Sau khi nghe thấy tên này, thân thể Ngô Hiểu Dao càng hoang mang dữ dội.
Cô ấy nhớ!
Rốt cục cũng nhớ lại!
Hèn chi, khi trước có người kêu anh ta là Thiên Ưng, tên quen thuộc như vậy.
Hèn chi cảm thấy cảnh tượng hôm nay đã xảy ra ở nơi nào rồi.
Tình cảm…..
Trong nháy mắt, rốt cục một chút cảnh tượng hoảng sợ và Ngưu Lang đã được chắp vá hoàn chỉnh tron đầu nàng.
Đối diện với khuôn mặt khôi ngô yêu nghiệt này, cô mới phát hiện quen thuộc như vậy.
Dạ Thiên Ưng….. Dạ Chi Đế Vương! Ông trùm của xã hội đen! Bây giờ lại chạy đến Nhật Bản làm PR???
Trời ạ! Đây quả thật là oan gia ngõ hẹp, hai năm trước bản thân mình thật vất vả thành công chạy thoát khỏi bàn tay ma quỷ Dạ Thiên Ưng ở Trung Quốc, nhưng không ngờ, hai năm sau lại một lần nữa rơi vào mối nguy hiểm khog6 có kết quả này.?
‘Ông trời, không là ông đùa giỡn tôi chứ??’
‘Hai nước cách xa nhau có thể gặp nhau, chẳng lẽ tôi phải đem lần đầu tiên cho tên ác ma này mới xong việc hay sao??’
Cái gì là thanh cao? Cái gì là thân sĩ? Cái gì là dịu dang??
Anh ta chính là ông trùm xã hội đen đóng vai Thiên Sứ, hừ!!
Satan! Thần chết! Ma quỷ! Cầm thú!! BT……
Ngô Hiểu Dao dùng tất cả những từ ngữ thầm mắng trong lòng không dám nói miệng.
Chủ yếu là cô không muốn chưa đánh đã khai, tự chui đầu vào lưới, lỡ như anh ta không nhận ra mình là ai, thì cùng lắm chỉ tính toán nợ trước mắt. Nếu ngộ nhỡ gợi cho hắn nhớ lại thì chính là nợ cũ nợ mới tính chung một lượt.
Nhô Hiểu Dao không ngừng khẩn cầu, đừng cho Dạ Thiên Ưng nhớ lại là ai, nhưng mà……….
Điều này sao có thể đây?
Trí nhớ đã tồn tại hai năm, cô có thể dễ dàng quên anh ta. Mà cô……..
Sớm đã khắc trong tim của anh ta, đời này không thể quên đi!
Nhìn vào vẻ mặt Ngô Hiểu Dao đờ đẫn, hắn cười tà mị, chọc tức nói: “Cô bé kia, nhớ ra tôi là ai chưa?
Bình luận