(Liên Y mang thai, mình biết rõ là đứa bé của Long Phi Tịch, nhưng mình vẫn cầu hôn với cô ấy, mặc bộ quần áo trang trọng nhất, mua chiếc nhẫn kim cương tốt nhất, trịnh trọng quỳ gối trước mặt cô ấy, xin cô ấy cho mình cơ hội chăm sóc cô ấy cả đời, nhưng cô ấy lại cự tuyệt, mình biết rõ cô ấy sẽ cự tuyệt, bởi vì cô ấy từ đầu đến cuối không yêu mình, cô ấy đã nói: “Doãn Phong, anh buông tay đi, đời này em sẽ không yêu người nào nữa, cũng không có ý định kết hôn, huống chi đây là đứa con của người khác, anh cần gì vì em mà phải uất ức chính mình tới mức này, không đáng giá.”
Mình cũng nói: “Liên Nhi, gả cho anh đi, anh không quan tâm đây là con của ai, cũng không để ý em có yêu anh hay không, nhưng hãy cho anh một cơ hội, để cho anh chăm sóc em, chăm sóc con của em.”
Cô ấy nói: “Anh hà tất phải như vậy, anh biết rõ ràng người trong lòng em yêu là ai, anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn, đừng lãng phí thời gian trên người em nữa.”
Mình đã nói: “Con của em cần một người cha, em cũng không muốn đứa bé phải sống trong một gia đình đơn thân chứ, dù là vì con, em hãy gả cho anh đi.”
Cô ấy trầm mặc… cuối cùng chậm rãi nhận lấy chiếc nhẫn kim cương trong tay mình, mình nghĩ mình vĩnh viễn cũng không quên được nét mặt của cô ấy vào khoảnh khắc đó, mang theo một loại sắc thái mê man hư không, rồi lại vô cùng cô đơn, một nụ cười gượng xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn lành lạnh tuyệt mỹ, bi thương như vậy, duy mỹ như thế, mình biết rõ, cô ấy đang nhớ tới ai…)
Doãn Thiên nắm chặt hai quả đấm, tiếp tục nhìn xuống dưới…
( Vẻ đẹp của Liên Nhi thật đặc biệt, mình không biết bản thân mình yêu điểm nào trên người cô, thế nhưng khi mình phát hiện mình đã yêu cô ấy, đã không cách nào tự kiềm chế nữa, chỉ có thể mặc cho mình tiếp tục trầm luân, bao dung cô ấy, thương yêu cô ấy, mặc dù cô ấy trước sau không vui vẻ.
Mặc dù biết mình không phải là người có thể khiến cô ấy nở nụ cười, mình vẫn không thể buông cô ấy ra được, có lẽ mình nên cám ơn người đàn ông không yêu cô ấy, Long Phi Tịch, là anh cho tôi một cơ hội có thể bảo vệ cô ấy, cho dù việc bảo vệ này vĩnh viễn cũng không được cô để ý…)
(Hôm nay, Liên Nhi cuối củng đã sinh rồi, là một bé trai, nhìn cô mang thai khổ cực, nhìn cô ấy ăn không được, ngủ không ngon, bộ dáng ngày càng gầy gò, trái tim của mình cũng muốn vỡ vụn. Khi y tá ôm đứa trẻ sơ sinh đầy nếp nhăn, máu me khắp người đi ra, mình nói không ra bản thân có cảm giác gì, nhưng rất rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, bé con, chỉ vì con mà Liên Nhi đã chịu bao nhiêu vất vả, con biết không? Sau khi tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, mình ôm vật nhỏ đáng yêu ấm áp trong tay ngồi bên cạnh Liên Nhi, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, nói cho cô biết: “Liên Nhi, em xem, là một bé trai.”
Liên Nhi yếu ớt mở ra đôi mắt phượng đã khiến mình say đắm, lộ ra một nụ cười tươi, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy cô ấy cười ấm áp như vậy, thỏa mãn như vậy. Trong tích tắc đó, mình dường như cảm thấy có tầng ánh sáng thần thánh vây quanh người cô ấy, duy mỹ cỡ nào, đẹp đến mức làm cho người ta không cách nào hô hấp. Thì ra cô ấy cũng có thể cười rực rỡ đến như vậy, chỉ là nụ cười thoáng qua này vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về mình, vĩnh viễn sẽ không vì mình…
“Đặt cho nó một cái tên đi.” Mình nói. Liên Nhi nhìn mình một cái, nhẹ nhàng nói: “Thiên, Doãn Thiên.” Mình cười, mình hiểu đây là cô ấy bồi thường cho mình, Doãn Thiên, nó là con trai của mình, nó theo họ của mình, mình vẫn cho rằng cô ấy sẽ để đứa bé theo họ Sở, nhìn đứa bé trong ngực một chút, không nhịn được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, Thiên, trời ban, con là con trai của ta! Ta là cha của con!)
