Ngày đầu tiên Tạ Tri Vi còn có thể cảm nhận được khoái cảm, ngày hôm sau tác dụng của máu sói đen dần dần tan biến, hắn chỉ cảm giác mặt sau bắt đầu đau đến nóng rát.
Ngặt nỗi Mục Hạc trời sinh ngựa giống, chuyện khác tạm thời không nhắc, riêng công phu trên giường Thảo Mãng Anh Hùng đã viết rất nhiều chương. Trong nguyên tác thân kinh bách chiến đêm ngự vô số nữ, thứ kia bền bỉ thì khỏi phải nói, huống chi thân thể Tạ Tri Vi ở phía dưới vừa không thể nói lại vừa không thể động.
Lúc đầu Mục Hạc còn mang theo oán khí nói mấy câu mỉa mai châm biếm, về sau giống như quên mất thời gian, một mực vùi đầu làm miệt mài.
Đến ngày thứ ba, Tạ Tri Vi đã cảm thấy nơi bị tiến vào không còn là của hắn, toàn thân đau nhức đến chết lặng ——mùi vị các em gái trải nghiệm trong nguyên tác lúc này chồng chất gấp trăm lần ở trên người một mình hắn, cứ như chết đi sống lại.
Bóng người trong tấm gương lắc lư lay động, người bị đè ở phía dưới tươi cười nhàn nhạt, mà người bên trên vùi đầu gian khổ làm lại là mặt không cảm xúc.
…… Vô cùng quỷ dị.
Mỉm cười lúc đang bị làm cũng là xưa nay chưa từng có ai, Tạ Tri Vi cảm thấy mình lúc này chỉ tốt hơn búp bê bơm hơi được một chỗ, chính là bền bỉ.
Nếu không phải tu luyện nhiều năm, hắn sớm đã bị phế.
Trong cơn mơ màng, Tạ Tri Vi cảm thấy Mục Hạc lại lật người hắn qua, bắt đầu làm từ phía chính diện.
Đôi mắt Mục Hạc đỏ lên, huyết sắc trên môi lại rất nhạt. Ba ngày này vô cùng tiêu hao thể lực, huống chi hắn ta vốn đang phát tác ảo giác, linh lực càng trôi đi cực nhanh. Tạ Tri Vi chỉ cầu cho linh lực của hắn ta mau mau hao hết, nhanh chóng kết thúc trận tra tấn này.
Nhưng không đợi đến lúc Mục Hạc hao hết linh lực, hệ thống khốn kiếp đã phát từ bi: “Chương trình tự bảo vệ bản thân kết thúc thời gian ba ngày, tin tưởng rằng ngài đã trải nghiệm và khắc sâu tinh túy của thiết lập tính cách, mong ngài tiếp tục tuân thủ nghiêm ngặt việc bồi dưỡng chức nghiệp diễn viên, chúc sử dụng vui vẻ~”
Tạ Tri Vi giống như bắt được cọng rơm rạ cứu mạng, lập tức run rẩy click vào.
Lúc đầu hắn định trực tiếp gõ Thảo Mãng Anh Hùng, nhưng tưởng tượng tới bối cảnh vị trí hiện tại của mình, quyết định từ bỏ. Hắn chạy tới nói với hệ thống: “Ta! Kháng! Nghị!”
Hệ thống: “Mời ngài miêu tả kỹ càng tỉ mỉ vấn đề gặp được trong quá trình sử dụng, bổn hệ thống sẽ hết lòng tận tụy phục vụ ngài.”
Tạ Tri Vi cười lạnh: “Có người nào lúc bị cường X mà vẻ mặt mỉm cười không thể lên tiếng không? Nếu nam chính thanh tỉnh, tuyệt đối sẽ bị dọa cho suy sụp, thậm chí lưu lại bóng ma tâm lý suốt đời! Ngươi một hệ thống mà diễn nhiều như vậy, sếp của ngươi có biết không?”
“Chào ngài, chương trình tự bảo vệ bản thân sẽ tự động kích hoạt nếu có hành vi sắp sửa OOC xảy ra. Tương tự như cấm ngôn, mỉm cười cũng là một dạng trừng phạt. Bổn hệ thống lựa chọn hình thức trừng phạt phù hợp nhất với thiết lập tính cách, tri kỷ vì ngài phục vụ.”
Hoá ra đây là đang trừng phạt, a a a a, nói thật hay ho làm sao.
