Miệng nói không bằng chứng, mắt thấy mới là thật.
Tất cả các loại chỉ trích Tạ Tri Vi chỉ là phỏng đoán, lúc này Mục Hạc để lộ ra mấy món bảo vật, thật đúng là khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt. Đại đa số người ở nơi đây thậm chí ngay cả một đóa hoa sen trong đó cũng chưa từng gặp qua.
Người nhìn thấy ba đóa hoa sen một lượt, chỉ có một mình Tạ Tri Vi.
Đó là lúc ở dưới đáy Huyết Hà Trì, hắn tiến đến để nghĩ cách cứu viện Mục Hạc, lại bị Mục Hạc coi như Xích Viêm mà bắt lấy, đồng thời cưỡng ép đoạt đi Hồng Liên. Khi đó hắn chỉ lo cho an nguy của bản thân, căn bản không hề nghĩ tới, Hồng Liên sẽ khiến cho tác dụng phụ ở trên người Mục Hạc tăng lên.
Hắn cũng không nghĩ tới, Mục Hạc sẽ ở trong lúc còn chưa lấy được thắng lợi cuối cùng để lộ chúng nó ra trước mặt người khác.
Lại là vì bảo vệ hắn.
Tạ Tri Vi lẳng lặng nhìn Mục Hạc, mà Mục Hạc cũng mỉm cười nhìn qua, chút ánh sáng tàn của mấy đóa hoa sen lướt qua gương mặt hắn, phảng phất như hiệu ứng trong phim điện ảnh xuyên qua thời không xuất hiện tại đây.
Không biết tại sao, Tạ Tri Vi bỗng dưng nhớ tới kiếp trước.
Cái người có gương mặt giống Mục Hạc y như đúc kia, cũng từng tươi cười nhìn hắn. Nhìn dáng vẻ hắn mất mặt, nhìn hắn từ trên đỉnh cao sự nghiệp một đường ngã xuống, nhìn hắn không có phim quay bị người chế nhạo, nhìn thi thể hắn bị đẩy mạnh vào lò hỏa thiêu kết thúc tất cả.
Loại tươi cười này, so với nụ cười lúc này trên mặt Mục Hạc, quả thực kém xa vạn dặm.
Tạ Tri Vi nghĩ, rõ ràng gương mặt này là từ một khuôn mẫu khắc ra, vì cái lông gì Hà Tranh cười thì ghê tởm như vậy? Mà Mục Hạc cười rộ lên, vì sao lại đẹp đến nổ tung?
Trong thời khắc yên tĩnh, Doãn Thương Sơn bỗng nhiên bước nhanh mấy bước về phía Mục Hạc, lại bị Doãn Vô Song sợ hãi kéo về: “Cha, cha muốn làm gì?”
Doãn Thương Sơn giật mình quay đầu, lập tức khen không dứt miệng: “Thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, quả nhiên là bảo vật hiếm thấy trên đời. Con gái, con không cảm thấy Mục Hạc ca ca của con huyễn hóa ra hoa sen rất đẹp sao?”
“Đúng là rất đẹp.” Doãn Vô Song nói, co rụt người lại phía sau lưng ông ta, “Nhưng con sợ……”
Cửu Châu Vương cuối cùng cũng kịp phản ứng, lớn tiếng nói với Mục Hạc: “Vương nhi, rốt cuộc sao lại thế này!”
Bị kinh ngạc tới cực điểm, cả người Cửu Châu Vương đều đứng không vững. Ông ta vịn lan can, giữa đôi mày là một mảnh lo âu, đồng thời xen lẫn trong đó là một tia vui sướng cực kỳ nhỏ bé.
Ánh mắt Mục Hạc vẫn như cũ dán ở trên người Tạ Tri Vi, hắn mở miệng trả lời: “Ba món bảo vật đều ở trên người ta, phụ vương nên vui mừng mới phải.”
Thần sắc Cửu Châu Vương phức tạp: “Nhưng mà……”
Mục Hạc rốt cuộc nhìn về phía ông ta: “Bốn năm trước ta cánh chim yếu ớt không chịu nổi gió lớn, không cách nào tự bảo vệ mình. Sư tôn trước khi chết cũng không quên giấu diếm giúp đỡ, thế mà phụ vương lại vẫn luôn hiểu lầm sư tôn.”
