Cô trực tiếp đi đến phòng tắm… Thật đáng ghét…hôm qua lúc cô khóc đã ngủ thiếp đi, quên mất cả tắm…
Đi vào phòng tắm, chà một ít sữa tắm lên người, rôt cuộc cô cũng cảm thấy hạ thân thoải mái hơn chút rồi, nhưng vẫn còn rất đau, đặc biệt lúc bước đi. Nghĩ tới đây, trong đầu Long Tịch Bảo lại nhớ đến lời Long Tịch Bác ‘Ngươi nửa đêm chạy đic chính là vì muốn dâng mình tới cho hắn hay sao?’, ‘Nghe đi, thật dâm đãng, làm cho người khác thèm muốn’, ‘Cường bạo? Cùng ta ở một chỗ là cường bạo? Còn cùng Doãn Thiên Tứ là cam tâm tình nguyện, tình chàng ý thiếp sao?’, ‘Được, ta liền để em biết thế nào là cường bạo’.
Đau lòng lắc đầu một cái, không nên suy nghĩ nữa, suy nghĩ nhiều cũng vô ích thôi…không được suy nghĩ nữa…
Long Tịch Bảo tự mình trấn an kích động của bản thân mình, sau đó tiếp tục tập trung tắm rửa thân thể. Tắm xong cô liền quấn khăn ra ngoài, cô phải học quên đi…quên đi bọn họ đối tốt với cô như thế nào…cũng quên đi tất cả tính xấu của hai người… Cô cái gì cũng không cần nữa, nếu tình yêu của cô làm bị thương người khác, cô tình nguyện bỏ thứ tình cảm này đi…ai cũng không quan tâm nữa.
Ngồi trước bàn trang điểm, Long Tịch Bảo như thường ngày cầm khăn lông lau khô tóc ướt, sau đó sấy khô…nhưng mà, hôm nay cô có cảm giác khác với thường ngày nhưng lại không nói ra được sự khác thường này là gì. Sấy khô tóc xong, cô lẳng lặng nhìn mình trong gương. Tại sao hôm nay mình lại trở nên yêu mị như vậy? Tại sao vậy nhỉ? Khoan đã…đây là cái gì? Cái gì trên trên trán mình vậy nhỉ? Là ai đã vẽ lên sao…không đúng, nếu như là vẽ lên, lúc này xô rửa mặt nhất định nó cũng phải mất đi…không lẽ là xăm lên hay sao? Cũng không phải…màu sắc hình xăm sao có thể tươi như vậy chứ…màu đỏ này giống như màu máu tươi, không giống màu xăm đi…Rốt cuộc nó là cái gì chứ…chắc chắn cái này là do cặp sinh đôi làm ra!
Long Tịch Bảo vội vàng vọt tới phòng của Long Tịch Bảo, hoàn toàn quên mất trên người mình chỉ khoát độc một chiếc khăn tắm…
Trong phòng không có ai… Sau đó cô lại chạy đến phòng của Long Tịch Hiên, cũng không có ai… Như vậy là sao chứ, hay bọn họ đang ở phòng ăn?
Long Tịch Bảo vọt như bay tới phòng ăn, rốt cuộc cũng nhìn thấy cặp sinh đôi đang ngồi trên ghế…A, sao mọi người đều nhìn cô như vậy…mặc kệ…cô tới trước mặt cặp sinh đôi hô to “Hai người đã làm gì em?” Cổ họng cô phát ra giọng nói khàn khàn khó khăn.
Cặp sinh đôi sững sờ không kịp phản ứng nhìn Long Tịch Bảo chỉ quấn một cái khăn tắm nổi giận đùng đùng chạy tới trước mặt bọn họ.
“Hai người mau nói!” Long Tịch Bảo thét lên.
Long Tịch Bác liền sau đó hồi phục lại tinh thần, nhìn mấy người giúp việc xung quanh…đáng chết, đã lớn như vậy vẫn không biết suy nghĩ, cứ như là con nít 5 tuổi! Anh nhanh chóng ôm lấy cô, đi nhanh về phòng.
“Mau đi ra ngoài!” Long Tịch Hiên lạnh lùng nói với mấy người giúp việc. Anh liếc thấy ánh mắt ái mộ của một số người nhìn đến cô liền bực bội…Bảo Bảo…vì sao lúc nào em cũng việc không suy nghĩ như vậy chứ…là do anh dạy bảo chưa tốt sao…
Mọi người trong nhà nối đuôi nhau đi ra khỏi biệt thự, mỗi người tự về lại nơi làm việc của mình.