Tạ Tri Vi cả giận nói: “Coi như không tính cái này đi. Ta đây dưới tình thế cấp bách phủ nhận thân phận, cũng không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng, a đúng, thứ duy nhất không tốt chính là thân thể ta đã chịu thương tổn, nhưng chính ta cũng gánh chịu rồi. Ngươi dựa vào cái gì xóa sạch tồn tại cảm của ta? Ta không phục!”
“……” Dường như hệ thống đang rơi vào suy ngẫm.
Tạ Tri Vi lại nói: “Hơn nữa ta có biện pháp bù đắp lại, ta yêu cầu, trả lại hết chỉ số tồn tại cảm.”
Sau một lúc lâu, hệ thống rốt cuộc gật đầu: “Tình huống theo như lời ngài nói là thật, nhưng hành vi miệt thị quy tắc phạm quy nghiêm trọng của ngài cũng là thật. Bổn hệ thống xem xét trả lại hai ngôi sao để bảo đảm cho ngài thực hiện bước kế tiếp, xin ngài sử dụng cẩn thận.”
Mới hai ngôi sao, có điều có chút ít còn hơn không.
Tạ Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, một mực ở bên trong hệ thống ngốc đủ hai mươi phút, sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới căng da đầu bị đá ra ngoài.
Cùng lúc đó, gương mặt mỉm cười ở trong gương suy sụp rớt xuống.
Sắc mặt Tạ Tri Vi trắng bệch, bờ môi run lên, hơi thở gần như thoi thóp. Hắn ngay cả sức lực nhíu mày cũng không có, thế nhưng thứ thúc vào rút ra trong cơ thể vẫn còn đang tiến hành không biết mệt mỏi.
Mỗi một động tác đều có thể kéo theo biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt hắn, hắn phải thở dốc mấy lần mới có được chút sức lực nói: “Ngừng…… lại……”
Bởi vì lâu rồi không lên tiếng lại liên tục thở hổn hển nên rất tổn thương đến dây thanh quản, giọng của hắn đã trở nên khàn khàn. Hai chữ này căn bản không thể truyền vào trong tai Mục Hạc vốn đang thần chí mơ hồ.
Thậm chí, Mục Hạc càng làm càng phấn khích, tốc độ còn nhanh hơn.
Hắn ta liên tục đè trên người Tạ Tri Vi, há miệng cắn một bên da thịt trên cổ —— hai ngày nay hắn ta gần như đã cắn toàn thân Tạ Tri Vi từ trên xuống dưới, còn là loại dùng hết sức lực.
Tạ Tri Vi kêu lên một tiếng, ngửa đầu theo bản năng.
【 Nội dung không thể nói 】
Rất nhanh, toàn bộ thân thể Mục Hạc đều cứng đờ.
Hắn nhắm mắt lại, tựa như đang gặp phải nỗi khiếp sợ vô cùng lớn, sau đó lấy hết dũng khí, cúi đầu nhìn lại lần nữa.
Tạ Tri Vi quần áo rách nát nằm ở dưới thân hắn, toàn thân đều là dấu vết, có răng cắn, tay bóp, liếm mút, còn có rất nhiều dấu vết xanh tím đỏ đan xen ngang dọc không thể nhận ra. Tạ Tri Vi một thân da thịt trắng nõn, vậy mà lúc này tìm không được mấy chỗ nguyên vẹn. Ngay cả phía dưới cằm, cũng có thể nhìn thấy dấu răng rõ ràng.
Khóe mắt Tạ Tri Vi một mảnh ướt át, bờ môi vừa đỏ lại vừa sưng, hơi thở gần như mong manh. Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn dùng sức bắt lấy cánh tay Mục Hạc như cũ, vận chuyển linh lực tiến vào trong cơ thể Mục Hạc.
Mục Hạc sợ ngây người, lẩm bẩm nói: “Việc này…… Không thể nào…… Rõ ràng, rõ ràng chỉ là ảo giác…… Vì sao lại là sự thật……” Gò má hắn còn mang theo một giọt nước mắt chưa khô, thật giống như hắn mới là người vừa bị lăng nhục.
Tạ Tri Vi mặc dù muốn đánh hắn ta nhưng cũng không còn sức lực, huống chi lúc này chỉ số tồn tại cảm chẳng còn lại bao nhiêu, còn đang chờ hắn kiếm trở về.
—— bây giờ tiết tháo đã không có, cái gì cũng không có, ít nhất phải cứu cho được chỉ số tồn tại cảm.
Tạ Tri Vi nói một cách yếu ớt: “Ngươi rất thất vọng sao?”
