hoàng đế, nhu hòa nắm chặt khăn lụa màu vàng nhạt, một tia ghen ghét
cùng không cam lòng trên khắp lông mi mềm mại đáng yêu của nàng .
Nàng cũng muốn nhìn một chút, nữ tử thần bí kia có bản lãnh gì có thể làm cho hoàng thượng sủng ái như thế. . . . . .
Liễu phi đi bộ tới đến trước cung điện, muốn đi vào tẩm cung đột nhiên bị một đôi cánh tay cường tráng chắn ở đường đi.
“Người đến từ đâu, phụng khẩu dụ hoàng thượng, bất luận kẻ nào không
được đi vào.” Một người thị vệ trông coi ở bên ngoài cửa tẩm cung đứng
dậy, giọng nam hùng hậu tràn ngập ở trong tai.
“Lớn mật, nương nương ta chính là Liễu quý phi được hoàng đế ngự
phong , chính là nữ nhi thừa tướng đương triều, ngươi là cẩu vật *gì,
dám chắn đường nương nương ta đi đến.” Đột nhiên tỳ nữ một bên Liễu phi
đã mở miệng, nhưng mà giọng nữ sắc nhọn chói tai lại bay vào trong tai
Hạ Như Thanh đang nghỉ ngơi .
cẩu vật: con chó
Hạ Như Thanh duỗi lưng một cái, lười biếng hai mắt híp lại, nâng cao
đôi mi thanh tú, bĩu môi đào bất mãn nói: sáng sớm đã đáng ghét, thật sự là khó chịu. ( kỳ thật đã giữa trưa. . . . . . )
Hạ Như Thanh tùy ý đem quần áo đã cho chuẩn bị bên giường khoác lên
người, ( bởi vì nàng sẽ không mặc. ) mưu đồ khêu gợi xương quai xanh bên cạnh như ẩn như hiện xuyên qua chiếu đến một khối màu đỏ sậm, da thịt
tuyết trắng phơi bày trong không khí, nàng cẩn thận không ngờ tơ lụa dán như thế dáng người tức giận làm hấp dẫn . Hạ Như Thanh tiện tay đem sợi tóc dùng cây trâm bàn cài lên, vén búi tóc vài cái nhẹ nhàng linh hoạt, vài sợi tóc mềm mại phiêu linh dưới xuống, tăng thêm một loại khêu gợi
lười biếng đặc biệt.
” Cẩu nô tài lớn mật, còn không mở ra cho nương nương?” Tiếp theo
mắng chửi chính là nữ tỳ kia của Liễu phi tiếp tục kiêu ngạo, tựa hồ bị
chắn chính là chính cô ta, tâm tình kích động được gọi là sục sôi mãnh
liệt.
Liễu phi thì tĩnh quan ở một bên, thần sắc lại gắt gao nhìn vào trong tẩm cung,
Nhưng mà đây hết thảy đều bị Hạ Như Thanh kết thúc trong đáy mắt, bất quá là chi nữ của thừa tướng nho nhỏ, lại dám theo ta gây, ngại mạng
mình quá dài phải không, như vậy Bổn cung liền tốt chăm sóc ngươi.
“Người phương nào ở bên ngoài huyên náo, thị vệ như thế nào lại không đem bắt lại, chức vị của ngươi tương đương với bình hoa bài trí sao?”
Một giọng nữ thanh thúy đột nhiên từ trong tẩm cung đế vương truyền
ra, khí thế sắc bén uy nghiêm thoáng cái khiến cho nơi Liễu phi kém một
nửa.
“Nương nương nhà ta chính là Liễu phi may mắn được hoàng thượng sủng
nhất, ngươi có tư cách gì cùng nương nương nhà ta khiêu chiến?” Tên tỳ
nữ kia như trước kiêu ngạo không giảm, nếu như đụng với người khác có
thể sẽ bị sợ , nhưng là nàng đụng với chính là cung chủ lãnh huyết Hạ
Như Thanh, ai dám so kiêu ngạo với nàng? Ai dám ở trước mặt nàng làm
càn?
Thực nên vì tỳ nữ kia cầu nguyện một chút. . . . . .
“Thật sự là tiêu diệt hứng của Bổn cung, trong hoàng cung tại sao có
thể có chó hoang ra vào. . . . . .” Hạ Như Thanh không cho là đúng nói,
trong lời nói đâm chọt, ngầm châm chọc Liễu phi ngay cả nữ tỳ của mình
cũng không có tư cách, tư cách nào trở thành hoàng hậu, quản lý hậu
cung. . . . . .
Lúc tiếng nói lọt vào tai, Liễu phi trong nháy mắt mặt liền đen, tuy
nhiên Hạ Như Thanh chưa ra bước tẩm cung, nhưng là trên người nàng phát
tán ra tới khí chất cường thế vẫn như cũ làm cho Liễu phi cảm thấy sợ
hãi, đó là thiên sinh cảm giác lúc một loại người yếu đụng nhau người
mạnh.
Bình luận