Long Tịch Hiên thở dài đi về phía phòng Long Tịch Bảo.
“Không cho anh ôm…không cho anh ôm em” Long Tịch Bảo không an phận khiêu khích đánh vào lồng ngực Long Tịch Bác.
“Em mau im lặng” Long Tịch Bác không vui trách cứ.
“Em không im…có đánh chết cũng vậy thôi” Long Tịch Bảo quật cường nói.
Long Tịch Bác bất đắt dĩ nhìn cô, đem cô nhẹ nhàng đặt lên trên giường, tận lực ôn nhu nói “Tịch nhi, bên ngoài nhiều người như vậy, sao em chỉ quấn mỗi cái khăn đi ra ngoài như vậy chứ”.
Long Tịch Bảo vừa nghe nói xong liền vội vàng cúi đầu nhìn ‘trang phục’ bản thân…Ngất, cô hoàn toàn quên mất mình không có mặc gì mà chạy ra ngoài tìm bọn họ…nhưng miệng vẫn còn cố cãi lại “Em chính là rất hạ tiện, thích không mặc gì chạy ra ngoài”.
“Em” Long Tịch Bác giận đến mức thiếu chút nữa đi đến đánh cho cô một phát.
Long Tịch Bảo hơi ngước đầu, quật cường nhìn anh. Đằng sau Long Tịch Hiên liền kéo nhẹ y phục của Long Tịch Bác nhắc nhở anh…phải nhịn em ấy…
Long Tịch Bác liền nổi giận quay đầu không nói gì.
Long Tịch Hiên cười khẽ, đi đến trước mặt Long Tịch Bảo, nhẹ nhàng nói “Đói bụng chưa Bảo Bảo? Để anh Hiên kêu người làm đồ ăn ngon cho em ăn, em muốn ăn cái gì cũng được”.
“Không cần, cảm ơn, em chỉ muốn biết…cái này là gì?” Long Tịch Bảo cứng rắn cự tuyệt, sau đó chỉ mi tâm mình, tực giận hỏi.
“Thực ra bọn anh cũng muốn biết cái này là cái gì” Long Tịch Hiên thở dài vuốt ve mi tâm của cô.
Long Tịch Bảo né tránh tay của anh “Hai người thật sự không biết sao? Không thể nào nó tự mọc ra…?”.
“Nó lạ tự nhiên hiện ra” Long Tịch Bác nghe được giọng cô có chút châm chọc, liền không vui nói đến.
“Nghe anh nói thật thúi!” Long Tịch Bảo tuôn ra một câu nói tục. (mình chả hỉu chỗ này là sao ==)
“Long Tịch Bảo!” Long Tịch Bác rống to một tiếng, anh phải dạy dỗ lại cô, không cho cô học người khác nói bậy được.
“Như thế nòa? Lại muốn cường bạo em như lần trước sao?” Giọng cô liền trở nên lạnh lùng.
“Bảo Bảo…” Long Tịch Hiên hơi nhíu mày kiếm muốn nói gì đó.
“Thế nào? Anh muốn thử lại cảm giác tự tay bóp cổ người khác sao? Muốn thấy tiiu giãy giụa hoảng sợ, đến lúc gần như mất hô hấp thì lại buông tay ra sao?” Long Tịch Bảo tiếp tục châm chọc.
“Em đừng quá đáng…” Long Tịch Bác gần như không kìm chế được bộc phát, Long Tịch Hiên lại giữ lại Long Tịch Bác, lẳng lặng nhìn khuôn mặt quật cường của Long Tịch Bảo, nhẹ giọng nói “Bảo Bảo, em nhất định phải nói chuyện như vậy sao? Em biết rõ em giống như sinh mạng của bọn anh, là tất cả của bọn anh, nhưng cũng vì vậy mà tổn thương đến trái tim bọn anh…”.
Long Tịch Bảo cười lạnh một tiếng, châm chọc nói “Tại sao em không thể làm tổn thương hai người? Vậy hai người vì sao có thể làm tổn thương tim em? Hai người căn bản chưa từng chân chính tin tưỡng em, hai người luôn cho rằng em dương hoa thủy tính, nửa đêm ra ngoài để đến với Doãn Thiên Tứ. Chúng ta sống chung 18 năm, hai người căn bản không hiểu em…còn nói cái gì mà em là cuộc sống của hai người, là tất cả, em căn bản chỉ là đồ bỏ đi”.
Bình luận