Cửu Châu Vương nghe ra trong lời nói có ý chỉ trích rõ ràng, không khỏi đau lòng: “Vương nhi, vi phụ đều là vì muốn tốt cho ngươi! Vậy nếu Tạ Tri Vi không có Hắc Liên…… Hắn khởi tử hồi sinh, đến tột cùng là giả chết, hay là……”
Khóe miệng Mục Hạc khẽ nhếch, có chút tự hào mà đánh gãy lời của ông ta: “Sư tôn đã đến cảnh giới phi thăng.”
Hắn nói mặc dù rất khẽ, nhưng lúc này khách điếm to như vậy lại yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng, bởi vậy câu nói này đã truyền vào tai tất cả mọi người.
Tiếng hít khí lạnh dần dần nổi lên, cục diện rất nhanh lại quay về một mảnh ồn ào.
Lục Ôn kêu lên thất thanh: “Không thể nào! Trên đời này chưa từng nghe nói có ai phi thăng thành tiên, Tạ Tri Vi hắn có tài đức gì……”
Hạ Tri Ỷ ở một bên mặt không cảm xúc nhắc nhở: “Tu vi Nhị sư huynh ta lên tới tột đỉnh, vì sao không thể phi thăng? Còn nữa, phẩm hạnh Nhị sư huynh thế nào mọi người đều biết, Lục trang chủ chớ quên, Hắc Liên vẫn luôn ở trên người Mục Hạc sư điệt.”
“Đúng vậy, Hắc Liên là của Mục Hạc thế tử.” Lục Ôn cúi đầu, lẩm bẩm nói, “Nói như vậy, bệnh của Chiêm Vân con trai ta……”
Ông ta vừa nhắc như vậy, người ở đây cho dù có ngu dốt cũng đều hiểu rõ, Lục Chiêm Vân vẫn luôn nhìn xa xa trên lầu, điên điên khùng khùng không ngừng kêu “Gia gia, gia gia tha mạng”. Bọn họ mới biết được, Lục Chiêm Vân nhìn chính là Mục Hạc!
Mắt thấy tình huống không đúng lắm, Cửu Châu Vương dùng tốc độ cực nhanh nói: “Lục trang chủ, năm đó vương nhi còn nhỏ tuổi, làm sao biết cái gì là thị phi, tất nhiên là bị người ta xúi giục. Vương nhi và Lục thiếu chủ có thể có quan hệ gì chứ?”
Lục Ôn nhất thời không có chủ ý, lại dùng ánh mắt nhìn Tạ Tri Vi chằm chằm. Nhưng Mục Hạc lại kiên định nói với Cửu Châu Vương: “Đây là chủ ý của ta, sư tôn vốn không hề biết. Nếu không phải sợ đưa phiền phức tới cho sư tôn, Lục Chiêm Vân người này, ta lúc đầu đã dự định giết đi.”
Sắc mặt Lục Ôn biến đổi: “Ngươi……”
Mục Hạc nhàn nhạt nói: “Lục Chiêm Vân mắng bổn thế tử là tạp chủng, bôi nhọ sư tôn là tiểu nhân, ở dưới chân núi Huyền Vân bắn chết nữ đệ tử Dương Châu Nhi, nếu không phải có sư tôn che chở, ta từ lâu đã trúng độc thủ của hắn. Người ngoan độc như thế, có tư cách gì được sống?”
Mi tâm Cửu Châu Vương dần dần nhăn lại, nheo mắt hỏi: “Hắn ta thật sự nói như vậy sao?”
Doãn Thương Sơn không để mất thời cơ chen vào nói: “Xem ra, nếu kẻ này không bị điên, với thái độ vô pháp vô thiên của hắn thì hôm nay Vô Lượng Sơn Trang không biết đã bị hắn liên lụy thành cái dạng gì…… Mục Hạc hiền điệt không giết hắn, có thể nói là trạch tâm nhân hậu.”
Tạ Tri Vi sắp nhịn không được muốn vươn ngón tay cái cho Doãn Thương Sơn, sao hôm nay huynh đệ này lại hỗ trợ nhiều như vậy!
