Toàn bộ ánh đèn trong khoang thuyền tối sầm xuống, màn hình lớn phát ra mọi chuyện kinh khủng của cô và Hàn Tuấn Hi. . . . . .
Quả nhiên giống như cô suy nghĩ, hắn ta làm loạn.
Khóe miệng cô vẽ lên một chút ý cười quỷ dị, nhanh chóng đi tới trước mi – crô: “Tiếu Thiên Dạ, mày cho là chiếu những điều kinh khủng này nọ này có thể ảnh hưởng đến tao sao? ? ?”
“Ồ.” Tiếu Thiên Dạ đi tới trước mặt cô, vẻ mặt oan uổng: “Cô cũng đừng đổ oan người khác.”
“Con mẹ nó mày còn giả bộ cái rắm à? Mày nhìn xem một chút mọi người là ai chứ? Ngoại trừ Tiếu Cục trưởng bên ngoài mày còn biết người nào không? Họ đều là thuộc hạ của Dạ Thiên Ưng biết không? Bây giờ mày đã là cá trong chậu(*), và con thuyền này chính thức sẽ là nơi tổ chức tang lễ cho mày! ! !”
(*)Cá trong chậu tạm hiểu là không thể chạy thoát.
Từng bước một kế hoạch này đều là cô tự mình bày mưu tính kế.
Lấy đính hôn làm lý do mời các nhân vật nổi tiếng khắp nơi tham dự hôn lễ.
Chờ sau khi các nhân vật nổi tiếng đến khoang thuyền, lấy cớ hôn lễ đang chuẩn bị có nhầm lẫn, đưa người nổi tiếng ra của chuyển đến một khoang thuyền của một thuyền khác.
Mà bây giờ đang làm khách tất cả đều là thuộc hạ của Dạ Thiên Ưng đang đóng giả.
Cho nên dù cho giết chết hắn, cũng có thể không phạm pháp! !
“Tao cùng mày đang trên thuyền, mọi người vốn là quá rõ ràng, tao không tin mày dám giết tao đâu? ?” Tiếu Dạ Thiên vẫn tiếp tục gào thét, ngông cuồng .
Nàng khẽ giơ tay lên, lộ ra một chút ý cười giảo hoạt, toàn bộ khoang tàu đèn sáng lên.
Toàn bộ sát thủ Tiếu Thiên Dạ mang đến đã bị bắt, khẽ vén rèm cửa sổ, cô chỉ chỉ cảnh sắc bên ngoài: “Cảnh sát Tiếu, mày nhìn xem một chút xem bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Tiếu Thiên Dạ liền sửng sốt, nhanh chóng chạy đến phía cửa sổ, nhìn ra biển cả bên ngoài, hắn chau mày.
“Vùng biển quốc tế! Cảnh sát Tiếu , bây giờ chúng ta đang ở vùng biển quốc tế, vùng biển tự do giết người là không phạm pháp đâu! ! !” Nụ cười của cô thật là quỷ dị, lời nói của cô rất âm trầm.
Từng lấy cái luật pháp kia làm niềm tự hào của người con gái trong sáng, giờ đây vào lúc này lại sử dụng kẽ hở của luật pháp. Kiện mình phải cùng giới.
Lần lượt sử dụng luật pháp để cứu người không thể cứu, lần này, vậy mà cô lại dùng luật pháp thiêng liêng để hủy diệt một người.
Anh không thích cô như vậy, anh không thích.
Anh tình nguyện để luật pháp trừng trị anh, cũng không mong muốn cô trở nên như vậy, vẻ mặt của anh không có một chút tự hào và vui vẻ, mà là lo lắng. . . . . .
Rốt cuộc anh phải làm sao mới có thể đổi trở về Ngô Hiểu Dao trong sáng kia chứ?
“Mày! ! ! Mười hai năm trước tao thật nên trực tiếp giết chết mày rồi ! !” Hắn tức giận túm được cổ tay của cô.
