“Tịch Nhi, em đỡ hơn chưa? Còn có chỗ nào không thoải mái không, em rốt cuộc đã ăn thứ gì?” Long Tịch Bác đem người nào đó ôm trên đùi, dùng giọng nói dịu dàng hiếm thấy nói chuyện. Nhưng người kia không cảm kích, mặc dù không giãy giụa, để mặc cho anh ôm, nhưng không nhìn đến anh, cũng không nói chuyện.
“Em nói chuyện đi, đây coi là có ý gì, anh bình thường dạy em như vậy sao?” Long Tịch Bác có chút tức giận, giọng nói không khỏi nặng nề hơn một chút. Long Tịch Bảo vẫn là không nói lời nào, cũng không nhìn anh.
Long Tịch Bác cảm giác tính khí của mình sắp bộc phát, thật sự là đủ rồi. Từ nhỏ đến lớn, ai dám bày sắc mặt cho anh nhìn, chỉ có cô, nhiều lần xem anh như người tàng hình, làm như không thấy. “Em sao lại thế này, nhiều ngày như vậy, còn ầm ĩ chưa đủ sao? Rốt cuộc em muốn thế nào?” Long Tịch Bác lớn tiếng nói.
Long Tịch Bảo nhìn anh một cái, cúi đầu nghịch ngón tay trỏ đeo băng, vẫn im lặng như cũ.
‘Pằng’, Long Tịch Bác gần như có thể nghe âm thanh lý trí của mình đứt rời, hít sâu mấy hơi nhìn cô, đối với cô thật không có biện pháp, đánh cũng đánh không được, mắng lại mắng không xong, sớm muộn cũng có một ngày anh bị cô chọc cho tức chết.
Long Tịch Hiên thở dài, ôm Long Tịch Bảo từ trên đùi Long Tịch Bác qua, ngồi lên giường, khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng nói: “Bảo Bảo, bọn anh sai rồi, bọn anh không nên gắn máy theo dõi trên người em, xin lỗi em, em tha thứ cho tụi anh được không?”
Long Tịch Bảo nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Long Tịch Hiên, uất ức hồng đôi mắt, anh rốt cuộc cũng chịu nói rồi. Cô chờ lâu như vậy, anh cuối cùng cũng chịu nói rồi. Cô muốn không nhiều lắm, cô muốn chỉ là câu xin lỗi này mà thôi, cũng chỉ là câu thật xin lỗi này mà thôi.
“Suỵt, đừng khóc, em xem em biến mình thành bộ dạng gì, trên tay đều là thương còn chưa nói, bây giờ còn đổ bệnh, có khó chịu không? Còn có nơi nào không thoải mái không?” Long Tịch Hiên dịu dàng vỗ nhẹ sống lưng của cô, nhẹ giọng hỏi.
Long Tịch Bảo nức nở lắc đầu một cái, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
“Tốt lắm, không khóc, là anh không tốt, không nên hờn dỗi với em, nhưng Bảo Bảo à, bọn anh gắn máy theo dõi trên người em, không phải vì không tin em, bọn anh chính là không tin Doãn Thiên, bọn anh chỉ là lo lắng cho em… em hiểu chưa?” Long Tịch Hiên đưa tay giúp cô lau đi nước mắt, vẫn dùng âm thanh êm ái nói chuyện.
Long Tịch Bảo nghẹn ngào meo meo kêu lên: “Vậy các anh cũng không cần làm như vậy, các anh làm như vậy khiến trong lòng em rất khó chịu, các anh biết không? Em vẫn cho rằng giữa chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau. Giống như em tin tưởng các anh đã hứa với em sẽ không yêu thương người phụ nữ khác, thì các anh chắc chắn sẽ không có người phụ nữ khác. Anh còn có tiền án rồi đó, em vẫn tin tưởng anh, anh tại sao không tin em ‘tài sản trong sạch’ này? Em tin tưởng các anh như vậy, các anh lại hoài nghi em, không tin em một chút nào, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện còn uy hiếp em… khi dễ em… ô ô… hai người thật quá đáng… chờ mẹ trở về.. ô ô… em muốn nói cho mẹ hai người khi dễ em, áp bức em, còn ngược đãi em.. ô… ô…”
Người nào đó càng nói càng tủi thân, nước mắt lả tả rơi xuống, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Long Tịch Hiên vừa thay cô lau nước mắt, vừa dịu dàng dụ dỗ: “Là bọn anh không đúng, đừng khóc, ngoan, không có lần sau nữa, anh bảo đảm, đừng khóc a, nước mũi cũng chảy ra rồi kìa.”
Long Tịch Bảo thô lỗ lau nước mắt, vừa chà xát lỗ mũi vừa nói: “Chảy thì chảy đi, lau hết lên người hai anh, để cho hai anh lại ức hiếp em.”
“Ai ức hiếp em, là em tự ầm ĩ mà.” Long Tịch Bác có chút ghen ghét nhìn Long Tịch Bảo vùi vào lòng Long Tịch Hiên, phản bác. Tiểu nha đầu đáng chết, lâu như vậy không gặp, cũng không qua thân thiết với anh một chút, thật không có lương tâm.
Long Tịch Bảo nhìn Long Tịch Bác, không nói lời nào, ý tứ rất rõ ràng, anh còn chưa xin lỗi em, em sẽ không nói chuyện với anh.
Long Tịch Bác nhíu mày một cái, không vui nói: “Làm sao, không phải Hiên mới vừa nói rồi ư, em còn muốn thế nào, đừng có được voi đòi tiên nha.”
Long Tịch Bảo vẫn nhìn anh, không mở miệng. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc sau, Long Tịch Bác nhíu chặt lông mày, tức giận nói: “Anh, xin, lỗi! Là anh sai rồi, em có thể nói chuyện rồi chứ.”
Long Tịch Bảo liền cười như nở hoa, nhảy dựng lên nhào vào trong ngực anh, nước mắt nước mũi cũng chà lau lên quần áo của anh, còn meo meo kêu lên: “Lần này em liền phá lệ tha thứ cho anh, lần sau không thể nha.”
Long Tịch Bác ôm chặt bé cưng đang cọ cọ lung tung trong ngực anh, thở dài, anh thật là càng sống càng trải qua nhiều chuyện, bị một cô nhóc gắt gao xơi tái, mà không hề có lực phản kích.
“Em khóc lóc cái gì! Bọn anh không đánh em, lại không mắng em, em đây cũng muốn khóc. Người nên khóc là bọn anh đây này.” Long Tịch Bác tự giễu nói.
Long Tịch Bảo nhìn bọn họ, hít mũi một cái, trung khí mười phần meo meo: “Vậy thì khóc, khóc đi, khó chịu thì các anh cũng khóc cho em xem, khóc không nổi là bản lĩnh của các anh chưa tới, không thể ghen tỵ với em a.”
Long Tịch Bác nhìn bộ dạng chơi xấu của cô, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua. Cô rốt cuộc đã khôi phục lại bình thường rồi, thật là đủ dằn vặt người, ban đầu làm sao lại nhặt cái phiền toái nhỏ này về chứ, nhặt về coi như xong đi, làm sao lại không hề báo trước mà yêu cô mất rồi. Đây không phải là tự đào hố chôn mình sao! Bất quá nếu như người nằm trong phần mộ đúng là cô, anh vẫn là rất thích ý nghĩ khai quật phần mộ này lên, hơn nữa không chút do dự nhảy vào.
Bình luận