Bạch Ngưng ấn ngực, cắn môi, nước mắt vẫn lặng lẽ trào ra.Ngôn Lạc Quân kéo cô lên, nói: “Lên xe, về thôi.”Bạch Ngưng hất tay hắn ra, đột nhiên đứng lên nhìn hắn chằm chằm sau đó quật cường lau nước mắt đi về phía xe đang đỗ.Trong nháy mắt đó, trái tim Ngôn Lạc Quân chấn động.Ánh mắt kia đối với hắn mà nói, chỉ là cái nhìn bình thường của một người bình thường, nhưng lại khiến hắn cảm thấy đau đớn tận xương tủy, cực kỳ đau thương. Đó không giống một ánh mắt, mà là một câu nói, một câu nói của vận mệnh nói cho hắn biết, ánh mắt kia quyết định đau thương cả đời hắn.Cảm giác này tới rất khó hiểu, dù là hắn bắt được nhưng không hiểu nổi.Cửa xe đóng lại, xe lại tiếp tục chạy. Bạch Ngưng ngồi yên lặng dùng đôi mắt ngấn lệ ngơ ngác nhìn đèn đường ngoài cửa sổ.Ngôn Lạc Quân thỉnh thoảng liếc nhìn cô, mang chút lo lắng.Lo lắng này theo hắn về nhà, cho đến khi hắn tắm xong nằm ở trên giường.Hứa Tĩnh Hàm, từ trước đến nay chưa bao giờ khiến cho hắn có quá nhiều cảm giác.Chỉ là một diễn viên nho nhỏ, chỉ là một người phụ nữ chuyên gây scandal chạy theo vô số đàn ông, chỉ là người đón nhận mầm móng của hắn, lợi dụng hạt giống này đi lên xã hội thượng lưu.Cưới cô cũng chẳng sao. Dù sao, hắn cũng đang muốn kết hôn, mà dù kết hôn rồi thì hắn vẫn có thể sống cuộc sống của mình.Nhưng không biết từ lúc nào hắn bắt đầu chú ý đến cô: dáng vẻ cô ôm đứa bé rất đẹp rất đẹp; cãi vã cùng cô cũng rất thú vị. Có những chuyện cô làm rõ ràng khiến hắn tức giận, nhưng chỉ có hắn biết, hắn không giận thật. Còn hôm nay nữa, dáng vẻ khi cô khóc. . . . . . khiến cho hắn có chút đau lòng.Bây giờ cô đang làm gì? Vẫn còn khóc sao? Bởi vì Nhược Sương?Nhưng mọi chuyện cũng không phải như cô nghĩ đâu.Ngôn Lạc Quân không kìm chế được đứng dậy đi về phía ban công, nhìn sang phía phòng cô. Quả nhiên có ánh đèn từ trong cửa sổ chiếu ra.Cô còn chưa ngủ sao?Hứa Tĩnh Hàm. . . . . .Ngôn Lạc Quân đứng ở ban công, hứng lấy gió mát buổi tối, nhìn cửa sổ bên kia rất lâu.Tối nay sao rất sáng.Bạch Ngưng đứng bên cửa sổ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm xa xôi.Trên trời, bây giờ mẹ cô đang ở nơi nào?Hoàn cảnh xa lạ này là không thuộc về cô. Thậm chí ngay cả sao trên mảnh đất này cô cũng cảm thấy xa lạ.Cô không thuộc về biệt thự Ngôn gia, cũng không thuộc về thế giới của Hứa Tĩnh Hàm. Cô là Bạch Ngưng, là người bình thường, có cuộc sống bình thường, có lý tưởng bình thường. Cuối cùng sẽ có một ngày, cô rời khỏi Ngôn Lạc Quân, rời khỏi thế giới xa lạ này, trở về nơi thuộc về cô, trở về với cuộc sống của Bạch Ngưng.Đêm trăng rất đẹp cũng rất lạnh lùng.Buổi sáng hôm sau, Ngôn Lạc Quân không thấy Hứa Tĩnh Hàm dậy ăn điểm tâm, thậm chí khi hắn cố ý ở nhà thêm hai mươi phút cũng không thấy cô.Hắn không biết là tình cờ, hay là cô cố ý. Tại sao cô lại cố tình làm vậy, không muốn nhìn thấy hắn sao?Suy đoán như vậy khiến cho hắn có chút khó chịu.Buổi tối, Ngôn Lạc Quân lại bất ngờ về nhà trước bữa tối, trước khi Bác Thẩm nấu cơm.“Tiên sinh, hôm nay trở về thật sớm.” Bác Thẩm nói.Nhìn phía bàn ăn đối diện lạnh ngắt, lại liếc qua trên tầng, Ngôn Lạc Quân nói: “Phu nhân đâu?”Bác Thẩm kinh ngạc, lần đầu tiên nghe Ngôn Lạc Quân hỏi về Hứa Tĩnh Hàm .“Phu nhân lên trên tầng với tiểu thư rồi, tiểu thư vừa mới khóc.” Bác Thẩm nói.Ngôn Lạc Quân im lặng không nói gì.Chắc chắn là cố ý. Phụ nữ ai chả thích như vậy, kiêu ngạo hơi chút là sẽ giận dỗi.
Chương 33: Ở hai thế giới
Xem giới thiệu truyện Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc
Bình luận