“Mày đừng nói đến chuyện mười hai năm trước với tao! ! !” Cô tức giận vùng khỏi tay của hắn.
Hình ảnh bây giờ thật giống như hai người họ đang ở trên diển một vai kịch giống như nhau, hình như oán hận của bọn họcòn sâu xa hơn nữa. . . . . .
Mười hai năm trước, sau khi Dạ Thiên Ưng đi, Tiếu Thiên Dạ không hề buông tha cô.
Mà là dẫn cô đến một chỗ không người bên trong một cái phòng nhỏ. 10nlk.
Ở đây, hắn không ngừng hành hạ cô, vết thương trên bả vai vừa mới khép miệng lại, hắn liền ác độc hết sức xé rách ra.
Suốt cả một tháng hành hạ miệng vết thương hết lần này đến lần khác, cô suy sụp, đã mất đi toàn bộ ý thức.
Cảm giác đau đớn cùng cảm giác sợ hãi quấn khắp toàn thân, cả đời cô không quên được việc ấy mỗi đêm đều bị nam sinh khi dễ, vết thương trên người như phim Nhật từng diễn.
Một tháng sau hắn cho rằng cô đã bị tra tấn tàn bạo đủ rồi, lúc này hài lòng rời khỏi gian nhà kia.
Cô cũng nghĩ rằng cô sẽ cứ như vậy mà chết, vĩnh viễn chết rồi, nhưng mà, dường như ông trời không bỏ cô, một người phụ nữ đi ngang qua thôn đã phát hiện ra cô, nhờ vào mẹ cẩn thận từng chút một che chở, cô dần dần ra khỏi bóng ma ấy.
Dần dần ra khỏi bóng ma của Tiếu Dạ Thiên. . . . . .
Cho đến khi cô gặp lại hắn, đến lúc cô bị hắn ức hiếp, từ trước kia đến bây giờ tất cả thù hận cô gom góp lại với nhau.
Những chuyện này Dạ Thiên Ưng không biết, cũng không ai biết, cô cũng không nói với bất kỳ ai!
“Tao muốn giết chết mày! ! !” Tiếu Thiên Dạ phẫn nỗ móc ra một khẩu súng, chĩa về phía đầu cô.
“Tiếu Thiên Dạ, mày là lão đại của Tu La, mày đã giết vô số người rồi, còn sợ giết nhiều thêm một tao hay sao? Nhưng mà tao chết rồi, mày cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu!” Cô căm phẫn gào thét lớn với hắn.
Một bên Dạ Thiên Ưng vừa định móc súng ra, lại bị Lăng Thánh Long bên cạnh kéo lại. Anh không hiểu, lúc này sao không cứu Ngô Hiểu Dao? Mưu kế của cô không phải là muốn giết hắn ở trên vùng biển quốc tế sao? Bây giờ cô đã bị người ta dùng súng chĩa trên đầu, còn có thể mặc kệ sao?
“Không quan trọng, tuy rằng cuối cùng tao không thể giết chết Dạ Thiên Ung, nhưng mà có thể giết chết mày, thì tao cũng thỏa mãn rồi.”
Trong nháy mắt, gương mặt xinh đẹp của cô ấy, phụ lên chút nụ cười thành công.
“Pằng ———- ” một tiếng súng truyền đến, Tiếu Thiên Dạ tay cầm súng trên tay bị bắn trúng rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đây là . . . . .
“Cảnh sát Tiêu Sở Thiên, bây giờ nghi ngờ anh có dính líu đến nhiều vụ án làm bị thương người khác và ngầm ám sát có quan hệ với nhau, mời theo chúng tôi về trợ giúp điều tra.”
“Mày. . . . . .” Tay cầm tay bị thương, ánh mắt lộ ra một chút khó hiểu, nhìn về phía cô.
Đôi mắt của cô trở về rồi, quay trở về cô trong sáng ấy, nhẹ mỉm cười, khẽ nói: “Hì hì, kế trúng kế.”
vậy một kế cuối cùng chính là. . . . . .