“Không!” Mục Hạc thề thốt phủ nhận, nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy không chỗ dung thân, “Đệ tử đã nói là sẽ không cưỡng bách sư tôn, nhưng hôm nay……” Hắn xấu hổ cúi đầu, chỗ giao hợp khiến hai người cảm thấy hổ thẹn lại lọt vào đáy mắt khiến cho hắn nhìn không sót thứ gì.
Mục Hạc hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng lùi lại phía sau, nhưng vừa mới động, Tạ Tri Vi đã “hít hà” một tiếng, nơi bao bọc lấy hắn thoáng co rụt lại.
Mục Hạc lập tức không dám động, ánh mắt hắn lướt qua những vết trắng đục loang lổ lấm tấm trên giường cùng với trên người Tạ Tri Vi, càng nhìn trong lòng càng ngũ vị tạp trần. Sau nửa ngày, hắn mới ngập ngừng nói: “Sư tôn, đệ tử biết sai rồi.”
Tạ Tri Vi không nói gì, chỉ buông tay độ linh lực ra, suy yếu mà ngã xuống dưới thân Mục Hạc, toàn thân một mảnh mất hết tinh thần.
Mục Hạc cắn môi, giương mắt trông thấy Thanh Bình Kiếm đặt ở đầu giường liền chiêu hồi đến, hai tay nâng nó giơ tới trước mặt Tạ Tri Vi: “Sư tôn muốn giết muốn phạt, đệ tử đều xin nghe theo!”
Tạ Tri Vi mở mắt ra, khóe miệng giật một cái.
Hình ảnh này…… Càng thêm quỷ dị.
Vừa rồi còn hung hãn muốn làm người đến chết, lúc này lại ủy khuất chít chít xin lỗi. Có điều, thiếu niên ngươi có thể thay đổi tư thế nói chuyện được không!
Tạ Tri Vi quay đầu sang chỗ khác, nói: “Ngươi…… Đi ra ngoài trước đã.”
“Nhưng mà sư tôn sẽ rất đau.”
“Không sao…… Đã quen rồi.”
Ba ngày đều vượt qua, còn quan tâm lần này sao?
Mục Hạc lúc này mới cực kỳ cẩn thận rút ra ngoài, trong lúc đó vẫn luôn cẩn thận quan sát sắc mặt Tạ Tri Vi, chỉ cần mi tâm Tạ Tri Vi nhíu một chút, hắn sẽ vội vàng tạm dừng, sau đó động tác càng thêm chậm chạp. Tạ Tri Vi lại không dám kích thích hắn, đành phải nhịn đau giữ im lặng, qua một hồi lâu hai người mới tách ra.
Mục Hạc vội vã tìm kiếm vải lụa, chà lau thân thể cho Tạ Tri Vi.
Hai người đều đối mặt nhìn nhau suốt mấy ngày, Tạ Tri Vi cam chịu nằm xuống, để hắn ta hầu hạ. Làm cũng làm rồi, bây giờ còn có gì phải thẹn thùng?
Mục Hạc một bên chà lau, một bên hồi tưởng lại “ảo giác” mà mình nhìn thấy, biết mình lần này làm rất quá đáng. Hắn trông thấy chỗ giữa hai chân Tạ Tri Vi vô cùng sưng đỏ, càng thêm đau lòng, không khỏi lấy tay đi xoa ấn.
Tạ Tri Vi hít hà một hơi, co chân lên, “Làm cái gì! Bỏ tay ra!”
Mục Hạc lập tức rút tay về như bị điện giật, hai tay xoa nắn vải lụa, lo lắng thấp thỏm cứ như một đứa nhỏ làm sai chuyện gì.
Tạ Tri Vi thấy hắn như vậy, một bụng lửa giận bất chợt hạ thấp xuống một nửa, ngữ khí chậm lại mấy phần, “Qua cơn sẽ tốt thôi, không cần lo lắng.”
“…… Ừm.” Mục Hạc cúi đầu, vải lụa đã bị xoắn thành cái bánh quai chèo, sau một lúc lâu hắn mới mở miệng, “Sư tôn, hôm nay đệ tử đại nghịch bất đạo…… Đệ tử đáng chết, nhưng đệ tử thật sự không phải cố ý, đệ tử cứ tưởng rằng người là ảo giác.”
“Ta biết.” Tạ Tri Vi uể oải nhắm mắt lại, “Nếu không sẽ không chỉ mắng một câu cút ngay.”
Ánh mắt Mục Hạc sáng rực lên: “Nói như vậy, lúc trước quả thật là sư tôn đang mắng đệ tử?”
“Không sai, trách vi sư sao?”
