện để Ngô Hiểu Dao cùng Bắc Thiên Thần ở một chõ,
cũng không để Dạ Thiên Ưng hạnh phúc!
Lắc lắc đầu, anh từ chối ý
tốt của hắn ta: “Dưa hái xanh không ngọt, em hi vọng cô ấy với anh hai
có thể hạnh phúc.” Anh cũng không nói gì tiếp nữa, quay người rời khỏi
nhà ăn.
Tiếu Thiên Dạ siết tay quả đám, cau mày lại với nhau, âm trần nói câu: “Ngu ngốc!”
Dạ Thiên Ưng đi được năm ngày, cô……
Tự do, có thể thỏa thích điên cuồng.
Khi cùng anh ở một chỗ, cô ngay cả cùng nữ sinh nói chuyện anh đều có thể
tức giận. Hiện tại cô có thể hoàn toàn không cần lo ngại anh cùng bạn
tốt mặc sức chơi.
Thế nhưng mà, cô cảm thấy rất trống vắng nha.
Khoảng thời gian cơm trưa, Bắc Thiên Thần và Lăng Thánh Quân cùng lúc tìm đến cô.
“Cùng đi ăn cơm đi!”
Bắc Thiên Thần đi tới công ty ba ngày rồi, luôn luôn ở bộ phận cô, quan hệ
của anh ta và Dạ Thiên Ưng hai an hem cũng dần dần hòa dịu không ít.
10nlk.
“Được!” Mười phần cô giống một tiểu công chúa, mỗi ngày
đều có Lạc Thiên ban cho cùng ra theo vào, còn có Bắc Thiên Thần thỉnh
thoảng cẩn thận chăm sóc.
Nhưng cô chẳng bao giờ nhận ra điều gì, vẫn luôn cho rằng bọn họ là bạn bè của cô mới có thể đối đãi tốt như vậy với cô.
Đi cùng vài người đồng nghiệp mấy người bọn họ cùng đi vào nhà ăn.
Về phần các đồng nghiệp hoàn toàn không biết về cuộc sống riêng tư của cô, mắt nhìn Bắc Thiên Thần xa lạ, các đồng nghiệp tò mò hỏi cô: “Bạn trai
của cô?”
Lời này họ vừa nói ra, trên bàn hai người đều chó chút
xấu hổ, chỉ có cô như người giống như không có chuyện gì lắc đầu: “Không phải, Thiên Thần là học trưởng ở trường của chúng tôi.”
“À.”
Đồng nghiệp nhẹ gật đầu, lộ ra một nụ cười, sát vào bên tai của cô:
“Hiểu Dao, tôi giúp cô giới thiệu một đối tượng cô có muốn hay không? Là đồng hương của tôi, người rất tuấn tú.”
Lời này hỏi cô vốn là
việc xấu hổ, tuy rằng âm thanh của đồng nghiệp rất nhỏ, nhưng mà đủ để
làm hai người khác trên bàn nghe được.
Lăng Thanh Quân đưa tay lôi kéo cánh tay của cô, lộ ra một ý cười xấu xa: “Lại muốn quyến rũ người khác sao?”
. . . . . . . . . . . . Là Dạ Thiên Ưng nói cho anh ta biết sao?
Tố cáo cô thích quyến rũ người khác?
Tại sao như vậy a, ngay cả Lăng Thánh Quân cũng nói cô như vậy?
Cô thực sắp tức chết rồi, đưa chân ở dưới bàn hung hăng đạp anh một cước:
“Anh ngu ngốc quá? Tôi nào có quyến rũ người khác chứ?”
“Á, cô đừng nghĩ thừa dịp khi anh ấy không có ở nhà câu tam đáp tứ(*), tôi luôn luôn giám sát cô đấy!”
(*)Câu tam đáp tứ: Đại khái là người này quyến rũ người kia đáp lại.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô gắt gao cắn môi dưới, quả thực bị lời nói của Lăng Thánh Quân làm cho giận sôi lên.
Làm cái gì, vì sao Dạ Thiên Ưng với anh em của anh nói mình như vậy?
Bây giờ tốt rồi, tất cả mọi người cho mình là một người phụ nữ thủy tính dương hoa(*) rồi!14967626
(*) Thủy tính dương hoa: Tính lăng nhăng, không thật lòng.
Các đồng nghiệp bên cạnh đại thể nghe mơ hồ khó hiểu: “Cô có bạn trai?”
“Vâng.”
“Oa! Là ai vậy???” Mọi người rất kích động, từ lúc cùng cô coi là quen biết, các đồng nghiệp chưa từng nghe cô đề cập qua chuyện bạn trai của cô.
Chủ yếu là biện pháp cô giữ bí mật làm thật tốt, trước mặt người khác, cô
cũng không cùng Dạ Thiên Ưng có bất cứ cái gì mập mờ, thậm chí ngay cả
nói cũng không nói hai câu.
“Chính là…..”
Lăng Thánh Quân vừa mở miệng, đồng thời cô hung hăng giẫm một cái vào trên chân của anh ta.
“Thực ra là tôi, mọi người xem hai chúng tôi xứng không?” Lăng Thánh Quân giống như nói đùa xong.
Mọi người càng thêm một đầu nghi vấn, hoàn toàn là không nhìn ra hai người bọn họ có bất cứ quan hệ gì không minh bạch.
“Thúi lắm! Anh đi chết đi!”
“Xấu hổ cái gì vậy?”
“Anh…..” Cô thực tức giận khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Thật vất vả Dạ Thiên Ưng không trêu chọc cô, Lăng Thánh Quân lại tới nữa.
“Đừng làm rộn, chuẩn bị đi làm đi.” Bắc Thiên Thần ở bên sớm đã nhìn không được rồi.
Anh có chút hâm mộ tính cách của Lăng Thánh Quân, nếu như là lời nói của anh thì anh không thể cùng cô thân thiết như thế.
Có lẽ bởi vì anh thích cô, cho nên đang cố tình tránh mọi thứ, lúc nào cũng vẫn duy trì khoảng cách nhất định đối với cô.
Nếu tầng khoảng cách kia đã không còn, anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đối với cô.
Cô hung hăng cho Lăng Thánh Quân một cái liếc mắt, lôi kéo các đồng nghiệp cùng nhau trở về cồng ty.
Lăng Thánh Quân ở sau lưng cô cầm đầu làm ra một ít động tác.
Không phải giật nhẹ tóc của cô, cũng là đưa chân cài cô một cái.
Toàn bộ công ty nhỏ nhất là hai người bọn họ, giở trò giỏi nhất, có thể náo loạn nhất cũng thuộc về Lăng Thánh Quân rồi.
Dọc đường hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ rồi bước vào văn phòng của cô.
Bắc Thiên Thần sớm quay về khâu của anh ta rồi.
Chỉ có Lạc Thiên ban thưởng trong lúc này rảnh rỗi nhất, đi bộ chung quanh.
“Anh cũng không quay về khâu của các anh đi làm sao?” Ngồi ở ghế làm việc cô tò mò hỏi anh ta.
“Quay về cái gì? Hai cái khâu kia mỗi ngày tôi nhàn rỗi muốn chết, nếu không
thì như vậy đi, tôi đến khâu của cô làm tiểu đệ cho cô là xong rồi?” Nói xong, anh ta lập tức ngồi lên bàn làm việc của cô, thẳng chân đạp ghế
tựa làm việc của cô
Bình luận