“Dì Trúc, lát nữa con sẽ giới thiệu mẹ Vũ của con với dì a, mẹ con cũng giống dì, bảo dưỡng rất tốt, làn da cùng vóc người đều là số một, ba Tịch của con cực kỳ yêu mẹ, giống như chú Viễn yêu dì vậy đó, hai người có thể trao đổi một chút, nói ví dụ như cách bảo dưỡng a, ‘thuật ngự phu’ a,… Hì hì… truyền thụ cho con một chút kinh nghiệm nha, thứ tốt mọi người cần chia sẻ chia sẻ với nhau a…”
Long Tịch Bảo thân mật lôi kéo tay của Tiêu Lộ Trúc, cười đến gian tà nhìn bà…
“Bảo Bảo (Tịch Nhi)!” Mấy người đàn ông xung quanh không hẹn mà cùng kêu lên, bao gồm cả Long Phi Tịch cùng Nam Cung Viễn.
Tiêu Lộ Trúc cũng che miệng của Bảo Bảo, đỏ mặt… trời ạ… đứa nhỏ này, thật là mồm miệng rất không chừng mực rồi.
“Bảo Bảo, em dẫn dì Tiêu đi tham quan nhà một chút đi.” Long Tịch Hiên ho nhẹ hai tiếng, dịu dàng nói.
“Ah? Vậy còn chú Viễn thì sao?”
“Chúng ta có chuyện muốn nói với chú Viễn, về chuyện làm ăn, em muốn ở lại nghe sao? Anh sợ em buồn bực.” Long Tịch Hiên khẽ cười xoa đầu cô.
Long Tịch Bảo lắc đầu một cái, thật nhanh dắt Tiêu Lộ Trúc chạy về phía phòng của cô.
Cho đến khi bóng dáng của hai người biến mất ở phòng khách thì Nam Cung Viễn mới khẽ nói: “Chúng ta hình như không có qua lại làm ăn với nhau!”
“Là không có, nhưng về sau chúng ta sẽ có qua lại trên phương diện sinh hoạt.” Long Phi Tịch nhìn ông, kéo nhẹ khóe miệng.
“Oh? Thế nào?” Nam Cung Viễn cười khẽ nhìn ông.
“Bảo Bảo là con gái của ông.” Long Phi Tịch từng chữ từng câu mà nói.
Nam Cung Viễn sững sờ, nhìn chằm chằm Long Phi Tịch, không nói lời nào.
“Ở đây nói chuyện không tiện, đến thư phòng thôi.” Long Tịch Hiên nhẹ giọng.
Long Phi Tịch gật đầu một cái, dẫn đầu đi về phía thư phòng.
“Đi thôi, bác Nam Cung.” Long Tịch Bác vỗ nhẹ Nam Cung Viễn đang có chút ngu ngơ.
Nam Cung Viễn nhìn anh một chút, liền đi theo sau lưng Long Phi Tịch…
Một giờ sau… trong thư phòng
“Cho nên, Bảo Bảo là con gái của ông, không cần nghi ngờ, dĩ nhiên ông còn có thể đi xét nghiệm DNA.” Long Phi Tịch uống một hớp trà, nhẹ nhàng nói.
Nam Cung Viễn nhìn vết nước cách đó không xa… không biết nên hỏi gì… Chỉ thấy ông hơi nâng bàn tay của mình lên, ngửa lòng bàn tay lên, chỉ chốc lát sau một ngọn lửa màu đỏ rực từ lòng bàn tay của ông thoát ra, chung quanh ngọn lửa lấp lánh ánh sáng màu đỏ, mê hoặc dị thường.
“Ta vẫn luôn không biết đây là làm sao, ta nghĩ… hiện tại ta đã hiểu rồi.” Nam Cung Viễn nhìn ngọn lửa xuất hiện trên lòng bàn tay của chính mình, nhẹ nhàng nói.
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
Nam Cung Viễn thu hồi bàn tay, khẽ cười nhìn về phía Long Phi Tịch: “Chả trách lần đầu tiên nhìn thấy ông, lại có một loại cảm giác rất thân thiết, thì ra là chúng ta lại chính là bạn chí cốt đấy.”
