Trong phòng truyền đến tiếng thở gấp khàn khàn mập mờ cùng tiếng khóc khẽ mềm mại đáng yêu…
Viên Cổn Cổn nức nở cầu xin tha thứ, nhiều ngày như vậy, anh chưa từng một ngày bỏ qua cho cô, mỗi lần đều khiến cô hôn mê mới thôi, sau khi cô hôn mê, anh mới ôm cô vào phòng tắm tự mình giúp cô tắm rửa, đợi cô tỉnh lại lần nữa, anh sẽ cho cô ăn cơm, sau đó lại là ‘làm’ vĩnh viễn không kết thúc… thật là quá đáng… là chính bản thân anh ngoại tình…còn nói những lời tổn thương người như vậy… bây giờ còn như vậy… thật là quá đáng…
Đôi mắt màu tím lãnh tình của Hắc Viêm Triệt chăm chú nhìn chằm chằm cô gái nhỏ phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, khẽ nấc lên, vốn là giọng nói ngọt ngào hiện tại cộng thêm tiếng nức nở, khiến thanh âm của cô nghe qua càng thêm dẫn dụ người ta phạm tội…
Đúng vậy… anh là đang trừng phạt cô… anh tức giận cô nói đi là đi làm cho anh lo lắng, tức giận cô cư nhiên dễ dàng nói ‘ly hôn’ ra khỏi miệng như vậy, tức giận cô ở bên anh lâu như vậy còn chưa hiểu rõ anh…
Anh chỉ có cô… cũng chỉ muốn cô, nhưng cô thì sao…
“Hu hu… đừng như vậy… hu hu… Triệt… a…”
Viên Cổn Cổn đáng thương nhẹ kêu lên… nhưng người đàn ông phía trên lại nhắm mắt làm ngơ, chỉ là phát huy ‘thú tính’ nguyên thủy nhất của anh. Anh… vốn cũng không phải là người bình thường…‘huyết thống đặc biệt’ khiến anh ở phương diện ‘tính’ (tình dục) cũng khác hẳn với người thường…
Anh còn tiếp tục ‘làm’ như vậy… cô sẽ chết… ô.. ô…thời điểm Triệt nóng nảy có là gì… Triệt lãnh khốc mới thật là khủng khiếp a…
“Em tốt nhất ngậm miệng lại, đừng y y nha nha nữa, vậy sẽ chỉ làm kết cục của em càng thê thảm hơn thôi.” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng ‘nhắc nhở’.
“Hu hu… em sai rồi… em thật sự xin lỗi… lần sau em cũng không dám nữa … hu hu…”
Viên Cổn Cổn lặp lại câu mà cô nói nhiều nhất trong mấy ngày … cô thật không dám nữa…
“Muộn rồi, anh đã cho em cơ hội, em quên rồi sao?” Hắc Viêm Triệt liên tục va chạm với thân dưới của cô, thân thể nóng hừng hực cùng giọng điệu lạnh lẽo tạo nên sự đối lập mãnh liệt.
Viên Cổn Cổn vừa uất ức vừa khổ sở rên rỉ, hu hu… Triệt nóng nảy tại sao còn chưa xuất hiện a… mặc dù anh thích rống người nhưng mà anh không nhẫn tâm như Triệt lãnh khốc a…
Hắc Viêm Triệt mắt lạnh nhìn cô gái nhỏ phía dưới sắp không chịu nổi nữa, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn của cô, nhẹ nhàng mút vào… ‘vận động’ còn đang tiến hành….
—– ta là đường phân cách tuyến xấu hổ —————–
“Cái gì? Anh nói ngày đó người Cổn Cổn nhìn thấy là em trai sinh đôi của anh Triệt sao?” Long Tịch Bảo kinh ngạc nhìn Long Tịch Bác.
