Beta: Hanna Lu
Thiên Thiên cũng không vì hai tay của mình bị cung nữ kiềm chặt mà có chút sợ hãi, ngược lại, trên mặt nàng còn lộ vẻ lạnh lùng.
“Khách? Cái gì mà khách chứ? Chẳng qua các ngươi chỉ là điêu dân ngang ngược mà thôi!” Trên gương mặt dữ tợn của Ngọc phi hiện lên nụ cười lạnh lẽo.
“Cho dù người có quyền thế cao đến đâu cũng không thể tùy tiện đoạt đi tính mạng của người khác như vậy, huống hồ vốn dĩ dân nữ không có bất kì tội danh gì có thể khiến cho người lấy mạng được!”
Không hiểu hai cung nữ bên cạnh là vì sợ sự lạnh lùng của nàng hay là vì nguyên nhân khác mà bất giác buông lỏng sức lực trên tay ra.
“Ai nói các ngươi không có tội? Hái y lan thì chính là tội chết!” Ngọc phi la lớn.
“Ồ, thì ra hái hoa là phải chết. Nhưng mà có người nào nhìn thấy chúng ta hái hoa không? Nàng? Hay là nàng? Hay là chính người?” Nụ cười của Thiên Thiên mang theo vài phần lạnh lẽo. Khi nàng đưa ngón tay ngọc chỉ về phía các cung nữ bên cạnh thì sắc mặt các nàng lập tức trắng bệch, đều lắc đầu tỏ vẻ mình không nhìn thấy.
“Đúng, chính bổn cung tận mắt nhìn thấy, ngươi còn lời gì để nói không?” Ngọc phi không ngờ rằng, vào lúc này mà nữ tử áo trắng này còn có thể tỉnh táo như vậy, đặc biệt là cặp mắt kia, khiến trong lòng nàng ta cảm thấy thực sợ hãi.
“Ồ, thì ra là vậy. Nhưng mà nếu như nàng ấy hái hoa như lời người nói… Vậy thì, hoa ở đâu? Bắt trộm thì phải giữ được tang vật, không biết nương nương có thấy tang vật ở đâu không?” Muốn đấu với nàng sao? Quá coi thường kẻ đến từ hiện đại là nàng rồi!
Cùng lúc đó, Thiên Thiên cũng nâng Tinh Nhi đang quỳ dưới đất dậy, cũng cho Tinh Nhi một ánh mắt an tâm.
Mà từ đầu đến cuối, Lương phi chỉ đứng ở một bên quan sát.
“Chính bổn cung đã tận mắt nhìn thấy điêu dân này muốn hái hoa y lan. Nếu bổn cung không quát ngừng lại thì chắc hẳn nàng đã sớm hái được hoa y lan rồi.” Ngọc phi nhất thời nghẹn họng, nhưng rất nhanh đã giận dữ phản bác.
“Muốn? Thì ra chân tướng là như vậy, nha hoàn của dân nữ còn chưa hái được hoa, mà nương nương đã biết rõ nha hoàn của dân nữ muốn hái hoa. Cũng chỉ vì vậy, mà nương nương đã muốn định tội dân nữ?” Nàng cười lạnh trong lòng, rốt cuộc thì cũng rơi vào bẫy của mình rồi.
Ngọc phi nghẹn lời, sắc mặt trắng bệch, trong mắt bốc lên lửa giận.
“Hóa ra, chỉ cần là muốn thì sẽ bị định tội. Vậy, nương nương cũng đã từng muốn sát hại vị nương nương này, không biết nương nương đã bị định tội hay chưa?” Thiên Thiên cười khẽ, bước đến bên cạnh Lương phi. Ngay từ lúc đầu, nàng đã chú ý đến nữ tử luôn đứng ở phía sau này. Từ y phục của nàng ấy có thể thấy được nàng ấy cũng là một phi tần, nhưng từ nụ cười trên mặt của nàng ấy thì biết được, thân phận của nàng ấy không hề thấp hơn nữ tử kia.
“Ngươi…” Ngọc phi không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng như vậy. Nàng ta nhìn thoáng qua Lương phi, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
“Chẳng lẽ, dân nữ đã đoán đúng rồi sao?” Ở trong hậu cung này, không có tỷ muội tình thâm thực sự, mà chỉ có lợi dụng và giả tạo.
Ngọc phi không biết nên nói gì tiếp, thật sự là nàng đã từng muốn, nhưng mà…
“Không biết vị cô nương này là khách của nương nương nào mời tới?” Lương phi vốn một mực không nói chuyện lại bất chợt bước lên, khẽ cười nói.
Đây là lúc nàng phải chấm dứt tất cả những trò khôi hài này rồi, nữ từ này có thể bình tĩnh tỉnh táo dưới tình huống như vậy. Nếu như nàng có thể ở trong hậu cung thì chắc chắn, hậu cung tuyệt đối là thiên hạ của nàng.
“Trẫm mời tới, các ngươi có ý kiến gì sao?” Giọng nói lạnh nhạt của Long Khải Diêm vang lên.
“Hoàng thượng… Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.” Lương phi và Ngọc phi cùng hành lễ.
“Dân nữ tham kiến Hoàng thượng.” Thiên Thiên cũng hơi khom người hành lễ.
