Long Tịch Bảo cười ngọt ngào gật đầu, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh. Long Tịch Hiên có chút kinh ngạc nhìn cô, sau khi phản ứng kịp, liền nhắm mắt lại, dịu dàng đáp lại cô…
Lúc này… cửa mở ra…
Long Tịch Bác nhìn tư thế hôn môi mập mờ mà lại ấm áp của bọn họ, ánh mặt trời nhẹ nhàng rơi trên người bọn họ, dát lên người họ một tầng bạch quang nhu hòa… nhìn vào là duy mỹ như vậy, tựa như một bức họa…
Long Tịch Hiên mở ra đôi ưng mâu, buông Long Tịch Bảo ra, nhìn về phía anh trai mình… trong ánh mắt thoáng qua một tia mù mịt…
Long Tịch Bảo cũng nhìn về phía Long Tịch Bác… anh Bác…
Long Tịch Hiên ưu nhã đi về phía cửa, vỗ vỗ bả vai Long Tịch Bác, rồi đi ra ngoài, còn thuận tay khép cửa lại.
Long Tịch Bác đi về phía Long Tịch Bảo, vẻ mặt không chút thay đổi không biết anh đang nghĩ cái gì.
Long Tịch Bảo vội vàng đáng thương tội nghiệp hai tay nắm vành tai nhỏ của mình, meo meo nói: “Anh Bác, em sai rồi, lần sau em không dám nữa.”
Long Tịch Bác không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Long Tịch Bảo vội vàng khóc ra thành tiếng, “Em sai rồi, em thật sự sai rồi…”
Long Tịch Bác vẫn không lên tiếng.
Nước mắt của Long Tịch Bảo một giọt một giọt rơi xuống, hàm răng cắn môi dưới thật chặt, bộ dáng đáng thương cực kỳ.
“Lại dùng chiêu này, ‘chưa đánh đã khóc trước’? Em không thấy ngán sao?”
Long Tịch Bác lên tiếng, hơn nữa một câu liền vạch trần ‘tuyệt chiêu’ của người nào đó.
Long Tịch Bảo lau nước mắt, theo bản năng thầm nói: “Chiêu không sợ cũ, có tác dụng là được rồi.”
Nghe vậy, Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, nhìn cô.
Long Tịch Bảo hận không thể cho mình một bạt tai, cái miệng ngu ngốc này…
Nhìn vẻ mặt anh, cô đáng thương tội nghiệp xòe bàn tay ra, vẻ mặt tráng sĩ liều chết nói: “Vâng, cho anh, anh đánh đi.”
Long Tịch Bác nhìn cô, không nói lời nào.
“Em biết rõ anh thích đánh đòn, bởi vì nơi đó tương đối mềm, nhưng nơi đó đã không còn chỗ nào lành lặn nữa rồi, nếu anh nhất định muốn đánh nơi đó thì không thể, như vậy nó nhất định sẽ nát đó, dĩ nhiên, em hiểu mình sai rồi, nếu anh thật sự muốn đánh, em cũng sẽ không ngăn cản, cho dù em muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, cho nên… đến đây đi…”
Long Tịch Bảo ai oán tự mình ngoan ngoãn nằm sấp lên giường, ôm lấy cái gối ôm nhỏ của mình, mắt to nhắm thật chặt, răng trắng gắt gao cắn một góc của gối ôm… một bộ dáng anh có thể hành hình rồi…
Một lúc sau, cô cảm thấy ngón tay thon dài của anh vén váy của cô lên, cởi quần lót của cô ra…
Hu hu… rốt cuộc là ai nói… chủ động nhận lỗi sẽ có cơ hội được miễn phạt… mụ nội nó… tên lường gạt.
