‘Cốc, cốc, cốc’ cô lịch sự gõ cửa.
Ngồi trong phòng là một người đàn ông, ước chừng 30 mấy tuổi, đầu trọc, tai to, mặt lớn, bụng bự.
Cô khẽ liếc mắt, đoán được người này chắc là quản lý của bộ phận mình, lễ phép tươi cười: “Xin chào, quản lý, anh khỏe chứ, tôi tên Ngô Hiểu Dao, tới đây trình diện.”
Người đàn ông khẽ nheo cặp mắt, hốc mắt ẩn chứa nham hiểm, lướt qua phần ngực của Ngô Hiểu Dao: “Ha ha, xin chào, xin chào, về sau gọi tôi là Tôn quản lý”. Vừa nói, liền đưa bàn tay mập mạp về phía Hiểu Dao.
Mặc dù là lính mới, nhưng cô cũng hiểu thế thái nhân tình, nhìn ra được sự dâm dục của người đàn ông trước mặt. Theo lễ phép, bất đắc dĩ vươn tay bắt tay với ông ta, gượng ép mỉm cười: “Tôn quản lý. . . . . .” Sau đó nỗ lực rút tay về, lạnh lùng nói: “Tôn quản lý, xin hỏi, tôi có thể đi làm được chưa?”
“Được, được chứ !” Tôn quản lý liên tục gật đầu, cặp mắt kia vẫn không quên liếc qua đôi chân thon dài của Ngô Hiểu Dao, yết hầu nuốt xuống một ngụm nước bọt, kìm nén kêu lên: “Tiểu Trương, nhờ cô hướng dẫn sơ bộ về công việc của chúng ta cho cô ấy.”
Ngô Hiểu Dao đứng tại chỗ , thỉnh thoảng dùng ánh mắt quan sát tên quản lý kia. Ở trong tivi cô đã thấy nhiều, bình thường những tên quản lý đầu trọc mập mạp chẳng có gì tốt.
Nếu như. . . . . .
Nếu như đúng với suy luận này . . . . . .
Như vậy, Đổng Sự Trưởng của công ty này, ắt hẳn . . . . . .
‘Bùm’ một tiếng, trong đầu Hiểu Dao thoáng hiện lên mấy hình ảnh, một lão già năm sáu chục tuổi, tóc hoa râm, bụng bự như đang mang thai em bé, răng vát vàng, mỗi một câu nói, cử chỉ, cho tới ánh mắt, toàn bộ đều liếc nhìn ngực của đối phương.
Nghĩ đến đây, toàn thân Hiểu Dao không khỏi rùng mình, cầu xin những gì mình đang liên tưởng hoàn toàn không đúng.
‘Hắt xì’
“Thiên Ưng, hai ngày nay sao anh cứ nhẩy mũi thế?”
Khi âm thanh mang theo nghi hoặc phát ra, người ngồi trên ghế trở nên u ám: “Nhất định gần đây có người đang nói xấu tôi!”
Bình luận