Long Tịch Bảo đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết nên nói thế nào…
“Đừng ngại, Bảo Bảo, không cần xấu hổ, còn đau nhức không? Nói cho anh biết.” Long Tịch Hiên khẽ cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.
Long Tịch Bảo đỏ mặt gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Đau, rất đau.”
Long Tịch Hiên an ủi hôn nhẹ lên trán của cô, dịu dàng cắn lỗ tai của cô: “Anh Hiên giúp em thoa thuốc được không?”
Long Tịch Bảo sợ nhột co rụt bả vai, đây coi như là an ủi hay là trêu ghẹo a …
“Không được.”
“Bôi thuốc sẽ không đau nữa, em không muốn khỏi nhanh một chút sao?” Long Tịch Hiên tiếp tục dụ dỗ.
Long Tịch Bảo nhìn anh, meo meo nói: “Em tự bôi…”
“Em biết sao? Biết ở chỗ nào sao?” Long Tịch Hiên cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô.
Long Tịch Bảo nghẹn họng… có chút buồn bực nhìn anh.
“Ngoan, một lát là xong.” Long Tịch Hiên tiếp tục dụ dỗ.
Long Tịch Bảo tâm bất cam tình bất nguyện gật nhẹ đầu, mặc cho Long Tịch Hiên ôm cô đặt trên giường, lúc này mới phát hiện… mình cùng bọn họ gây gổ… cho đến bây giờ chỉ vây quanh người một chiếc khăn tắm, ngay cả quần lót cũng không mặc…
Long Tịch Hiên từ trong tủ đầu giường lấy ra thuốc mỡ mà bác sĩ đưa, nhẹ nhàng kéo hai chân ngọc thon dài của cô ra, sau đó lấy một ít thuốc mỡ ra từ từ đưa vào trong hành lang chặt chẽ của cô…
“A… đau…” Long Tịch Bảo cảm thấy hơi đau nhói, khẽ kêu kẹp chặt hai chân… lại không biết động tác như thế cơ hồ đem Long Tịch Hiên bức điên…
Long Tịch Hiên khàn khàn giọng trấn an: “Bảo Bảo ngoan, đừng sợ, xong ngay đây.”
Long Tịch Bảo hốc mắt hồng hồng lắc đầu một cái, bày tỏ không muốn bôi thuốc nữa…
Long Tịch Hiên thở dài, biết trong lòng cô bị ám ảnh, vì vậy nhẹ nhàng nói: “Vậy em cũng phải thả lỏng một chút, em kẹp chặt như vậy, ngón tay anh cũng không lấy ra được…”
Khuôn mặt Long Tịch Bảo thoáng cái đỏ bừng, hơi mở hai chân ra, Long Tịch Hiên rút ngón tay ra, cất thuốc mỡ đi, vào phòng tắm rửa tay rồi đi ra ngoài, lại đi tới trước tủ quần áo giúp cô lấy một bộ nội y cùng váy, giúp cô mặc từng thứ vào xong, mới ôm cô lên trên đùi trấn an: “Được rồi, đừng khóc, đã không sao rồi.”
Long Tịch Bảo đỏ mặt trốn vào trong ngực anh… mặc dù thân thể của cô bị hai anh nhìn từ nhỏ đến lớn, nhưng vẫn thấy xấu hổ a… cô dù sao cũng đã trưởng thành rồi nha…
“Bây giờ có thể nói cho anh biết, em làm sao lại xuất hiện ở nhà Doãn Thiên Tứ?” Long Tịch Hiên vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng hỏi.
Long Tịch Bảo ngẩn người, không mở miệng…
“Không muốn nói sao?” Long Tịch Hiên lại hỏi.
Long Tịch Bảo vẫn không mở miệng.