Dùng pháp luật trừng trị Tiếu Thiên Dạ!
Toàn bộ các khách mời đã bị chuyển đi rồi, nhưng mà có quyền để người tham dự ẩn náu trong khoang thuyền.
Cô giả vờ giống như nổi điên muốn giết hắn, chính là vì dẫn hắn nói ra tất cả lời nói thật.
Nàng không phản bội luật pháp, không hề lợi dụng luật pháp hành hung.
Một kế cuối cùng này thì trong suốt đêm nay Dạ Thiên Ưng cũng không biết. . . . . .
Một khi vừa vặn loại trường hợp anh sử dụng súng, như vậy lộ ra không chỉ Tiếu Thiên Dạ, mà ngay cả anh cũng không hay ho gì.
“Chừng nào thì cậu và cô ấy cùng lăn lộn vậy?” Dạ Thiên Ưng dùng ánh mắt kinh thường nhìn Lăng Thánh Long bên cạnh.
Lăng Thánh Long nắm thật chặt cà vạt, mặt nghiêm chỉnh trả lời: “Tôi cảm thấy được cùng Hiểu Dao lăn lộn hình như có triển vọng hơn.”
“. . . . . . . . . . . .”
Bên trong Cục cảnh sát.
“Thiên Dạ, có chuyện này ta không thể không nói cho con biết.” Tiếu Cục trưởng ngồi ở chỗ thăm tù. Nhớ lại chuyện 12 năm trước.
“Chuyện gì ạ?”
“Ta cũng không biết con lại hận em con như vậy, là vì con cho rằng nó giết cha mẹ con sao?”
Đúng vậy, hắn hận Dạ Thiên Ưng, hận thấu xương.
Gia đình năm người trôi qua rất hạnh phúc, đối với Bắc Thiên Dạ cha mẹ yêu thương có hưn chút, thành tích học tập của Bắc Thiên Dạ cũng rất cao.
Nhưng mà, tất cả đều do tên Dạ Thiên Ưng nghịch ngợm mà hủy diệt tất cả! !
Nhà kia tan vỡ, cha mẹ không còn, không ai yêu thương hắn, tất cả đều do Dạ Thiên Ưng làm ra như vậy! !
“Thiên Dạ, ta cho con biết, trận kia ngoài ý muốn, căn nguyên thật ra thực sự không phải là em của con gián tiếp hại chết cha mẹ con. . . . . . Mà bởi vì là, mẹ con mắc bệnh tâm thần phân liệt nặng, bà ấy muốn tự thiêu cháy duy nhất Thiên Ưng ở nhà với ba người, Thiên ưng vốn định cứu cha mẹ con cùng toát khỏi biển lửa, nhưng mà năm đó tuổi còn quá nhỏ hoàn toàn không thể cứu họ ra. . . . . .”
Tiếu Cục trưởng yêu mến Dạ Thiên Ưng nguyên nhân chính là cảm thấy anh từ nhỏ như vậy khi còn bé đã có khí phách, mà những điều này chỉ có Tiếu Cục trưởng và Dạ Thiên Ưng hai người họ biết. 14967626
Dạ Thiên Ưng không cứu được cha mẹ, luôn luôn đắm chìm vào trong giữa sự tự trách mình thật sâu, trong sự tự trách mình, anh không muốn nói rõ nguyên nhân gì, lại không nghĩ rằng, cuối cùng đổi lấy là Tiếu Thiên Dạ lần lượt trả thù.
Nghe được những điều này, hắn không hề lộ vẻ xúc động, mà là xoay người trở lại bên trong trại tạm giam. . . . . .
Hắn tự sát rồi. . . . . .
Cuối cùng không có gì lưu lại cả, không ai biết thời điểm hắn tự sát phải chăng lúc này đây đã tỉnh ngộ hay không, không ai biết vì sao mà hắn lại tự sát . . . . . .
Bình luận