“Ở đâu?”
“Ưm…chính là… cái nơi tròn trịa, ở giữa có nơi tư mật…”
“Hiểu rồi… là cái mông, bọn họ không chỉ đã từng đánh, mà còn đánh trước mặt rất nhiều người giúp việc trong nhà”.
Long Tịch Bảo bộ dạng bất bình, căm giận nói.
Choáng váng… quá đáng, một chút mặt mũi cũng không để lại cho người khác, cặp sinh đôi thật là đáng sợ. Viên Cổn Cổn đồng tình nhìn Long Tịch Bảo.
“Tên kia động một chút sẽ dùng tay gõ đầu em sao? Long Tịch Bảo hỏi.
“Không có” Viên Cổn Cổn lắc đầu một cái.
“Hắn như vậy vẫn còn rất tốt nha, không có dùng bạo lực với em” Long Tịch Bảo hâm mộ mà nói.
“Anh ấy trực tiếp lấy tay đập”.
“…………..”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài, kẻ tám lạng người nữa cân sao…hai người họ quả nhiên là bạn bè cùng hoạn nạn mà…
Động vật đi thành đàn, người chia ra thành nhóm, cùng hội cùng thuyền.
“Nhưng mà anh Hiên không phải rất dịu dàng sao? Nói như vậy, nhưng nếu anh Bác có tức giận gì…thì vẫn sẽ có anh Hiên che chở cho chị, nhưng Triệt thì…” Viên Cổn Cổn cúi đầu suy nghĩ, hai người đó hai tính cách, một ôn nhu săn sóc, một nóng nảy hung tàn …như vậy ít nhất vẫn có lúc được quan tâm dịu dàng… Nhưng mà Hắc Viêm Triệt tại sao vừa nóng này hung tàn, lại còn âm trầm lãnh khốc là như thế nào…huhuhuhu…
“Haha, em cảm thấy anh Hiên rất dịu dàng sao?” Long Tịch Bảo cười nhẹ hỏi.
“Đúng vậy nha, vừa dịu dàng lại vừa nho nhã” Viên Cổn Cổn gật đầu một cái, hâm mộ nói, lúc trước cô mơ ước sẽ được gả cho người đàn ông như vậy… nhưng cuối cùng là…
“Ừh, không sai, chính là dịu dàng cùng nho nhã, nhưng đó là lúc anh ấy không nổi giận, ở thời điểm nổi giận, so với anh Bác còn đáng sợ hơn” Long Tịch Bảo lấy một viên kẹo sữa bò ném vào trong miệng.
“Nhưng anh ấy vẫn có lúc dịu dàng không phải sao?” Viên Cổn Cổn uống một hớp chocolate nóng, thấp giọng nói.
“Đúng là như vậy, nhưng em có nghĩ đến hay không, nếu như cặp sinh đôi này cùng nhau nổi giận.. chị phải làm sao, Anh Triệt mặc dù tính khí không tốt, con người cổ quái, ý muốn chiếm hữu mạnh, âm hiểm lại nóng này, nhưng là em cũng chỉ cần ứng phó một người, mà chị thì anh Bac cùng anh Hiên, một lãnh khốc tàn nhẫn, một khúc hắc âm trầm, cũng may anh Hiên ít khi cùng lúc bộc phát với anh Bác… nếu không chị chết so với người lạ cũng giống như nhau thôi” Long Tịch Bảo meo meo nói.
“Nghe có vẻ như chị tương đối có nhiều nguy hiểm” Viên Cổn Cổn suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận.
“Cổn Cổn, em không cảm thấy chị cùng bọn họ như vậy có gì không đúng sao?” Long Tịch Bảo nhẹ giọng hỏi.
“Không đúng? Có gì không đúng?” Viên Cổn Cổn mở to mắt tròn, không hiểu nhìn cô.
“Hai nam một nữ, em thật cho đây là bình thường?” Long Tịch Bảo khẽ cười uống một hớp cappuccino.
“Chỉ cần chị thích, không có gì là không thể, em cảm thấy chuyện tình cảm trên đời này không có gì là không đúng, chỉ cần chị biết mình muốn gì, cho là việc đó đáng giá, thì Bác ca hay Hiên ca cũng đều rất xứng đôi, rất tốt” Viên Cổn Cổn nghiêm túc phát biểu cảm nghĩ của mình.
Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, cười nói “Cám ơn em, Cổn Cổn”.
“Cảm ơn cái gì…?” Ai đó nghe xong liền rơi vào trạng thái “ngây người”.
Long Tịch Bảo lắc đầu một cái, nhéo nhéo gò má trắng của cô, nhẹ nói “Không có gì”.
“Thật ta thì em cũng rất muốn có một người dịu đàng ông dịu dàng với em giống anh Hiên nha” Viên Cổn Cổn hâm mộ nhìn Long Tịch Bảo.
“Có cần ta giúp em tìm không?” Một thanh âm nam giới dễ nghe truyền đến dọa làm Viên ôm lấy Long Tịch Bảo ở bên cạnh… tai sao…tại sao mỗi lần đều đúng lúc như vậy… ông trời… người đang trêu đùa con sao?
Hắc Viêm Triệt cười lạnh nhìn Viêm bị dọa sợ, được, thì ra cô đối với mình có ý kiến lớn đến vậy, xem ra cần ‘hảo hảo mà nói chuyện’ thêm rồi.
“Triệt…” Viên Cổn Cổn sợ hãi kêu tên của hắn.
“Bảo bối, đi thôi, chúng ta phải về nhà rồi” Hắc Viêm Triệt ‘dịu dàng’ nói.
“Em… em… em hôm nay muốn ở lại cùng Bảo Bảo…” Viên Cổn Cổn nói câu được câu mất.
“Anh nói…về nhà” Hắc Viêm Triệt trưng ra nụ cười tuyệt mỹ, nhẹ nói.
“Vâng…” Viên Cồn Cồn từ từ đi đến ben cạnh Hắc Viêm Triệt, thận trọng nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt đưa tay kéo cô ôm vào lòng, tựa như nâng niu một đứa con nít…không…là ‘đứa trẻ nhỏ’…
“Tịch Bảo, tụi anh đi trước, hẹn gặp lại” Hắc Viêm Triệt âm hiểm cười nói.
Long Tịch Bảo rùng mình một cái, nhỏ giọng nói “ Hẹn gặp lại, có rãnh rỗi thì mang Cổn Cổn đến chơi với em”.
“Anh sẽ cố gắng… nhưng là bất quá, có lẽ từ đây đến sang năm sau cô ấy sẽ không có ngày rãnh rỗi rồi” Con người âm hiểm nào đó cười nói xong liền ôm bảo bối của hắn bỏ đi, để lại Long Tịch Bảo yên lặng cầu nguyện vì Cổn Cổn, chậc chậc, Cổn Cổn, em liền nên thừa nhận số phận đi, xem như là bài học, họa là tự miệng mà ra, lời này có lẽ ở tình cảnh em bây giờ là có thể hiểu sâu sắc nhất đi… Amen.
————ta là tuyến phân cách cầu nguyện————–
Bình luận