– Cậu nghĩ là tôi sẽ đồng ý sao?
Dương Thần cười hỏi.
Hai mắt Lý Độn sáng lên:
– Anh sẽ đồng ý. Nếu không, vì sao anh bảo tôi đi ra ngoài.
Dương Thần lắc đầu:
– Nếu cậu nói muốn đánh tôi liền đánh thì tôi thật sự là mất mặt.
– Vậy anh nói xem, thế nào mới có thể luận bàn với tôi?
Lý Độn vẫn biết phải trái, không phải là nhất định phải ra tay. Huống chi đây là bệnh viện, anh ta vẫn rất đúng mực.
Dương Thần nói:
– Luận bàn thôi thì có thể nhưng vẫn phải đánh cuộc. Đương nhiên, cũng phải có thưởng phạt mới được. Xem cậu có dám đánh cuộc với tôi không?
Lý Độn tuy rằng thẳng tính, nhưng không phải là ngu ngốc. Bằng không, đã chết trên chiến trường. Làm người đứng đầu bộ đội đặc chủng sẽ không phải là ngu ngốc.
– Dương tiên sinh, xem ra anh có vấn đề phiền toái gì cần tôi giúp giải quyết.
Lý Độn thẳng thắn cười nói.
Dương Thần vỗ vỗ tay:
– Nói chuyện với người thông minh thật không phí sức. Thật ra tôi muốn nhờ một việc.
Sau đó Dương Thần liền đem chuyện Thái Ngưng và Vĩnh Dạ nói lại. Cha mẹ Vĩnh Dạ là người thân thiết với nhà họ Lý. Nhưng không thể so được với vị trí của Lý Độn trong nhà.
Cho nên, điều kiện của Dương Thần cũng rất đơn giản, nếu Lý Độn thua, liền thay hắn hủy hôn ước khốn khiếp với Thái Ngưng. Hắn cũng không cần ra mặt gây chuyện. Và Thái Ngưng cũng không cần vì chuyện của Dương Thần mà hủy sự trong sạch của bản thân.
Sau khi Lý Độn nghe xong, nhíu mày suy nghĩ một lát:
– Dương tiên sinh, Vĩnh Dạ là em họ của tôi, ngày thường cũng rất ít gặp. Nếu như tôi thật sự giúp anh chuyện này dù sao cũng phải có lý do chính đáng. Không thể bởi vì đánh cuộc với anh mà làm thế. Em họ Vĩnh Dạ kết hôn với Hoa Vũ là bất hợp lý, nhưng đó là việc lớn cả đời của em tôi, nên do cậu ấy tự quyết định. Tôi chỉ có thể đi chúc phúc mà không phải là quấy rối.
Dương Thần đau đầu một hồi rồi nói:
– Phải có lý do, cậu đã biết Thái Ngưng không thích y, đừng ép buộc để thành cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Lý Độn cười cười nói:
– Cái này căn bản không phải là lý do. Chúng ta không phải họ làm sao biết trong lòng người ta có đồng ý hay không. Huống chi nếu sau khi kết hôn bọn họ có thể hạnh phúc mỹ mãn, tôi không phải là làm điều ác sao?
Dương Thần sửng sốt, không nghĩ con người tính tình thẳng thắn như Lý Độn có thể suy nghĩ chu đáo như vậy. Cũng không tự tin tùy tiện như vẻ ngoài.
Lý Độn có chút tiếc nuối nói:
– Rất xin lỗi, điều kiện này, tôi không thể đáp ứng. Nếu là tiền vàng hay đồ vật gì đó, tôi có thể suy nghĩ. Nhưng việc cả đời của em họ tôi, cho dù tôi thích đánh nhau một trận với Dương tiên sinh cũng không thể làm như vậy. Không thể chỉ nghĩ vì chính mình.
– Cậu nói không sai.
Dương Thần ngượng ngùng cười, nhất thời hắn cũng cảm thấy tình cảm dạt dào. Hơi sốt ruột một chút, suy nghĩ cẩn thận lại. Nếu Lý Độn đồng ý, chẳng phải là vì muốn thi đấu với mình mà phá hoại một cuộc hôn nhân sao, vậy cũng là quá đáng.
Lý Độn suy nghĩ rồi nói:
– Tuy nhiên, nếu thật sự em họ tôi chỉ muốn lợi dụng quyền chức của nhà họ Lý chúng tôi,thuần túy muốn nhân cơ hội đến đến được với Hoa Vũ. Đó không phải là việc gì tốt, sẽ không có kết quả tốt đẹp đối với hai người bọn họ. Chỉ cần chứng minh Hoa Vũ thật sự không muốn gả cho em họ tôi, tôi đường đường là anh trai, vẫn có thể ra mặt nói mấy câu.
Dương Thần lần đầu tiên cẩn thận nhìn thẳng vào hai mắt của Lý Độn. Đột nhiên cảm thấy yêu quý người này. Đương nhiêu yêu quý không có nghĩa gì khác, chỉ là cảm thấy thích tính tình của Lý Độn.
Không kiêu căng, tự tin, thẳng tính lại suy nghĩ vì người khác. Con cháu một gia tộc lớn có thể có phẩm chất như vậy. Ngoài gặp Viên Dã trước đây, hiện giờ đã thành em họ của mình. Dương Thần lần đầu tiên gặp người đàn ông mình thích kết giao bạn bè.
Đương nhiên, phần lớn thời gian Dương Thần đều ở bên các cô gái, nào có thời gian để ý đến những người đàn ông khác.
– Cậu là người không tệ, nói thật, tôi cũng không phải không thể đồng ý.
