chớp không để Diệp Hiểu Hạ nghĩ nhiều, nó rất nhanh đã phát hiện ra Diệp Hiểu Hạ đứng cách đó không xa, mở miệng phát ra tiếng kêu tê tê. Khi
Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp tránh đi, nó đã như tia chớp lao về phía cô,
Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn,
theo bản năng nhấc tay lên hất thứ đó sang một bên.
Cúi đầu nhìn, cừ thật, ở trên cánh tay trái của cô có một vết thương chừng 5,6cm bị
con chim điêu tia chớp kia dùng răng nanh sắc bén mổ vào, máu tươi đng
chảy ra ào ào. Mà giá trị sinh mệnh của cô vì vết thương đó mà liên tục
giảm xuống.
Diệp Hiểu Hạ che miệng vết thương, sau đó vội ngẩng
đầu nhìn, thì thấy con chim điêu tia chớp bị cô hất ra kia đang nằm im
trên mặt đất giống như bị hôn mê, nằm im không nhúc nhích. Cô cũng không kịp nghĩ nhiều, giơ pháp trượng trong tay lên quăng một tia chớp vào
con chim điêu tia chớp kia.
Chỉ nghe thấy “Đồm độp” một tiếng,
tia chớp kia liền trúng vào vị trí con chim điêu tia chớp nằm. Diệp Hiểu Hạ vốn cho là chiêu này sẽ đánh trúng tiểu gia hỏa tốc độ kinh người
này, lại không ngờ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Ngay khi tia chớp
sắp bổ vào trên người con chim điêu tia chớp, nó lại từ mặt đất bay lên, hưu một tiếng không thấy bóng dáng.
Chỉ để lại trên mặt đất chỗ bị tia chớp bổ trúng còn lại một làn khói nhẹ lượn lờ bay lên.
Diệp Hiểu Hạ không tin con điêu tia chớp này sẽ chạy mất. Trong Cực Hạn, mọi loại quái đều là trừng mắt tất báo, huống chi tiểu BOSS còn có chỉ số
thông minh cao hơn nhiều so với quái. Cô lập tức lui về sau mấy bước,
cảnh giác nhìn chỗ con điêu hoàng kim tia chớp biến mất.
Chỉ tiếc nó không những tốc độ nhanh kinh người, mà ngay cả cái đầu cũng rất
nhỏ, mắt Diệp Hiểu Hạ căn bản là không nhìn thấy, chỉ thấy bên tai có
một tiếng kêu tê tê, trên vai lập tức truyền đến một trận đau thấu
xương, cô vội vã gạt con điêu tia chớp trên vai ra, cũng không dám tiếp
tục ở đây nữa, nhanh chóng rời đi.
Đi được hơn hai mươi thước, cô mới nghe thấy âm thanh của hệ thống thông báo rời khỏi phạm vi chiến
đấu, lúc này cô mới đứng lại, lấy hồng ra uống. Lượng máu đã tụt hơn nửa rốt cuộc khôi phục lại.
Tuy giá trị sinh mệnh đã khôi phục không ít, nhưng đau đớn trên cánh tay và bờ vai vẫn khiến Diệp Hiểu Hạ nhíu
mày. Trở về? Nếu vừa rồi không bị nó công kích trước, lại biết công kích của nó cao như vậy, cô nhất định sẽ xuống núi không chút do dự, nhưng
bây giờ thì…
Cô không nghĩ bỏ đi nữa rồi.
Diệp Hiểu Hạ
đôi khi là một người cố chấp, hơn nữa mang theo một chút phản nghịch lỗi thời. Ví dụ như tình huống bây giờ, cô cũng biết không đi thì chỉ có
đường chết, nhưng cô không nuốt nổi khẩu khí này. Cho dù biết rõ phần
thắng không lớn, cô vẫn muốn thử khiêu chiến lại một lần.
Chỉ có điều phương pháp đánh còn phải xem xét lại.
Đi lên núi nửa ngày, vừa thu thập vừa đánh quái, lại còn bị điêu tia chớp
tập kích như vậy, bây giờ Diệp Hiểu Hạ mới cảm thấy đói. Không chỉ có
thế, giá trị chịu đựng cũng thấp. Cô mở túi ra, vô cùng tiếc nuối phát
hiện ra, bánh bao, bánh nướng toàn bộ đều ăn hết rồi, nguyên liệu nấu ăn duy nhất cô còn là thịt hổ có được khi lột da.
Cũng không nghĩ
nhiều, Diệp Hiểu Hạ ngồi xuống, đốt lửa, đem thịt hổ xiên vào một chạc
cây rồi bắt đầu nướng. Trình độ nấu nướng của cô không tệ, không bao lâu mùi vị thơm nức của thịt nướng tràn ngập ở trong rừng, mà gió thổi vù
vù đem mùi thơm bay càng xa.