Mục Hạc vội vàng lắc đầu nói: “Là đệ tử làm sai trước…… Nhưng đệ tử nhớ rõ, sư tôn nói mình không phải là Tạ Tri Vi, cho nên đệ tử mới……Vì sao sư tôn lại phủ nhận thân phận của chính mình?”
Tạ Tri Vi bỗng nhiên trầm mặc.
Mục Hạc cẩn thận hỏi: “Sư tôn?”
Hồi lâu sau, Tạ Tri Vi mới than nhẹ một tiếng: “Ngươi rốt cuộc thích ta ở chỗ nào?”
“Cái gì cũng thích, chỉ cần là sư tôn, đệ tử đều thích.”
Tạ Tri Vi chậm rãi nói: “Ta hỏi ngươi, nếu ta không phải là Bích Hư chân nhân gì đó, không có một thân tu vi, cũng không có đạo đức tốt tao nhã lễ độ giống như bên ngoài đồn đãi, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Mục Hạc ngây ra một lúc, bỗng nhiên điều chỉnh dáng ngồi, chuyển thành tư thế quỳ: “Mặc kệ sư tôn là loại người gì. Đệ tử chỉ nhớ rõ, là sư tôn thu nhận đệ tử, ở Đạo Tông cũng là sư tôn dùng mọi cách che chở. Nếu không có sư tôn, đệ tử sẽ không có tất cả của ngày hôm nay. Người mà đệ tử thích, không phải là Bích Hư chân nhân trong miệng của thế nhân, mà là Tạ Tri Vi làm sư tôn của đệ tử. Chỉ có đệ tử biết, sư tôn sẽ tức giận, sẽ đánh người, sẽ nói thô tục, thậm chí sẽ lừa gạt đệ tử, nhưng đệ tử càng ngày càng thêm thích sư tôn, muốn ngừng mà ngừng không được……”
Tạ Tri Vi cũng có chút giật mình, sau một lát, mới hỏi: “Ngươi nói…… Ngươi thích ta tức giận nói thô tục, thậm chí lừa gạt ngươi?”
Không đúng nha, Mục Hạc nói ra từng vụ từng việc, tại sao tất cả đều là chuyện mà hắn làm từ lúc xuyên qua cho đến nay, hoàn toàn không có nửa phần liên quan tới nguyên chủ?
Mục Hạc gật đầu thật sâu: “Sư tôn có như thế nào cũng được, chỉ cần đừng rời bỏ đệ tử…… Sư tôn với đệ tử như cá với nước, mất đi sẽ chết. Cuộc đời này của đệ tử…… Không thể không có sư tôn.”
Như thế nào cũng được.
Tạ Tri Vi không khỏi hồi tưởng lại bản thân hắn trong kiếp trước.
Khi hắn còn phong độ, người ngoài nâng hắn, thỉnh thoảng những lúc hắn không thể khống chế tính tình nóng nảy thì họ nói đó là tính tình thẳng thắn. Khi hắn nghèo khó, tường đổ mọi người xô, sắc mặt hắn chỉ hơi không thoải mái một chút, trên trang đầu đều viết hắn giở trò làm giá không coi ai ra gì. Mà thần tượng Hà Tranh đang hot kia, cái kẻ có bề ngoài giống Mục Hạc y như đúc, cứ níu chặt lấy một lần hắn vô tâm không cố ý mà trả thù đến chết, thậm chí ngay cả hắn chết rồi cũng không bỏ qua.
Hắn bỗng nhiên nhận ra, trong tất cả những người mà hắn từng gặp, Mục Hạc quả thật không giống với ai—— việc này không có liên quan gì với hào quang của nam chính.
Mục Hạc nằm xuống bên cạnh hắn, kề mặt sát với mặt hắn, cất giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Sư tôn, tình trạng của đệ tử càng ngày càng xấu đi. Mới vừa rồi ở trong huyễn cảnh nhìn thấy…… sư tôn trong mộng như khách qua đường, khi đó đệ tử gọi người là Tạ chân nhân, mà sư tôn chỉ mỉm cười xa cách. Tuy rằng ôn hòa, lại giống như đang nhìn một người xa lạ. Đó là sư tôn giả, có đúng không? Đệ tử thích, chỉ có sư tôn ở trước mắt mà thôi.”
Ngón tay Tạ Tri Vi chậm rãi cuộn lại.
Cùng lúc đó, hệ thống tuyên bố một tiếng ở trong đầu hắn: “Bởi vì ngài vượt qua hình tượng của nguyên chủ trong cốt truyện, đã trở thành tồn tại quan trọng không thể thay thế. Chúc mừng ngài, đạt được tất cả năm ngôi sao.”
Bình luận