“Đúng vậy, cho nên Cổn Cổn hiểu lầm.” Long Tịch Bác ôm Long Tịch Bảo nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của cô… yêu chết sự nhu thuận gần đây của cô…
“Nhưng em thế nào chưa bao giờ biết anh Triệt có một em trai sinh đôi vậy?” Long Tịch Bảo yêu kiều hỏi.
Hắc ác ma lúc nào thì có thêm một em trai sinh đôi vậy?…
“Ha ha, đứa ngốc, trước khi em được bọn anh đưa về nhà, cậu ta đã đi Las Vegas rồi, đã thật lâu cũng chưa từng trở lại.” Long Tịch Bác nhìn vẻ mặt nghi ngờ đáng yêu của cô, không nhịn được hôn lên trán cô.
Hoá ra là như vậy… Em trai của Hắc ác ma sẽ có tính cách như thế nào đây? Đoán chừng cũng không phải là người tốt lành gì…
“Vậy anh Triệt tại sao không giải thích với Cổn Cổn chứ?” Long Tịch Bảo thuận theo ôm cổ của Long Tịch Bác, hơi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng hỏi.
“Anh cũng không biết, có lẽ là do Cổn Cổn nói muốn ly hôn đã chọc giận cậu ta.”
Long Tịch Bác dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, lại không nhịn được hôn lên môi của cô. Tịch Nhi của anh thật là đáng yêu.
Hoá ra là như vậy… Hắc ác ma cố ý không giải thích còn nói những lời trái lương tâm… không để cho Cổn Cổn dễ chịu… chính là vì trừng phạt cô ấy không tin tưởng anh ta a… thật là đủ độc ác…
“Bảo Bảo, em hai ngày ngoan như vậy, có phải có yêu cầu gì hay không?” Long Tịch Hiên cười khẽ nhìn cục cưng đáng yêu trong ngực Long Tịch Bác dịu dàng nói.
“Không có a, các anh không thích em ngoan ngoãn sao?” Long Tịch Bảo có chút uất ức kêu lên.
“Ha ha, không có là tốt rồi.” Long Tịch Hiên đưa tay xoa đầu cô, sau đó liền cúi đầu xem văn kiện.
“Anh Bác, anh xem anh Hiên hoài nghi người ta.” Long Tịch Bảo nũng nịu cọ cọ trong ngực Long Tịch Bác.
“Không để ý tới cậu ấy, anh Bác thương em.” Long Tịch Bác vui vẻ ôm cô, ‘yêu thích không buông tay’, Tịch Nhi như vậy thật là quá đáng yêu, khéo léo lại dịu ngoan… nếu có thể cứ tiếp tục như vậy thật quá tốt…
—————- ta là đường phân cách tuyến khéo léo —
Người đàn ông nắm chặt lấy nơi rất tròn đang ngạo nghễ ưỡn lên kia, không để ý tới ‘lời cầu khẩn’ của cô gái, dùng sức làm mấy cú ‘chạy nước rút cuối cùng’, sau đó để mặc cho mầm mống cao quý của mình bắn vào trong cơ thể của cô gái.
“Ưm…” Viên Cổn Cổn hừ nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, ‘một lần nữa’ nghênh đón cao trào không nhớ rõ là lần thứ mấy.
Hắc Viêm Triệt rút ra, nhìn người phía dưới đã mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ mê man, cúi người ở bên tai cô nhàn nhạt nói : “Nhớ! Đừng để cho anh nghe hai chữ ‘ly hôn’ này từ trong miệng em nói ra nữa, nếu không… em nên biết hậu quả.”
Viên Cổn Cổn uất ức chảy nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu…
“Nói chuyện.” Hắc Viêm Triệt nhẹ giọng nói.
“Sẽ không, em không dám nữa.” Viên Cổn Cổn không còn hơi sức khẽ nói.
Hắc Viêm Triệt hôn lên nước mắt của cô, thay cô đắp kín chăn, đứng dậy đi về phía phòng tắm… lưu lại một ‘quả bóng nhỏ’ sức cùng lực kiệt không nhúc nhích ngủ thiếp đi…
Bình luận