Chút thịt cá kia vừa nuốt xuống, hoạt động toàn thân của Mục Hạc đều bị xáo trộn. Linh lực của hắn đấu đá lung tung trong lục phủ ngũ tạng, ba đóa hoa sen trong thần thức cảm ứng được nguy hiểm, đồng loạt thả ra hào quang tự bảo vệ mình.
Trong lúc nhất thời, quanh thân Mục Hạc hình thành một luồng lốc xoáy, hào quang cùng với sát khí loạn thành một đoàn. Nhưng hắn lại ngồi không hề nhúc nhích, yên tĩnh giống như một cỗ thi thể.
Hắn bình tĩnh nhìn Tạ Tri Vi: “Sư tôn…… nói cái…… gì, đệ tử…… khụ…… cũng tin……”
—— cái sự thật rằng người muốn giết ta, ta cũng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Trong cơn hoảng hốt, hắn phảng phất như được trở lại cái ngày trước khi trùng sinh.
Ngày đó, hắn bệnh nguy kịch uống hết từng ngụm từng ngụm nước canh mà Trình Đạo Tú đưa qua, để rồi về sau vạn kiếp bất phục.
Cứ ngỡ rằng đó chính là quá khứ tối tăm nhất mà hắn không muốn nhớ đến, chỉ cần giãy giụa sống sót, cuối cùng sẽ có hi vọng. Hắn cảm thấy hi vọng này chính là sau khi trùng sinh được gặp gỡ sư tôn, lại không nghĩ rằng, chẳng qua mới ở chung hai tháng, sư tôn đã độc phát thân vong ngay trước mặt hắn.
Cuộc đời này sao mà nghiệt ngã.
Về sau hắn thậm chí nảy sinh ý tưởng xuống làm bạn với sư tôn dưới cửu tuyền, nhưng không ngờ sư tôn khởi tử hồi sinh.
Mà giờ phút này, sau khi hắn đã tìm mọi cách lấy lòng, sư tôn lại muốn giết hắn……
Giống như nữ nhân ngoan độc năm đó, tự tay đem đồ vật có thể giết chết hắn, đến đút vào trong miệng hắn.
Vì sao?
Kiếp trước hắn chết thê thảm như vậy, mà đám người ác độc kia lại sống ung dung ngoài vòng pháp luật, lấy đi tất cả của hắn nghênh đón nhân sinh sáng lạn. Sau khi trùng sinh, hắn không ngừng báo thù, cuối cùng tất cả những người đó đều chết hết, chỉ còn một mình hắn sống không bằng chết.
Ánh mắt Mục Hạc hướng tới trước cửa, thân ảnh kia tựa như một chiếc lá trúc tung bay trên đỉnh mây, vĩnh viễn không có khả năng dừng lại bên cạnh hắn.
“Trong chén…… Cẩu…… thấy thịt tôm…… Ngươi nhất định là không thể ăn nên mới…… Về sau tuyệt đối đừng…… Ngươi phải……”
Cái người trước đây trong lúc hấp hối từng dặn dò hắn, cũng chính là người giờ phút này muốn lấy tính mạng của hắn.
Mục Hạc đột nhiên không còn chống cự nữa, mặc cho cảm xúc như ngọn lửa ác liệt dời non lấp biển trong cơ thể mình. Chỉ trong phút chốc, một dòng máu tươi từ trong miệng hắn đã phun ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn đã bị người một phát ôm vào trong ngực.
Sắc mặt Tạ Tri Vi trầm như nước: “Vì sao không chịu lấy linh lực ra hộ thể?”
Khóe miệng Mục Hạc chảy xuống tàn huyết, không nói lời nào chỉ nhìn Tạ Tri Vi chằm chằm. Tạ Tri Vi bị nhìn đến trong lòng chột dạ, dời ánh mắt đi: “Thật ra vi sư……”
Mục Hạc bỗng dưng túm lấy góc áo của hắn, trên bàn tay kia vẫn còn dính một chút vết máu.