Long Phi Tịch vỗ vỗ vai của Nam Cung Viễn, cũng khẽ cười.
Nam Cung Viễn từ trong cổ áo kéo ra một sợi dây chuyền óng ánh trong suốt, lóe ra ánh sáng màu hồng, nhỏ giọng nói: “Cái này… hẳn là ‘Viêm Thạch’ rồi.”
Long Phi Tịch nhìn một chút, gật đầu: “Không sai, đây chính là ‘Viêm Thạch’.”
“Tôi sẽ mau chóng cắt nó thành hai cái bông tai, cho Bảo Bảo đeo lên.” Nam Cung Viễn nhẹ nhàng nói, mặc dù ‘những chuyện trong quá khứ này’ có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại khiến người ta không thể không tin, quan trọng nhất là… Bảo Bảo là con gái của ông và heo nhỏ.
“Bác Nam Cung, bác có thể đem ‘Viêm Thạch’ làm thành đôi khuyên tai giống như của chúng cháu được không? Nếu không, con gái của bác chính là sẽ náo loạn chết mất.” Long Tịch Hiên khẽ cười chỉ vào ‘Lệ Thạch’ trên lỗ tai của chính mình.
“Có thể.” Nam Cung Viễn nhìn một chút, khẽ cười uống một ngụm trà.
“Bác Nam Cung, bác có thể nói cho chúng cháu biết làm sao lại không tìm thấy Tịch Nhi ở chỗ của bác được không?” Long Tịch Bác nhẹ nhàng hỏi.
“Biến mất không dấu vết, chính là ngay trong ngày đầy tháng, từ trong phòng trẻ sơ sinh biến mất, không có bất kỳ một dấu vết nào, tựa như con bé chưa từng xuất hiện… sau đó… mặc cho ta điều tra như thế nào… tìm kiếm ra sao… cũng không có một chút manh mối nào.” Nam Cung Viễn cau mày nhàn nhạt nói.
“Có phải 18 năm trước vào ngày 24 tháng10 hay không?” Long Tịch Hiên cũng nhíu mày kiếm, nhìn về phía Long Tịch Bác.
“Đúng, chính là ngày đó.” Nam Cung Viễn gật đầu một cái. Không khí đột nhiên có chút trầm mặc…
“Xem ra, thật sự là do trời định.” Long Phi Tịch nhàn nhạt nói, mệnh trung chú định, Bảo Bảo lại cùng bọn họ gặp nhau, nhưng mà… chỉ đơn thuần là để cho bọn họ nối lại duyên phận kiếp trước sao…
Nam Cung Viễn chăm chú nhìn chằm chằm cặp sinh đôi, một lúc sau: “Ta tin tưởng các cậu thật lòng yêu Bảo Bảo, nếu kiếp trước kiếp này đều chạy không khỏi sự an bài của vận mệnh, ta liền giao con bé cho các cậu, hi vọng hai cậu bảo vệ nó thật tốt, thương nó, yêu nó. Nếu như hai cậu có một chút nào không chung tình, ta liền mang con bé đi.”
“Bác sẽ không có cơ hội này.” Hai người rất ăn ý trăm miệng một lời đáp.
Nam Cung Viễn cười, gật đầu một cái: “Vậy ta chính là cha vợ của hai cậu rồi.”
Cặp sinh đôi bèn nhìn nhau cười, thở phào nhẹ nhõm…
“Như vậy, việc chúng ta phải làm bây giờ, chính là để cho Bảo Bảo cùng cha vợ, ‘tự nhiên nhận nhau’.” Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói.
Nam Cung Viễn uống một hớp trà: “Từ từ đi, tôi liền nương nhờ nhà mọi người rồi.”
“Ông chuyển tới đây luôn thì càng tốt, ‘Thần Bài’” Long Phi Tịch giật giật khóe miệng, lần nữa châm trà.
Nam Cung Viễn nhìn ông một chút, cười…
—– ta là đường phân cách tuyến khả ái —–
Bình luận