Trên phố xá phồn hoa, ba bóng dáng đang nhàn nhã đi dạo.
“Tiểu thư, qua mấy ngày rồi, tại sao những người đó vẫn chưa đến phiền toái tiểu thư đây?” Trong lòng Tinh nhi cực kỳ buồn bực, với tính tình của các nàng thì không thể bỏ qua được.
“Làm sao ngươi biết bọn họ chưa tới?” Thiên Thiên không trả lời mà hỏi lại.
“A! Tới rồi sao? Sao Tinh nhi lại không biết?” Hét lên một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu.
“Ngươi cứ hỏi Mặc đó, hắn biết rõ.” Thiên Thiên mỉm cười.
Nếu như không có chuyện đêm đó, chắc hẳn nàng cũng sẽ không biết được chuyện này.
Hôm đó, ánh trăng lẩn trốn vào bóng tối chính là vào tầng mây, không có ánh trăng chiếu rọi, thiên địa tối tăm, đưa tay còn không thấy được năm ngón.
Cũng chính vào lúc đó, nàng cảm thấy có người xông vào trong viện, hơn nữa không chỉ có một người, hơi thở nguy hiểm này càng ngày càng đến gần, nàng lập tức cảnh giác lên.
Không lâu sau, nàng nghe được tiếng va chạm rất yếu ớt, hình như là âm thanh thân thể bị ném trúng tường hoặc rơi xuống đất, nhưng sau đó thì không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Rồi nàng cảm thấy một hơi thở quen thuộc, cả viện này chỉ có Mặc mới có bản lãnh đó thôi.
Mục đích của những người đó rất đơn giản, chính là lấy mạng nàng, mà người muốn mạng của nàng, nếu không phải là Lý Thục Mẫn thì chính là Thượng Quan Kiệt Hùng, tóm lại bọn họ đã động thủ với nàng, nàng quyết không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Mặc cũng rất kỳ quái, kể từ hôm gặp Mộ Dung Hàn, Mặc đột nhiên nói hắn là quản gia, không chỉ quản lý tất cả chuyện lớn nhỏ của phủ đệ, mà cũng phải bảo vệ an toàn của nàng bất cứ lúc nào.
Cho nên, hiện tại hắn cũng đi theo nàng.
Tinh nhi nhìn Mặc ở bên cạnh một chút, muốn mở miệng lại không biết phải nói như thế nào, miệng nhỏ nhắn giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
“Hôm nay là nhà nào thành thân? Cư nhiên lại lớn như thế, cả con đường cũng trang hoàng hỉ khí như thế.”
Nhìn cả con đường toàn là không khí vui mừng, xa xa còn truyền tới âm thanh của kèn Xona, hôn sự này thật là phô trương đồng thời quy mô cũng rất lớn.
“Chẳng lẽ tiểu thư quên mất, hôm nay là ngày Hoàng thượng sắc phong phi cho Thượng Quan Diễm Nhi.”
Thật ra, kể từ ngày đó, Tinh nhi hiểu được, dù nàng chỉ là một nha hoàn, nhưng nàng cũng là một người hiểu chuyện, Thượng Quan phủ lấn áp tiểu thư như thế, mà hiện tại tiểu thư cũng đã rời đi Thượng Quan phủ, dĩ nhiên nàng sẽ không còn là nha hoàn của Thượng Quan phủ nữa.
“Ừ, hiểu rồi.” Thiên Thiên cười rất hài lòng.
Đội ngũ rước dâu càng ngày càng đến gần phương hướng của Thiên Thiên, hình thức đúng là rất lớn, có hơn một trăm cung nữ đứng ở hai bên, thị vệ đoán chừng cũng hơn trăm đi, còn kiệu hoa này, kiệu hoa ở đâu ra, hẳn là xe phượng của Hoàng hậu thì đúng hơn.
Đây là muốn phong phi hay là lập hậu?
“Bình thường Hoàng thượng sắc phong phi tử đâu cần phải làm long trọng như vậy, Long Khải Diêm đang cố ý hay là. . . . . . , mục đích hắn làm như vậy thật là ý vị sâu xa.” Thiên Thiên cười nhìn xe phượng và người ngồi ở bên trong.
“Hắn làm như vậy thật là ý vị sâu xa.”
Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Mặc ở phía sau, hiếm khi thấy hắn mở miệng.
“Mặc, ngươi cũng cảm thấy hứng thú với hành động này của Long Khải Diêm? Hay là ngươi. . . . . .” Chẳng lẽ Mặc biết Long Khải Diêm?
“Chủ tử, người nói đùa rồi, ta chỉ là một quản gia nho nhỏ, sao lại cảm thấy hứng thú với loại chuyện như vậy!” Mặc nhẹ nhàng nói qua.
Không nghe ra bất kỳ tình cảm gì, nhưng lại có cảm giác khí phách, chẳng nói ra được cảm giác gì. Thiên Thiên nhìn Mặc vô cùng thâm ý, hy vọng có thể tìm được một chút gì trên gương mặt bình tĩnh đó, đáng tiếc nàng cũng không tìm ra cái gì.
Hoàng cung, Lệ viện.
Đây là viện của Thượng Quan Diễm Nhi, nơi này được bố trí tràn đầy hỉ khí.