Tâm trí Tạ Tri Vi trước tiên là hiện lên vô số cảnh tượng khủng bố, xa có dáng vẻ lúc chết của Bạch Dự và Bạch Kiến Trứ, gần có cảnh tượng Sở Tri Thị mình đầy thương tích bên trong lao ngục.
Hắn hít sâu một hơi, mãnh liệt vung tay lui về phía sau. Lại không để ý tới phía sau hắn còn có một bàn bày đầy sơn trân hải vị, tức thì rầm một tiếng, cái bàn đổ ngược, các loại món ăn tính cả chén mâm cùng nhau đổ nát trên mặt đất.
Mục Hạc cũng nặng nề ngã xuống chỗ ngồi, đặt bản thân mình vào trong đống mảnh vỡ và rác rưởi, tựa như một nắm cỏ tan hoang.
Tạ Tri Vi bước lui hai ba bước trở về trước cửa, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Thật ra, ngay từ lúc hắn quyết định làm như vậy, cũng đã dự đoán được rất nhiều hậu quả. Lúc ấy chỉ nghĩ cứu người là quan trọng, nam chính nay đã hơn xưa, hấp thu chút xíu thịt cá sẽ không thể nào đoạt được tính mạng của hắn ta.
Cho nên hắn mới dám đút cho hắn ta ăn một đũa.
Nào biết hiện tại nam chính vậy mà từ chối trị liệu!
Hắn đang định tông cửa xông ra, nhịn không được quay người lại, đối diện với Mục Hạc tâm như tro tàn mà nói: “Không được từ bỏ.”
Mi tâm Mục Hạc khẽ động, lúc nhìn lần nữa, trước cửa đã không có một bóng người.
Mặt đất vô cùng lộn xộn, thịt cá chép băng nằm lẫn trong đó rải rác lấm tấm, còn đang bốc khói nghi ngút.
Mục Hạc lại phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ho hai tiếng, khóe miệng đột ngột giật giật, động tác này khiến gương mặt một mảnh tro tàn của hắn lộ ra vô cùng chật vật.
“Khụ…… Không…… được…… từ bỏ?” Đôi mắt hắn từ tan rã dần dần chuyển sang u ám, suốt trong quá trình này, linh lực quanh thân hắn lại vận chuyển một lần nữa. Mấy cổ lực lượng đang đối chọi lẫn nhau bị cưỡng ép dồn về một chỗ.
“Người đâu.” Sau một lát, Mục Hạc cất giọng khàn khàn: “Gọi Vô Nhan tới đây, nhanh lên.”
“Tuân theo thế tử dặn dò, trong lao đã bố trí hoàn tất.”
“Làm phiền ngươi, Vô Nhan.” Mục Hạc nhắm mắt tựa lưng vào giường, sắc mặt tái nhợt, “Đêm đã khuya rồi, nghỉ ngơi đi.”
Vô Nhan vẫn duy trì tư thế thi lễ, không hề nhúc nhích: “Xin hỏi thế tử, cái khóa huyền thiết lúc trước còn ở trong tay thuộc hạ. Có cần hay không thuộc hạ……”
“Không cần.”
“Nhưng……” Vô Nhan muốn nói lại thôi.
“Có nghi vấn gì, cứ việc nói thẳng.”
Vô Nhan nói: “Vương gia đã biết vị khách không mời mà đến này họ Tạ.”
Sắc mặt Mục Hạc không chút gợn sóng: “Phụ vương nói như thế nào?”
“Vương gia căn dặn, mặc kệ là thật hay giả, giết chết bất luận tội.”
“Giết chết bất luận tội?”
Vô Nhan cúi thân mình càng thấp: “Phải.”
Trong phòng một mảnh lặng thinh, ánh nến chập chờn ước chừng năm sáu lần mới thấy Mục Hạc khẽ cười một tiếng, hắn mở mắt ra, “Đây là phụ vương dặn dò ngươi, nói với ta để làm gì?”
