Một người con trai ăn mặc rất bảnh ôm lấy cô gái hôn nóng bỏng, mà người con gái này mang váy ngắn lộ ra hơn nữa gò ngực.
Những người chung quanh hoặc nhiệt tình uốn lượn thân thể theo âm nhạc của DJ, hoặc mơ mơ màng màng vì ma túy, Long Tịch Bảo nhíu mày, cô lần đầu tiên tới nơi như thế này.
Nói thật, cô rất ghét loại không khí ở đây, làm người ta cảm giác không thoải mái, cô dắt Âu Dương Tuyết đi thẳng tới hai kẻ đang hôn đến không biết trời đất là gì. Nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt, cô nở nụ cười tà ác, vươn ngón tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay của gã kia, tên kia khẽ chữi bậy một tiếng ngẩng đầu lên: “Ơ……” Vừa định mở miệng chữi, nhìn thấy Long Tịch Bảo thì câm ngay lập tức.
Hắn ngốc lăng nhìn người giống búp bê trước mặt, nói không nói ra một câu.
Long Tịch Bảo lộ ra nụ cười ngọt ngào điên đảo chúng sinh, hai má lúm đồng tiền đáng yêu làm cho cô rất đơn thuần lại vô hại: “Xin hỏi anh họ Trần phải không ạ?” người con trai sững sờ một chút, tùy tiện nói: “Đúng vậy.”
“Vậy anh là Trần Phi đúng không?” thanh âm ngọt ngào kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp lại đáng yêu, dùng hai chữ để hình dung: vô địch! Ba chữ: rất vô địch! Bảy chữ: đó là siêu cấp vô địch!
“Đúng vậy.” Chỉ thấy người con trai còn ở trong trạng thái khiếp sợ.
“Vậy thì đúng rồi.” Long Tịch Bảo cười cười, quay đầu lại nói với bồi bàn: “anh à, tôi muốn một chai bia được không?”
Bồi bàn cũng sững sờ nhìn cô gái, một lúc sau mới cầm một chai bia đưa cho cô.
“Cám ơn nha.”
Long Tịch Bảo rất lễ phép nói cám ơn, nắm lấy miệng chai bia, thình lình đạp vào đầu tên Trần Phi kia.
“Phanh” một tiếng, thế giới yên tĩnh……
“A…………….” Trần Phi ôm đầu chảy máu không ngừng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, gào thét inh ỏi.
Người chung quanh cũng kinh ngạc nhìn cô gái đánh hắn, cô mặc váy cổ điển, cổ và tay mang vòng, tóc đen gần chạm mông tùy ý xõa tung, trên đầu cài dây cột tóc hinh nơ bướm cùng màu với trang phục, chiếc mũi khéo léo, đôi môi phấn hồng.
Cô giống như nàng tiên cá, mơ mơ ảo ảo. Mới vừa rồi là cô dùng chai rượu đập lên đầu gã đàn ông kia sao? Khán giả không xác định được?
Lúc này, ả đàn bà ăn mặc hở hang đột nhiên hét rầm lên: “A …~ cô làm gì thế hả!”
Long Tịch Bảo cười ngọt ngào nhìn ả: “Không làm gì cả, vừa rồi tay trơn một chút.”
Người kia nhìn Long Tịch Bảo, phát hiện người bên cạnh cô – Âu Dương Tuyết: “Là cô! Làm gì? Tìm người đến giúp cô ra oai sao?”
Âu Dương Tuyết nắm chặt tay nhỏ bé của Long Tịch Bảo, không lên tiếng.
“Giành? Giành cái gì? Hắn sao?” Long Tịch Bảo cười, chỉ chỉ tên đàn ông ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu rên.
“Mày dám đánh đàn ông của tao, đồ chết tiệt.” ả căm tức giơ tay lên chuẩn bị cho Long Tịch Bảo một cái tát.
ả vừa mới giơ tay lên, chỉ nghe thấy”Xoạch” một tiếng,
Tiếng kêu rên của người đàn bà kia: “A…~~ tay của tôi” chỉ thấy ả dùng tay trái ôm lấy tay phải, hình như là gảy xương.
Không ai trông thấy Long Tịch Bảo ra tay khi nào, cũng không có ai tin là Long Tịch Bảo ra tay.
“Ai nha, cô làm sao vậy?” Long Tịch Bảo kinh ngạc nói, mắt to sợ hãi nhìn người đàn bà trước mắt kêu đau không dứt.
Âu Dương Tuyết sợ hết hồn: “Bảo Bảo, thôi, chúng ta đi thôi.”
Long Tịch Bảo nhìn một chút Âu Dương Tuyết, đi tới chỗ tên đàn ông vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu đau: “Trần Phi, anh nhớ kỹ, hôm nay tìm anh gây chuyện là tôi Long Tịch Bảo, từ nay về sau, anh còn dám lại gần Âu Dương Tuyết 1 mét, thì tôi sẽ lấy mạng của anh, tin không thì tùy, trừ phi anh nghĩ tới thế lực của tập đoàn Long Vũ.” Thanh âm nhẹ nhàng lại làm cho gã trên mặt đất không rét mà run.
Tiếp theo, Long Tịch Bảo lại đi tới trước mặt ả kia: “Tình yêu của cô là sự dẫm đạp lên người khác mà có, một ngày nào đó cô cũng sẽ bị nằm ở dưới chân người khác mà thôi, tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, lôi ra khăn tay lụa xoa xoa tay, sau đó ném xuống đất, cũng không quay đầu lại, kéo Âu Dương Tuyết đi.
Bình luận