Lúc này, Thượng Quan Diễm Nhi đang ngồi trên hỉ giường lớn, miệng nàng khẽ nâng lên, hai mắt nheo lại, trên mặt còn mang theo vài phần ngượng ngùng, bởi vì một chút nữa, ở nơi này, nàng sẽ phải cùng Hoàng thượng. . . . . .
Hôm nay nàng cực kỳ uy phong, được ngồi xe phượng mà chỉ có Hoàng hậu mới có thể ngồi để vào cung , chắc là không lâu sau, nàng sẽ là Hoàng hậu của Tây Lũng quốc rồi. Vừa nghĩ tới đó, trong lòng của nàng càng kích động hơn.
Từng canh giờ trôi qua, người nàng chờ đợi vẫn không xuất hiện, trong lòng bắt đầu gấp gáp.
“Nương nương, nô tỳ nghe được, Hoàng thượng đi chỗ Tuyết Quý phi đó.” Một cung nữ hoảng hốt chạy vào, vừa thở không ra hơi vừa nói.
“Cái gì? Hôm nay là ngày của Bổn cung và Hoàng thượng, Hoàng thượng lại đi chỗ của nữ nhân khác sao.” Thượng Quan Diễm Nhi giận dữ nói.
“Hồi nương nương, nô tỳ hỏi thăm được, Hoàng thượng thật sự là đi chỗ Tuyết Quý phi.” Cung nữ bị lửa giận của Thượng Quan Diễm Nhi dọa cho run rẩy.
“Tuyết Quý phi này rốt cuộc là nhân vật nào?” Nàng muốn độc tài hậu cung, lấy được sự sủng ái của Hoàng thượng, trước hết phải hiểu rõ lai lịch của những nữ nhân kia.
“Hồi nương nương, Tuyết Quý phi được vào cung sắc phong làm phi hai năm trước, nhưng Hoàng thượng chưa từng bước vào viện Tuyết Quý phi, mà Tuyết Quý phi thường trình diễn màn tự sát để hấp dẫn Hoàng thượng chú ý, nhưng chưa bao giờ thành công, lần này, Hoàng thượng đột nhiên cưng chiều Tuyết Quý phi thật sự làm người ta cảm thấy kinh ngạc.”
“Vậy tại sao tối nay Hoàng thượng lại cưng chiều nữ nhân kia?” Cố tình chọn hôm nay, chẳng lẽ do nàng kia giở trò gì? Hay là. . . . . .
“Nô tỳ không biết.”
“Đi xuống.” Thượng Quan Diễm Nhi hận không được lập tức giết Tuyết Quý phi, dám để cho Hoàng thượng cưng chiều trong khoảng thời gian quan trọng như vậy, nếu như mình muốn tranh đoạt vị trí hoàng hậu thì trước hết phải giải quyết nữ nhân này xong.
Tuyết viện.
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.” Tuyết Diên thản nhiên nhìn nam tử trước mắt.
“Hôm nay trẫm tới đây, hình như ái phi không vui mừng.” Long Khải Diêm nâng gương mặt nhỏ nhắn và tuyệt mỹ lên, khẽ cười nói.
“Nô tì không dám, Hoàng thượng có thể tới đây, nô tì cực kỳ vui mừng, nhưng nô tì vẫn luôn ghi nhớ lời nói lần trước của Hoàng thượng trong lòng.”
Thái độ của Tuyết Diên rất tỉnh táo, nhưng nội tâm của nàng đã sớm quay cuồng, lúc chống lại con ngươi thâm thúy kia, bức tường nàng tạo ra nhất thời bị phá vỡ, nhưng có một âm thanh khác nhắc nhở nàng, nàng phải nhớ kỹ lời mình đã nói.
“Thật sao? Ái phi đang oán hận trẫm sao? Hận trẫm vẫn lạnh nhạt với ái phi, trẫm không có tâm.” Bàn tay Long Khải Diêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn khuynh thành và trắng nõn của Tuyết Diên.
“Nô tì không dám.”
“Tối nay để trẫm phục vụ ái phi đi!” Khóe miệng nâng lên, nhìn rất tốt, nhưng đáy mắt lại có chút chán ghét.
Long Khải Diêm ôm Tuyết Diên đi về phía giường êm, nằm cạnh thân thể mềm mại, tấm màn rơi xuống, che kín một mảnh cảnh xuân bên trong.
Lúc này, nàng bối rối, không hiểu, vì sao hắn làm như vậy? Vào cung được hai năm hắn cũng không chủ động bước vào viện của nàng, chứ đừng nói cùng nàng. . . . . . Nhưng hôm nay là ngày hắn phong phi, nếu cùng nàng. . . . . .
Mà nàng lại không biết chân tướng tàn nhẫn như thế nào.
☆
“Rầm rầm rầm” tiếng gõ cửa vang lên.
Nhìn thấy Mặc đi vào, đưa một kiện phong tín ra, “Chủ tử, đây là thư của người.”
“Thư của ta?” Đâu có ai biết nàng ở đây, hơn nữa, ở trên đời này cũng có người viết thư cho mình sao?
Mở lá thư ra, vừa nhìn, chân mày hơi nhíu lại.
Sao nàng biết mình ở đây? Hơn nữa còn. . . . . .
“Chủ tử. . . . . .”
Bình luận