“Không sao, chờ em muốn nói thì nói cho bọn anh biết, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói, sau đó ôm cô đi về phía phòng ăn. Thật ra ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, đã không quan trọng, quan trọng là cô vẫn là cô, thuần khiết không tì vết, như vậy… giữa cô và bọn họ cũng sẽ không có ngăn cách… mà chuyện làm anh tò mò là…
Nếu hắn muốn trả thù… tại sao đến cuối cùng… hắn lại không đoạt lấy cô ấy… huống chi… hắn còn thích cô ấy… dĩ nhiên… cho dù nguyên nhân là gì… anh vẫn vui mừng vì ông trời đã rất nhân từ với bọn họ…
———— ta là đườngphân cách tuyến nhân từ ———
Long Tịch Bảo vùi vào ngực Long Tịch Bác, ăn đồ ăn vặt do Long Tịch
Hiên đưa đến miệng, thoải mái muốn lầm bầm…
Cái gì mới gọi là cuộc sống a… thật là thoải mái đến ngây người…
“Đúng rồi, Mông Nguyệt đâu rồi? Vẫn còn ở Long gia sao?” Long Tịch Bảo nhẹ giọng hỏi.
Cặp sinh đôi sững sờ, miệng đồng thanh hỏi: “Mông Nguyệt nào cơ?”
“Chính là cô gái đẹp lần trước giúp em mang đồ ăn vặt lên đó?” Long Tịch Bảo nhắc nhở.
“Không nhớ rõ, không có ấn tượng.” Cặp sinh đôi đáp lại.
“A, không có gì, anh Hiên em muốn ăn kẹo đường.” Long Tịch Bảo chỉ vào kẹo sữa bò.
Long Tịch Hiên cầm lên kẹo sữa bò lên lột giấy gói kẹo ra rồi đưa vào trong cái miệng nhỏ của cô.
Lúc này, bà Lý đi vào, rất cung kính nói với cặp sinh đôi: “Hiên thiếu gia, Bác thiếu gia, bên ngoài có một người tên là Doãn Thiên Tứ tiên sinh muốn gặp hai vị.”
Doãn Thiên Tứ? Nhanh như vậy đã tới rồi sao? Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, trao đổi thông tin qua ánh mắt.
“Bảo Bảo, em trở về phòng trước được không?” Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói.
Long Tịch Bảo nhìn bọn họ một chút rồi ngoan ngoãn gật đầu một cái, mặc cho Long Tịch Bác ôm cô trở về phòng.
Long Tịch Hiên nhìn cô đi rồi, mới lạnh nhạt nói với bà Lý: “Mời anh ta vào.”
“Vâng.” Bà Lý đi ra ngoài.
Sau khi ôm Long Tịch Bảo trở về phòng, Long Tịch Bác ưu nhã ngồi xuống bên cạnh Long Tịch Hiên, cầm lên cốc cà phê trên bàn uống một hớp, chuyện phải tới thì sẽ tới, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy…
Không lâu sau, bà Lý liền dẫn theo Doãn Thiên Tứ đi vào phòng khách.
“Bà đi xuống đi, bà Lý.” Long Tịch Hiên nhẹ nhàng dặn dò.
“Vâng, thiếu gia.” Bà Lý lui ra ngoài.
Long Tịch Bác nhìn Doãn Thiên Tứ hình như có chút tiều tụy, nhàn nhạt nói: “Nói ra mục đích của cậu đi.”
Doãn Thiên Tứ cũng không vòng vo, lạnh giọng nói: “Tôi muốn cưới Long Tịch Bảo.” Đúng vậy, hắn nghĩ thông rồi, hắn không muốn gì cả, chỉ muốn cô gái nhỏ chân thành, tinh quái lại thiện lương dịu dàng kia, vì cô… hắn nguyện ý bỏ xuống thù hận… chỉ vì cô…
Long Tịch Bác cười lạnh một tiếng, đôi ưng mâu gắt gao nhìn chằm chằm hắn: “Tại sao cậu cho là chúng tôi sẽ đáp ứng?”
“Chỉ bằng cái này!” Doãn Thiên Tứ ném một cái đĩa CD lên trên bàn…
——— ta là đường phân cách tuyến đáng yêu ————
Bình luận