Vô Nhan nhảy dựng ở trong lòng: “Xin thế tử bớt giận. Thuộc hạ biết vị cao nhân này có quan hệ thâm sâu với ngài, mệnh lệnh của vương gia lại lớn như trời…… Không biết thế tử đối với việc này như thế nào?”
“Ta?” Mục Hạc một lần nữa nhắm mắt lại, thần sắc lạnh nhạt, “Kế tiếp ta muốn bế quan tĩnh dưỡng ba ngày, có nhiều chuyện không thể quản được.”
Lời nói này tuy rằng vô cùng mông lung, Vô Nhan lại nghe hiểu được.
—— chỉ cho các ngươi thời gian ba ngày, ta không nhúng tay vào. Sau ba ngày nếu không bắt được người, coi như là chuyện khác.
Tạ Tri Vi đi thẳng đến lao tù giam giữ Sở Tri Thị và Đạm Đài Mộng.
Bởi vì thời gian gấp gáp, hắn không ẩn giấu thân hình, hành động này đã khiến cho đám thủ vệ đề phòng. Những nơi mà hắn đi đến đèn đuốc đều sáng trưng, đám thủ vệ truyền miệng với nhau, đều nói là có kẻ gian xông vào vương phủ. Trong phút chốc, xiềng xích dây thừng lưới võng bay đầy trời, cao thủ lớn nhỏ trong vương phủ cùng nhau tiến lên, muốn cản đường đi của hắn.
Kết quả đương nhiên là cản không được.
Sau khi Tạ Tri Vi vào lao tù được rồi, nhìn thấy ánh sáng trắng bên ngoài lao tù biến mất không còn tăm tích, mới thoáng thở ra một hơi.
Dị ứng cá tôm đại khái là nhược điểm duy nhất trên người nam chính, lúc ấy hắn còn đậu đen rau muống Thảo Mãng Anh Hùng vì hành hạ mà thêm vào giả thiết lung tung, hiện tại quả thực là đưa than ngày tuyết.
Hắn cũng không dám chậm trễ, lúc này Đạm Đài Mộng và Sở Tri Thị vẫn giữ nguyên tư thế bị trói chặt nằm ngủ say sưa, nghĩ đến chắc là ban ngày đã bị tra tấn không nhẹ.
Hắn cầm Thanh Bình Kiếm chém đứt xiềng xích, lấy ra hai cái bao tải cướp được ở chỗ tạp dịch ven đường, vội vã nhét người vào bên trong, cột chặt miệng túi cõng lên trên lưng rồi đi ngay.
Bên ngoài, tiếng kêu đánh đòi giết nổi lên bốn phía.
Nếu không vì hai người còn sống kia, tuyệt đối sẽ không đè ép được Tạ Tri Vi. Hắn vừa định ngự kiếm bay đi, bỗng nhiên trong lòng run lên, vội lách mình sang bên cạnh tránh xa mấy bước.
Một sợi dây xích huyền thiết lóe ánh sáng trắng từ trên trời đột ngột giáng xuống, suýt chút nữa khoanh tròn nhốt hắn vào bên trong. Vô Nhan thình lình đứng trước đám người, hắn ta chỉ vào Tạ Tri Vi rồi nói: “Tạ chân nhân, chúng ta lại gặp nhau.”
Tạ Tri Vi cong khóe môi lên: “Đúng vậy, ngươi quả thật là không gặp may.”
Đối thủ luôn luôn quá mạnh, sẽ khiến cho ngươi thua đến hoài nghi nhân sinh nha thiếu niên.
“Hãy nhận trói đi!” Vô Nhan cũng không nhiều lời, không chút sợ hãi bước thẳng về phía Tạ Tri Vi, dây xích huyền thiết gào thét theo sát bên cạnh. Đám người ở sau lưng cũng đi theo nhào tới, cứ như chuyện vây bắt Tạ Tri Vi phảng phất đã không còn là chuyện cực kỳ khó khăn.