Thế cuộc đổi tới đổi lui, một hồi cái lý này là thẳng, một hồi cái lý kia lại là đúng. Lục Ôn giận run cả người, mặc dù đã ghi hận Mục Hạc ở trong lòng, nhưng lại không tiện đối nghịch với cha con Cửu Châu Vương, chỉ đành phải đổi hướng mũi kiếm chỉ về phía Tạ Tri Vi: “Tạ Tri Vi! Ngươi nhận ân lớn của Bạch gia, Lục gia ta cùng với Bạch gia có quan hệ như thế, ngươi năm đó vậy mà ngồi nhìn mặc kệ con trai ta, có lý nào lại như vậy!”
Tạ Tri Vi ngẩn ra, ớ kìa đậu xanh, tại sao lại ném nồi cho ta rồi?
Cửu Châu Vương lành lạnh nói: “Lục trang chủ, cái chết của cha con Bạch gia quả thật oan uổng. Vương nhi là bởi vì Tạ Tri Vi mới nôn nóng báo thù, trong lòng ngươi nên hiểu rõ.”
“Đúng!” Lục Ôn lớn tiếng nói: “Tạ Tri Vi, ngươi giả chết giấu diếm người trong thiên hạ, lại mang lý do tới để cho qua lấy lệ. Hôm nay ngươi nói ngươi nhờ phi thăng mới có thể khởi tử hồi sinh. Lấy cái gì để chứng minh?”
Tạ Tri Vi liếc mắt nhìn Mục Hạc một cái, câu này mẹ nó không phải ta nói có được chưa!
Mục Hạc chột dạ tránh đi ánh mắt hắn, dùng giọng lạnh lùng nói với Lục Ôn: “Đủ rồi.”
Lục Ôn bị hắn ngăn cản vẫn mắt điếc tai ngơ, ở trước mặt mọi người tiếp tục nói với Tạ Tri Vi: “Không bằng ngươi lại chết một lần nữa, chứng minh cho mọi người thấy đi!”
Nhan Tri Phi nhíu mày: “Lục trang chủ ăn nói cẩn thận.”
“Làm càn.” Mục Hạc bỗng nhiên che chắn trước mặt Tạ Tri Vi, rồi sau đó, giơ tay về phía Lục Ôn.
Tầng tầng ánh sáng màu đỏ giống như mây trôi từ dưới tay áo hắn bay ra ngoài, sau đó huyễn hóa thành hình dáng rắn, một đường uốn lượn nhào về hướng Lục Ôn.
Mà Lục Ôn trước nay chưa từng thấy qua cảnh tượng này, ông ta mở to hai mắt, nhưng còn không kịp phát ra âm thanh, đôi chân bỗng nhiên lảo đảo rồi ngã vào lan can phá ra một cái lỗ hổng, rớt trực tiếp từ trên lầu xuống đất.
Ông ta nhờ ma xui quỷ khiến mà tránh được một kích của Hồng Liên, thế nhưng hồng quang kia tựa như vật còn sống, vẫn truy đuổi không tha.
Lục Ôn gấp đến đỏ mắt, bò dậy nhào về phía đám người, vội vã túm lấy một người ném về hướng hồng quang, riêng bản thân ông ta thì xông ra khỏi đám người, chạy ra ngoài khách điếm, ngay cả Lục Chiêm Vân cũng chẳng thèm quan tâm. Người bị ông ta xem như bia đỡ đạn vừa tiếp xúc với hồng quang lập tức phát ra một tiếng kêu đau, mi tâm Mục Hạc khẽ động, nhanh chóng thu hồi hồng quang lại.
Đợi sau khi rơi xuống đất, người kia không ngừng giãy dụa trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết cũng dần thay đổi giọng điệu —— nửa người dưới của hắn ta bị hồng quang ăn mòn, từ phần eo trở xuống đã hóa thành xương trắng.
“A ——” Doãn Vô Song che miệng hét lên, đột nhiên nhắm mắt lại, ngã vào trong lòng ngực Doãn Thương Sơn.
Những người khác tuy rằng không đến mức bị dọa ngất đi giống như nàng, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, bọn họ lúc này ngay cả khả năng châu đầu ghé tai cũng không có. Bọn họ đều là người tu chân, ngày thường không ít lần chém giết tà ma, có ai chưa từng thấy qua chút máu thịt xương trắng. Bọn họ sợ không phải là trạng thái chết của người này, mà là sợ Hồng Liên.