(*) Thực ra trong bản gốc anh này tên là Doãn Thiên Tứ (nghĩa là món quà trời ban) cơ. Nhưng vì trước giờ mình để tên anh ấy là Doãn Thiên rồi nên mong các bạn thông cảm nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui. ^^
Doãn Thiên nhìn đến đây, cảm giác trái tim của mình như bị người ta đánh nát, đau đến toàn thân chết lặng…
(Nhìn Tiểu Thiên ngày từng ngày lớn lên, mình cảm thấy mình rất thỏa mãn, có lẽ cho tới bây giờ thứ mình muốn cũng không nhiều, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy Liên Nhi, bảo hộ cô, bảo hộ con trai, cho bọn họ mọi thứ tốt nhất, sau đó cùng với bọn họ ngày từng ngày trở nên già đi, cho đến khi ngừng hít thở. Mình nghĩ nếu như có thể vẫn tiếp tục như vậy cũng rất tốt, có lẽ sẽ có một ngày mình sẽ quên mình đã từng hỏi cô một vài câu hỏi, ngày đó có lẽ chính là ngày mình hạnh phúc nhất. )
(Liên Y đi rồi, tình yêu của cô từ đầu tới cuối mang theo sự bi thương, giống như vẻ đẹp của cô trước sau đều không trọn vẹn, ôm thân thể lạnh lẽo của cô ấy, mình cố gắng muốn cho cô ấy một chút nhiệt độ cơ thể, giống như khi cô còn sống, mình nỗ lực muốn sưởi ấm linh hồn tĩnh mịch của cô, nhưng không được… Khi còn sống không được, sau khi chết vẫn không được. Mình cảm thấy được mình muốn sụp đổ, mình không hiểu rõ tại sao mình lại yêu sâu sắc như vậy, yêu hèn mọn như vậy, nhưng chính là không giải thích được yêu cô như thế, cô chết rồi… Mình nên làm như thế nào? Liên Y… Tại sao lại ngốc như vậy? Tại sao lại cực đoan như vậy? Tại sao anh nhất định không được? Tại sao phải đối xử với anh như vậy? Sao em lại nhẫn tâm làm như vậy…)
(Mình bắt đầu xa lánh Tiểu Thiên, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé càng lúc càng giống Liên Nhi, mình liền không khống chế được ý nghĩ muốn đi tìm cái chết của bản thân, Liên Nhi của mình trong trẻo mà lạnh lùng như vậy, một mình ở dưới đó cô đơn lạnh lẽo cỡ nào, mình muốn theo cô ấy, muốn lập tức đi ngay theo cô ấy, nhưng không được, Tiểu Thiên phải làm thế nào? Mình muốn để cho thằng bé lớn hơn một chút, sắp xếp tốt nửa đời sau của con xong, mới có thể đi, Tiểu Thiên, con trai của mình, đó là sự nối tiếp sinh mạng của Liên Nhi. )
(Hôm nay mình đã lập xong di chúc, em trai đã đồng ý với mình, nếu như mình chịu đem tất cả nhà cửa dưới tên mình cho hắn, như vậy hắn liền đồng ý giúp mình chăm sóc thật tốt cho Tiểu Thiên, mình đã đồng ý, nhưng Doãn thị nhất định phải là của tiểu Thiên, trong hình, Liên Nhi vẫn lành lạnh ưu thương như vậy, Liên Nhi, ngày mai anh liền có thể tới tìm em rồi, có lẽ em vẫn không thèm để ý, nhưng đối với anh mà nói, thật sự là linh hồn phụ thuộc, em có hiểu không? Loại tình yêu này của anh đối với em, em có thể hiểu không?)
Nhật ký viết tới đây, đã không còn… Doãn Thiên nắm thật chặt cạnh cuốn sổ, gân xanh trong tay cũng nổi hết lên, Doãn Cường, cái tên súc sinh này, hắn biết rõ anh trai của mình muốn làm chuyện gì, hắn hẳng những không ngăn cản, lại còn… Nhắm hai mắt lại, trong đầu lại hiện ra lúc lâm chung ba anh đã nói…
(Tiểu Thiên, con xinh đẹp như vậy, giống mẹ con như đúc, ba thực có lỗi với con, sau khi mẹ con mất, ba không làm hết trách nhiệm người làm cha, con biết không? Ba yêu mẹ con nhiều thế nào, ba không thể không có mẹ, ba không dám đến gần con là bởi vì mỗi lần nhìn thấy con đều sẽ bị nhớ nhung đau khổ dằn vặt sống không bằng chết, Tiểu Thiên, tha thứ cho ba không thể trưởng thành cùng với con, con phải nhớ, kiên cường một chút, con là con trai của cha, con phải sống trên thế giới này bằng phong thái kiêu ngạo nhất, ba muốn đi tìm mẹ… Tiểu Thiên, nhớ cái tên Long Phi Tịch này, mẹ con là bởi vì ông ta mà chết… Nhớ… )
Anh ta vĩnh viễn cũng không quên được, khóe miệng anh ta nở nụ cười hạnh phúc. . . . . . Một người sắp chết, nụ cười ở khóe miệng anh ta lại quỷ dị như vậy… Cho đến khi anh trưởng thành mới hiểu được… Đây chính là tình yêu độc nhất vô nhị… của cha với mẹ, khắc sâu đến vượt qua sống chết…
Bình luận