Nhưng sự đau đớn như mong đợi cũng không có giáng xuống, ngược lại một cảm giác mát dịu từ cái mông nhỏ bị thương truyền đến, trong không khí còn tràn ngập mùi thơm Bạc Hà… đây là…
Long Tịch Bác lấy ra một ít thuốc mỡ tiêu sưng Bạc Hà mà Hắc Viêm Triệt cho anh, nhẹ nhàng xoa lên cái mông tròn đỏ rực lại tràn đầy dấu bàn tay của người nào đó, xem ra Hiên tức giận không nhẹ… cư nhiên đánh cô thành bộ dạng này…
Long Tịch Bảo từ từ mở ra đôi mắt to, quay đầu nhìn về phía Long Tịch Bác… ah… mặt trời mọc từ hướng tây sao? Anh Bác đổi tính sao?
Long Tịch Bác giúp cô bôi thuốc xong, lại nhẹ nhàng giúp cô mặc quần lót, kéo váy xuống, sau đó đậy kín nắp lọ thuốc, cất vào trong tủ đầu giường của cô, rồi mới vào phòng tắm rửa tay, đi ra…
Long Tịch Bảo ngồi chồm hổm ở trên giường lớn, ngơ ngác nhìn anh… sao lại…
Long Tịch Bác từ phòng tắm đi ra ngoài, nhìn cô một chút liền chuẩn bị đi ra khỏi phòng của cô…
“Anh Bác?” Long Tịch Bảo không nhịn được nhẹ hô lên.
Long Tịch Bác dừng bước, nhưng không quay đầu lại, một lát sau lại tiếp tục đi về phía cửa.
Long Tịch Bảo quýnh lên, vội vàng từ trên giường chạy đến phía sau anh, từ phía sau lưng ôm lấy hông cường tráng của anh, “Anh Bác, đừng đi, em thật sự biết sai rồi, anh đừng như vậy, anh đánh em đi, tùy anh đánh chỗ nào cũng được, đừng không để ý tới em.” Người nào đó nghẹn ngào nức nở meo meo kêu, cô tình nguyện anh rống giận, đánh mắng, cũng không muốn anh đối với cô như vậy…
Long Tịch Bác vẫn duy trì cái tư thế kia, cũng không quay đầu lại nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Long Tịch Bảo khóc chạy đến trước mặt anh, cùng anh mặt đối mặt, cầu khẩn nhìn đôi Ưng Mâu lạnh lùng của anh, bàn tay nhỏ bé thật chặt kéo lấy ống tay áo của anh.
Long Tịch Bác chỉ nhìn cô, vẫn không nói lời nào.
“Anh Bác, anh không cần em nữa sao?” Long Tịch Bảo nóng nảy nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, khóc sướt mướt.
Long Tịch Bác rốt cuộc đưa tay ôm cô đi về phía giường lớn, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, xoa đầu cô, nhàn nhạt nói: “Đừng nghĩ lung tung, anh đi mang bữa sáng tới cho em ăn.”
Long Tịch Bảo không thuận theo lắc đầu, “Em không đói bụng, em không ăn, em chỉ muốn anh, anh đừng đi.”
Long Tịch Bác nhìn cô một chút, chính mình cũng ngồi lên giường lớn.
Long Tịch Bảo vội vàng mở hai chân ra, ngồi vào trên đùi anh, bởi vì động tác quá nhanh, đụng đau cái mông của mình.
“A…”
Long Tịch Bác nhìn cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa chỗ bị đụng đau.
Long Tịch Bảo đưa tay ôm cổ của anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh, nhớ lại cách bọn họ hôn cô, nỗ lực trêu chọc thần kinh của anh…
Ánh mắt của Long Tịch Bác tối sầm lại, đưa tay muốn đẩy cô ra…
“Đừng đẩy em ra có được không, anh Bác?!” Long Tịch Bảo nhẹ giọng nói.
Long Tịch Bác cứng đờ, không biết nên đáp lại như thế nào.
Long Tịch Bảo càng thêm ra sức lấy lòng anh, cho đến khi cô cảm thấy hạ thân bị một vật cứng rắn chống đỡ.
“Anh Bác, em yêu anh.” Long Tịch Bảo nhẹ giọng nói.
Long Tịch Bác nhìn cô, bắt đầu đáp lại nụ hôn của cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô… Tịch Nhi… Tịch Nhi của anh…
—– ta là đường phân cách tuyến buồn bực —–
Bình luận