“Nô tỳ không dám, thì ra cô nương là khách quý của Hoàng thượng. Vừa rồi bổn cung thật thất lễ.” Ngọc phi không thể nào ngờ rằng, nữ tử này lại là người của Hoàng thượng, hơn nữa lúc này… Vừa mới nghĩ tới khi nãy nàng ta muốn chém bọn họ, nàng ta không khỏi run rẩy lẩy bẩy.
“Ồ, vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?” Long Khải Diêm mang vẻ mặt hiếu kì nhìn Thiên Thiên, mà không phải nhìn về phía Lương phi, cũng không phải Ngọc phi.
Lương phi lặng im đứng một bên, xem ra Hoàng thượng thật sự có ý với nữ tử này, lại nhìn sang phía Ngọc phi, nàng không khỏi cười khinh thường trong lòng.
“Cũng không có chuyện gì, chẳng qua chỉ cảm thấy hoa y lan này thật là kiều diễm mà thôi.” Nàng nhìn người đang vô cùng hứng thú này mà cười lạnh. Đây chính là điển hình của loại người “cáo mượn oai hùm”.
“Hoa đẹp xứng với mỹ nhân. Nếu như nàng thích, trẫm sẽ phái người mang tặng cho nàng một trăm bồn hoa, có được không?”
“Đa tạ.” Đây chính là hoa y lan mà nàng tìm kiếm đã lâu, sao có thể bỏ qua cơ hội này được? Tuy nhiên nàng lại không muốn có bất cứ liên quan gì với hắn. Nhưng nếu nàng càng kháng cự, kẻ nào đó lại nghĩ đó là yêu mến!
“Các ngươi còn không lui xuống, còn ngại chưa đủ thất lễ hay sao?” Long Khải Diêm thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nhìn Lương phi và Ngọc phi phía sau.
“Nô tì cáo lui!” Cho dù trong nội tâm có ít nhiều không muốn, nhưng Hoàng thượng đã lên tiếng. Trước khi đi, các nàng còn liếc nhìn Thiên Thiên một cái thật sâu.
Ngay khi Lương phi và Ngọc phi vừa đi khỏi, Thiên Thiên đã lạnh nhạt nói: “Không biết lần này Hoàng thượng truyền dân nữ vào cung là có chuyện gì? Không lẽ chỉ là để xem cuộc vui thôi sao?”
“Xem cuộc vui?”
“Hoàng thượng đã đến Ngự hoa viên từ lâu, không phải sao? Chẳng qua là không xuất hiện thôi, đây không phải là xem cuộc vui thì là gì?” Từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng đã nhìn thấy bóng dáng màu vàng này cách đó không xa.
“Trẫm chỉ không muốn quấy rầy các ngươi thôi mà.” Không ngờ rằng trong tình huống đó mà nàng còn có thể bình tĩnh như vậy. Rốt cuộc nàng là nữ tử như thế nào?
“Hoàng thượng hình như còn chưa nói lần này truyền cung nữ vào cung là vì lý do gì đâu?”
“Nghe nói là Kỳ đến tìm ngươi?”
“Không phải nghe nói, mà là sự thật, không phải hoàng thượng quá rõ ràng hay sao? Khi Hoàng thượng ngự tứ bảng hiệu hẳn là phải sớm nghĩ đến ngày này rồi chứ? Hoặc là nói, dân nữ cũng chỉ là một con cờ mà Hoàng thượng dùng để đối phó Kỳ vương gia thôi. Hoàng thượng nói xem, dân nữ đoán có đúng hay không?” Hắn phái người giám thị Long Khải Kỳ hay là giám thị nàng? Nếu là nàng, vì sao Mặc lại không phát hiện ra?
“Trẫm ngự tứ bảng hiệu đó chỉ vì muốn chúc mừng ngày khai trương của nàng. Mà nàng có phải quân cờ trong tay trẫm hay không, chẳng qua đó cũng chỉ là “nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí” * mà thôi.” Trên gương mặt uy nghiêm của Long Khải Diêm hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Chẳng lẽ Hoàng thượng triệu dân nữ vào cung chỉ là vì việc này? Nếu là vậy, thì hẳn dân nữ có thể cáo lui rồi đúng không?”
“Không, lần này trẫm triệu nàng vào cung là vì một chuyện khác.”
Bước chân của Thiên Thiên khựng lại, nàng xoay người nhìn Long Khải Diêm.
“Thượng Quan Diễm Nhi!”
“Hoàng thượng thật biết nói đùa, mặc dù dân nữ và Đức phi là cùng một phụ thân, nhưng mối quan hệ giữa dân nữ và Đức phi không thân thiết cho lắm. Nếu như Hoàng thượng muốn từ chỗ dân nữ mà tìm hiểu chuyện về Đức phi… Dân nữ đề nghị, hay là Hoàng thượng cho gọi nhị muội hoặc tam muội của Đức phi đi?” Thiên Thiên khẽ cười, nàng còn tưởng là chuyện gì to tát, hóa ra là bởi vì nữ nhân kia.
“Chẳng lẽ nàng không muốn biết vì sao mà trẫm triệu nàng vào cung sao?”
“Không muốn.”
Câu trả lời đơn giản làm cho khóe miệng Long Khải Diêm khẽ giật giật.
“Trẫm muốn nàng tiến cung thay thế nàng ta.” Long Khải Diêm lạnh lùng nói ra.
____________
Chú thích:
(*) – Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau
Bình luận