Dương Thần cười nói:
– Mặc dù hiện tại cậu không thể giúp tôi, nhưng nếu thật sự cậu muốn luận bàn, tôi sẽ cùng cậu đánh một ván.
Vẻ mặt Lý Độn vốn có chút tiếc nuối, giờ lại vui vẻ, cười ha hả giơ tay vỗ vỗ vai Dương Thần nói:
– Không hổ là người đàn ông có bài vị Minh Vương. Nếu là như thế thì tôi cũng không khách khí. Muốn đánh thì sớm làm, cùng tôi đi tìm chỗ rộng rãi để đánh mấy chiêu.
Dù sao ở bệnh viện, đông đúc, ra tay không tiện. Cho nên Dương Thần không có ý kiến gì cũng đồng ý.
Lúc này, Thiên Long và Diệp Tử vừa ra đến thấy Dương Thần định đi, vội chạy đến, Diệp Tử sốt ruột hỏi:
– Dương đại ca, anh thật sự muốn luận bàn với Lý Độn?
Dương Thần vuốt vuốt mũi cười nói:
– Nhiệt tình không thể từ chối. Tuy nhiên, mọi người yên tâm, chúng tôi thi đấu hữu nghị, sẽ không làm bị thương nhau.
– Muốn bị thương cũng không có cách. Tôi không dễ dàng bị thương.
Lý Độn cũng khí phách ưỡn ngực nói.
Thiên Long không kìm nổi nhìn Lý Độn giống như thằng ngốc một cái, giận dữ nói:
– Nếu như vậy, cũng không ngăn cậu nữa. Chúng tôi ở cạnh, cần thì gọi chúng tôi là được.
Sự tình ở bệnh viện, đại khái đã được giải quyết. Đường Uyển sau khi xét nghiệm máu xong, có thể xuất viện về nhà. Nhiệm vụ đến Yến Kinh lần này của Dương Thần coi như đã hoàn thành.
Còn việc tìm ra người hạ độc Đường Uyển, Dương Thần cũng không vội. Luận bàn cùng Lý Độn xong sẽ lại đến nhà họ Đường. Trên đời này tuyệt đối không có phạm tội hoàn mỹ, Dương Thần hơn mười năm phạm tội liên tục rất tin tưởng điều này.
Ước chừng nửa giờ sau, Dương Thần ngồi trên chiếc Hummer quân dụng của Lý Độn đến một căn cứ huấn luyện đặc biệt ở ngoại thành Yến Kinh.
Lính ở trạm kiểm soát nhìn thấy xe của Lý Độn đứng nghiêm kính trọng chào cho đi.
Sau khi xe tiến vào trong trạm gác, là một sàn vật trống trải. Xung quanh là tường bao chắc chắn, không sợ bị sụp đổ.
Dương Thần xuống xe, tò mò nhìn xung quanh. Ở đây có không ít quân nhân sắc mặt nghiêm trang mồ hôi ướt đẫm, đang túm năm tụm ba, hiển nhiên đều đang trong huấn luyện.
Nhìn những người này, cũng không kém so với đội dự bị của Viêm Hoàng Thiết Lữ mà trước đây hắn huấn luyện. Những người này phần lớn nắm lấy huyệt Thái Dương, hẳn là huấn luyện Ngạnh Khí Công, là quân nhân có chút thành tựu.
Thấy Dương Thần hứng thú quan sát xung quanh, Lý Độn cũng có chút đắc ý nói:
– Thế nào, Dương Thần, ở đây đều là anh em của tôi. Bọn họ đều là những chiến sĩ đặc chủng chọn một trong hàng vạn người trong các đại đội bộ đội đặc chủng.
Sau một hồi nói chuyện phiếm trên xe Lý Độn đã trực tiếp gọi tên Dương Thần.
Dương Thần gật đầu chỉ nói hai chữ:
– Không tồi.
Hắn cũng chỉ có thể nói như vậy. Bởi vì, những người này mặc dù có trình độ bộ đội đặc chủng Long Tổ nhưng so với người đứng đầu thế giới vẫn có khoảng cách khá xa.
Lý Độn hiển nhiên thấy Dương Thần rất khắt khe, nhưng cũng không ngại giơ tay làm động tác mời đưa Dương Thần đến phòng luyện công.
Dọc đường đi gặp chiến sĩ bộ đội đặc chủng nhìn thấy Lý Độn đều kính nể, cúi chào nói:
– Chào đoàn trưởng.
Và nhìn Lý Độn đi xa.
Dương Thần tò mò hỏi:
– Cậu là đoàn trưởng gì?
Lý Độn có chút kinh ngạc nhìn Dương Thần một cái:
– Anh thật sự không biết?
Dương Thần bực mình, hắn phải biết sao?
Lý Độn có chút bực mình nói:
– Tiếng tăm quân đoàn của tôi, có liên quan đến tên tôi. Quân đoàn đặc chủng Độn Nhẫn.
– Độn Nhẫn?
Dương Thần nhíu mày, không phải đã nói sao, thực chưa từng nghe qua.
– Ban đầu là bộ đội đặc chủng thuộc Cục An toàn. Nhưng hiện tại là phiên hiệu độc lập. Nói vậy anh cũng biết, nhà họ Lý chúng tôi ngoài chủ trì công việc của cục An Toàn còn nắm giữ phần lớn phiên hiệu bộ đội đặc chủng của Hoa Hạ. Độn Nhẫn là một tập thể tinh nhuệ của cả nước. Hàng năm đều có người bị loại ra, có người mới được chọn vào. Không một ai không phải là chiến sĩ ưu tú nhất.
Lý Độn nói.
Dương Thần rất thích thú với việc này.
– Tên Độn Nhẫn là ai đặt?
Bình luận