Tuy rằng không có độ nhanh nhẹn cực
cao như đao khách, nhưng là Diệp Hiểu Hạ vẫn cảm thấy sau lưng mát mát,
giống như bị ai nhìn chằm chằm. Cô vừa nướng thịt vừa quay đầu nhìn xung quanh một vòng, đang muốn thu hồi ánh mắt, cô lại ngây ngẩn cả người.
Lại phóng ánh mắt ra xa, chỉ thấy trong bụi cỏ cách cô không xa là con
điêu tia chớp vừa đánh cô đang nằm sấp.
Diệp Hiểu Hạ phát hoảng,
vội vàng đứng lên, cầm lấy pháp trượng chuẩn bị tinh thần phản kích. Chỉ là cô chuẩn bị nửa ngày mà không thấy con điêu tia chớp kia có ý tứ
công kích cô, ngược lại lại dè dặt cẩn trọng đi về phía trước, miệng
phát ra âm thanh hưu hưu. Mà mắt nó, từ đầu tới cuối đều không dừng ở
trên người Diệp Hiểu Hạ, trái lại luôn gắt gao nhìn thịt hổ nướng trên
đống lửa.
Tuy biểu hiện của điêu tia chớp vô cùng bình tĩnh,
nhưng Diệp Hiểu Hạ cũng không dám nghĩ là nó ngay cả một chút công kích
cũng không có, cô dùng pháp trượng trong tay phất phất về phía nó cũng
không thấy nó có phản ứng gì, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống. Ánh mắt
của cô dừng trên miếng thịt một lúc, cuối cùng lấy một miếng thịt nướng
xong xuống, quăng cho con điêu tia chớp kia.
Chỉ thấy con điêu
tia chớp kia như một luồng sáng màu vàng bay về phía miếng thịt, miếng
thịt chưa kịp rơi xuống đất, đã dừng lại ở miệng nó.
Diệp Hiểu Hạ lẳng lặng nhìn con điêu tia chớp cách đó không xa đang hộc hộc hộc hộc
cắn thịt, thi thoảng còn ngẩng đầu hướng về phía cô hung dữ nhe răng
trợn mắt, không khỏi một bụng tức. Nó, thật là tham ăn! Chẳng những ăn
của cô, còn muốn công kích cô, hiện tại lại còn nhe răng trợn mắt uy
hiếp cô!
Dựa vào! Cô có hiền như vậy sao? Hiền như vậy sao?
Đột nhiên, đầu cô chợt lóe sáng. Cô, làm sao có thể quên cái kia? Quay đầu
nhìn về phía con vật vừa ăn thịt vừa nhe răng trợn mắt lộ ra biểu cảm
hung ác, bên môi cô lộ ra một chút cười gian.
Nhóc con, ta lập tức cho mi ăn thoải mái!
Diệp Hiểu Hạ lấy trong túi ra một viên mông hãn dược, dùng ngón tay nghiền
thành bột phấn, xoa đều lên mấy miếng thịt, nếu một miếng mà chưa đủ
khiến nó choáng váng, cô còn có dự phòng, cho đến khi nó choáng váng
thì thôi!
Thịt hổ được Diệp Hiểu Hạ cẩn thận nướng, rất nhanh
xung quanh cô tràn ngập mùi thơm của thịt nướng. Cô lặng lẽ giương mắt
nhìn, cách đó không xa con điêu tia chớp kia ánh mắt chăm chú, nước
miếng sắp chảy ra.
Cầm lấy một miếng thịt nướng, Diệp Hiểu Hạ quơ qươ trước mặt nó, nụ cười trên môi càng tà ác.
Chỉ trong nháy mắt, một luồng sáng màu vàng đến rồi lại đi, cô liền phát
hiện thịt nướng trên tay đã không cánh mà bay, mà con điêu kia đang đứng ở chỗ cách cô không xa mà nhe răng trợn mắt, trào phúng cô.
Tuy
động vật không có khả năng lộ ra biểu cảm phong phú như con người, nhưng Diệp Hiểu Hạ dám khẳng định trên mặt con điêu tia chớp kia xuất hiện
biểu cảm như vậy.
Cô cúi đầu nhìn tay mình, bởi vì bị điêu tia
chớp cắn một chút, nên lại có một vết thương sâu nhìn thấy cả xương. Lúc này, Diệp Hiểu Hạ cũng không mắng gia hỏa đáng giận này, chỉ vừa ăn
dược, vừa nhàn nhã tự đắc nhìn điêu tia chớp ăn thịt nướng cách đó không xa.
Bình luận