Tựa như trước kia họ vẫn luôn sợ hãi Xích Viêm.
Doãn Thương Sơn cũng bị dọa sợ hãi, run giọng nói: “Thân thể con gái ta không khoẻ…… Xin lỗi không tiếp chuyện được, xin lỗi không tiếp chuyện được.” Ông ta một bên nói, một bên vội vã bế Doãn Vô Song lên, chạy xuống dưới lầu như bay.
Lúc này tất nhiên là không có người nào cản ông ta, bởi vì rất nhiều người cũng muốn chạy thoát ra bên ngoài.
Ngay lúc Doãn Thương Sơn ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, cái người giãy giụa trên mặt đất rốt cuộc không còn động tĩnh nữa, hơi thở hoàn toàn biến mất.
Nhan Tri Phi sắc mặt ngưng trọng nói: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta cũng đi thôi.”
Hạ Tri Ỷ và Tạ Tri Vi liếc nhìn nhau, cùng song song gật đầu.
Cửu Châu Vương đang muốn ngăn cản, chợt nhìn thoáng qua thần sắc Mục Hạc đang lạnh nhạt với mình, không khỏi hít sâu một hơi, chậm rãi lui ra phía sau một chút. Ông ta quay đầu qua một bên, nhưng trong mắt lại ẩn hiện một cỗ sát khí.
Tạ Tri Vi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đang định đi theo Nhan Tri Phi rời đi, lại phát hiện Mục Hạc cũng đi theo mình. Hắn quay đầu lại nói: “Trước hãy an ủi phụ vương ngươi, vi sư bên này không cần lo lắng.”
Mục Hạc uy vũ bá khí nửa ngày, đối mặt với Tạ Tri Vi lại là vẻ mặt ủy khuất: “Nhưng sư tôn muốn rời đi……”
Tạ Tri Vi vừa thấy bộ dáng này của hắn, nhịn không được thở dài: “Đưa bàn tay ra đây.”
Mục Hạc vươn tay, không rõ vì sao mà nhìn hắn. Tạ Tri Vi lấy từ trong tay áo ra một vật, rót vào một chút linh lực, vật khô vàng héo rũ kia nháy mắt trở lại xanh tươi ướt át.
Mục Hạc vừa nhìn, mũi lập tức lên men chua.
Đó là cành liễu mà lúc trước Tạ Tri Vi vừa chết nó liền khô héo, về sau hắn phát tác ảo giác, đến lúc thanh tỉnh lại thì phát hiện Tạ Tri Vi không còn, cái hộp cũng biến mất.
Thì ra là bị sư tôn nhặt được, người vẫn luôn…… cất giữ sao?
Tạ Tri Vi một lần nữa trịnh trọng cột vào cổ tay cho hắn, cố gắng hạ giọng hết mức: “Chờ trận phong ba này lắng xuống một chút, ta sẽ đến tìm ngươi. Có điều, ngươi cũng có thể dựa vào mộng cảnh tìm được ta, có đúng không?”
Mục Hạc dùng sức gật đầu, nhịn xuống ướt nóng trong hốc mắt: “Đệ tử tuân mệnh.”
Tạ Tri Vi cười cười với hắn, cất bước đi vào trong đám người Đạo Tông.
Mục Hạc một mực dõi mắt nhìn theo đám người Đạo Tông rời đi mới lưu luyến xoay người, vẻ mặt trong nháy mắt lạnh tới cực điểm, hắn nhẹ giọng nói với những người nơm nớp lo sợ còn ở trong khách điếm: “Tất cả cút hết đi.”
Mọi người cầu mà không được, té ngã lộn nhào tranh nhau chạy ra bên ngoài, chỉ chốc lát sau, đại sảnh khách điếm to như vậy chỉ còn lại hai cha con hắn.
Mục Hạc phẩy tay áo một cái, cửa lớn đóng chặt, ngay sau đó quang hoa Bạch Liên tràn ra kết giới, bao vây nơi này vô cùng kín kẽ.
Hắn nói với Cửu Châu Vương: “Có một số việc, hôm nay không thể không làm rõ cùng phụ vương.”
Lời tác giả: Chương mới ~ tui muốn hỏi, mọi người còn có thể đoán được hướng đi của cốt truyện không 2333
Bình luận