Tạ Tri Vi làm như không nhìn thấy vẫn xoay người lên kiếm, nắm chắc bao tải trên vai, chỉ phất tay áo đánh về phía sau một cái.
Ngay lập tức, Vô Nhan trợn to đôi mắt, kinh mạch toàn thân giống như bị rỉ sét, không cách nào động đậy dù chỉ một chút. Thậm chí ngay cả miệng của hắn cũng mở không ra, không thốt được bất kỳ âm thanh nào.
Mà phía sau lưng hắn, tiếng hít thở sâu vang lên một mảng lớn.
Đám người bị Tạ Tri Vi bỏ rơi dưới lòng bàn chân, dồn đống lại giống như một đám mây lớn cuồn cuộn, trong nháy mắt kết thành băng.
Tạ Tri Vi nhanh chóng rời đi.
Cấm chú của Đạo Tông vốn xịn như vậy, không làm gì được nam chính, chẳng lẽ không trị được các ngươi?
Lúc này Tạ Tri Vi không có lập tức thoát khỏi kinh thành. Hắn dựa theo tôn chỉ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tìm một nơi không đáng chú ý để ở lại. Chờ cho mọi việc lắng xuống, giá trị tức giận của Mục Hạc yếu đi một chút rồi mới trở về Đạo Tông, nếu không bi kịch lần trước sẽ tiếp tục tái diễn.
Hơn nữa còn sẽ kéo theo hắn.
Tạ Tri Vi đổ hai người trong bao tải ra một cách cẩn thận, lại cảm thấy để ngủ trên mặt đất như vậy thì quá lạnh lẽo, định trước tiên sẽ mang Sở Tri Thị thương thế nặng hơn đưa lên trên giường.
Nhưng không đợi cho hắn ra tay, Sở Tri Thị đã kêu một tiếng “ái da”, giơ tay xoa xoa mắt.
Tạ Tri Vi vội nói: “Tiểu sư đệ, ngươi tỉnh rồi…… ư?”
Kỳ quái, cái tay mà Phô Mai dùng để xoa mắt này, trước đó không phải còn kẹp thanh trúc sao?
Tạ Tri Vi chọt chọt một chút vào cánh tay của hắn ta, xương cốt hoàn chỉnh, không đỏ không sưng, hắn sửng sốt: “Cánh tay này của ngươi không phải bị bẻ gãy sao?”
Sở Tri Thị càu nhàu một tiếng: “Nói cái gì vậy, cánh tay ngươi mới bị bẻ gãy…… Ấy, sao trên mặt lại có chút ngứa ngứa.”
Hắn xoa đôi mắt xong thì đi cào mặt, lúc nói chuyện chất giọng thiếu niên vô cùng lảnh lót.
Trái tim Tạ Tri Vi treo càng lúc càng cao: Không đúng nha, giọng của Phô Mai sao lại biến thành giọng shota…… Đậu xanh.
Tạ Tri Vi cắn chặt hàm răng, giơ tay về phía cằm Sở Tri Thị kéo một phát, xoạt một tiếng, tấm da người trên mặt hắn ta rớt hơn phân nửa.
“Đau đau đau —— làm gì vậy!” Người này hô đau liên tục, tỉnh cả ngủ. Ngẩng đầu nhìn vào trong gương, chỉ thấy da mặt người trong gương rơi xuống lủng lẳng, hắn ta tức khắc “Mẹ ơi” một tiếng, co rụt lại run lên bần bật.
Qua một hồi, hắn ta mới tỉnh táo, thử giơ tay sờ trên mặt mình. Nhẹ nhàng thở ra, cầm nguyên tấm da mặt giật mạnh xuống: “Đây là thứ quái quỷ gì?”
