Phượng Kiệt bất đắt dĩ nhún vai một cái, mở miệng nói “ Thật bất hạnh, sự thật đúng là vậy. Tiểu công chúa nhà anh thật sự rất bí ẩn, đến cả Phượng Minh có mạng lưới toàn cầu cũng không thể điền tra ra cô ấy rốt cuộc là con nhà ai”
“Tiếp tục điều tra, đến khi tra được mới thôi” Long Tịch Hiên ưu nhã uống một hớp cà phê, nhàn nhạt nói đến.
Bảo Bảo…em rốt cuộc là ai, thân phận cả em là gì…nếu như em là người bình thường…vậy hình ngọn lửa trên trán em là gì? Nếu như không phải là người bình thường, chẳng lẽ em cũng một dạng với Triệt…có ‘đặc thù huyết thống’ sao…
“Được, vậy tôi ra ngoài trước” Phượng Kiệt gật đầu một cái, xoay người ra ngoài.
“Hiên, Tịch nhi em ấy…” Long Tịch Bác có chút lo lắng nói đến.
“Bất kể em ấy là ai, em ấy đều là người phụ nữ của chúng ta, điểm này chắc chắn sẽ không thay đổi, coi như em ấy cùng Triệt giống nhau đều có ‘đặc thù huyết thống’ – cái mà khoa học không giải thích được, thì nó cũng không làm thay đổi quan hệ của chúng ta…em ấy là của chúng ta” Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói, lời nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.
“Đúng, anh cũng nghĩ vậy” Long Tịch Bác lộ ra một tia nụ cười, bất kể Tịch nhi là ai, có thân phận như thế nào, em ấy vẫn thuộc về bọn họ, là bảo bối tâm can, vợ yêu của bọn họ…(chưa cưới mà bây -.-)
Long Tịch Hiên nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, dùng thìa chậm rãi khuấy cà phê.
“Tịch nhi gần đây rất ngoan ngoãn, thật dễ thương…haha, có phải em ấy đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi hay không?” Nghĩ tới những biểu hiện gần đây của Long Tịch Bảo, Long Tịch Bác không khỏi cười ra tiếng.
“Em lại thấy có âm mưu trong đó, chúng ta tốt nhất nên cẩn thận một chút, nói không chừng một giây kế tiếp em ấy lại làm ra việc gì kinh thiên động địa” Long Tịch Hiên cười lắc lắc đầu, nói thật anh không tin cô sẽ vô duyên vô cớ biết điều như vậy.
“Long Tịch Hiên, em thật biết dội nước lạnh người khác” Long Tịch Bảo liếc em mình một cái, buồn buồn nhìn lại màn hình máy tính.
“Em chỉ nói sự thật thôi…đối với Bảo Bảo, chỉ cần hơi buông lỏng, tin chắc chúng ta sẽ hối hận không kịp..”Long Tịch Hiên bất đắt dĩ thở dài, đưa mắt tập trung đến văn kiện ở trên bàn.
Long Tịch Bác nhìn Long Tịch Hiên một chút, trong lòng không khỏi dâng lên một tia bất an…chẳng lẽ Tịch nhi thật sự có ‘động cơ bất lương’?
———–ta là tuyến phân cách động cơ bất lương————-
Hắc Viêm Triệt nhìn người ngồi trên đùi mình, một tiểu nữ nhân khéo léo…không hiểu chuyện gì…
Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn gắp một miếng thịt do tự tay mình làm đưa vào miệng Hắc Viêm Triệt…anh ấy tại sao lại nhìn mình như vậy chứ, chẳng lẽ mình đã làm lộ cái gì? Ô ô…cô thật không biết làm để quyến rũ người khác mà…
“Tiểu cơm nắm” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt kêu, âm điệu lạnh lùng biểu thị giờ phút này anh đang ở nhân cách lành khốc.
Vị kia bị điểm đến tên vội kêu lên một tiếng “Có!” sau đó khẩn trương nhìn anh, thiếu chút nữa đứng lên chào…
Hắc Viêm Triệt khơi lên mày kiếm đẹp mắt của mình, hai mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm không chớp, giống như có thể nhìn thấu lòng cô…
Viên Cổn Cổn khẩn trương đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ hãi nhìn anh…
“Em tính làm cái gì?” Một lúc sau, ‘lãnh đạo’ lên tiếng.
“Không…không có định làm gì” Cô lắp bắp nói đến…
“Em vì sao lại nói dối anh? Quên lần dạy dỗ trước rồi có phải không? Có cần ta giúp em ôn lại chuyện cũ một chút hay không?” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nâng lên khóe miệng, để lộ ra một tia cười lạnh đáng sợ…
Viên Cổn Cổn liền vội vàng lắc đầu…
“Vậy thành thật mà nói, ta cho em một cơ hội nữa” Hắc Viêm Triệt đưa tay cố định đỉnh đầu của cô, nhàn nhạt nói đến.
Viên Cổn Cổn nuốt từng ngụm nước bọt, thận trọng nói “Em…em chỉ là muốn để anh vui vẻ hơn”
Để mình vui vẻ? Thật khó tin…cô ấy lúc nào thì thông suốt như vậy? Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn cô, muốn nghiên cứu xem lời nói của cô là thật hay giả…
Viên Cổn Cổn bị anh nhìn đến đỏ mặt, mặc dù anh ấy đúng là tính tình có không tốt, vừa bạo lực lại âm trầm, nhưng là anh ấy vẫn thật sự rất đẹp trai…
“Em nghĩ thế nào để ta vui ve? Hắc Viêm Triệt hỏi khẽ.
“À…” Viên Cổn Cổn đỏ mặt, chậm rãi dâng lên môi của mình, sau đó theo cách Long Tịch Bảo dạy, sợ hãi liếm liếm đôi môi hoàn mỹ của Hắc Viêm Triệt.
Cô chủ động hôn mình? Hắc Viêm Triệt có chút kinh ngạc…
Viên Cổn Cổn thấy anh không phản ứng lại, lại thử dò xét mút mút môi của anh, có phát ra âm thanh chậc chậc…
(tác giả: muốn chết…người cứ như nút sữa vậy? VCC: ta chỉ biết có như vậy thôi…TG: vậy ngươi cứ tiếp tục…)
Hắc Viêm Triệt buồn cười nhìn gương mặt nhiễm đỏ của cô, không biết nên làm sao, thật sự rất đáng yêu…chỉ là kỹ thuật thật sự…
Viên Cổn Cổn gấp gáp nhìn Hắc Viêm Triệt như cũ không phản ứng lại mình, đột nhiên lấy rang trắng, cứng rắn cắn lên môi anh…
“A…” Hắc Viêm Triệt phát ra một tiếng rên kêu, không tin được mình bị cắn…
Vỗ nhẹ cái mông tròn ngạo nghễ của cô, ý bảo cô dám cắn…thật thua cô rồi…
————- ta là tuyến phân cách hoa lệ———–
Bình luận