Tạ Tri Vi đứng ngốc tại chỗ, đầu óc nửa ngày vẫn không quẹo cua. Sau một hồi lâu, hắn mới lẩm bẩm nói: “Bị treo đầu dê bán thịt chó rồi……”
Tuyệt đối không nghĩ tới, nam chính vậy mà lại ra chiêu này. Chẳng qua là hắn hơi bị quần chúng ăn dưa trong vương phủ ngăn cản trong giây lát, thế mà đã bị hắn ta nhân cơ hội đánh tráo Phô Mai và Mộng Mộng, khiến cho hắn cứu hai tên hàng giả này ra ngoài.
Nói như vậy, chẳng phải là Phô Mai và Mộng Mộng lành ít dữ nhiều sao?
Lúc này, người kéo mặt nạ Sở Tri Thị bỗng nhiên nhìn Tạ Tri Vi rồi kêu lên: “Tạ chân nhân!”
Tạ Tri Vi sửng sốt, mờ mịt hỏi: “Ngươi biết ta?”
“Đương nhiên biết!” Thiếu niên này gật đầu liên tục, “Ta là Mao Tử đây, chúng ta đã gặp mặt nhau ở chỗ quan tài của ngài!”
Tạ Tri Vi há miệng vì kinh ngạc.
Đậu xanh trùng hợp như vậy, cả hai người này cũng rơi vào tay Mục Hạc? Phủ Cửu Châu Vương rốt cuộc đã bắt bao nhiêu người qua đường vô tội vậy ê này.
Đợi đã, lúc trước nhờ tiểu nha hoàn trong viện kia hỏi thăm tin tức của Mộng Mộng, nàng trở về nói là bắt được hai người nam……Thì ra chính là hai người bọn họ?
Được lắm, bây giờ đã hiểu vì sao Mục Hạc chắc chắn rằng mình thích hắn như vậy.
Sau khi phi thăng, ở lại nhân thế vì Mục Hạc… Cái lý do này mẹ nó là hắn lừa gạt hai tên trộm mộ, là hai tên trộm mộ nói hết từ đầu chí cuối cho Mục Hạc nghe!
Mao Tử gãi gãi đầu: “Lão Đỗ đâu? Lão rõ ràng cũng chung số phận với ta, tại sao nhà tù biến thành như vậy? Tạ chân nhân vì sao lại hạ phàm đến nơi này rồi?”
Đạm Đài Mộng trên mặt đất bỗng nhiên giật giật, phát ra một giọng nam nhân trầm thấp: “Mẹ nó, chưa kịp ăn đùi gà vào miệng, tại sao đã tỉnh dậy.”
Mao Tử đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó ôm bụng cười: “Lão Đỗ, sao lão lại biến thành như vậy ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Toàn thân Lão Đỗ không được tự nhiên, tìm kiếm một hồi, móc hai cái túi bông ở trước ngực ra, khiếp sợ nói: “Sao ta biến thành nữ rồi?”
Trước mặt lão ta chính là tấm gương, vừa nhìn vào trong đã cười rộ lên hô hố: “Còn rất xinh đẹp.”
Mao Tử bĩu môi nói: “Đừng có mơ, đây chỉ là một tấm mặt nạ, phía dưới vẫn là cái mặt mo kia của lão.”
Lão Đỗ nháy mắt ra hiệu nói: “Tới đây Mao Tử đệ, để lão nương hôn ngươi một cái nào.”
“Đừng có ồn ào.” Mao Tử cẩn thận liếc mắt nhìn Tạ Tri Vi một cái, “Tạ chân nhân còn ở đây đó.”
“Tạ chân nhân?” Lão Đỗ quay đầu vừa thấy, hít sâu một hơi, “Đúng là Tạ chân nhân. Ta hiểu rồi, nhất định là Tạ chân nhân dịch dung chúng ta thành thế này để cứu ra ngoài. Lòng dạ tốt như vậy, không hổ là thần tiên phi thăng!”
Tạ Tri Vi yên lặng xoay người sang chỗ khác.
Có tên thần tiên thiểu năng trí tuệ nào muốn cứu các ngươi, trả Phô Mai và Mộng Mộng lại cho ta……
Bình luận