Hắn không thể mở miệng nói chuyện, đi ra ngoài chỉ thêm mất mặt xấu hổ. Muốn thành thật nằm ngủ ở trong phòng, bên ngoài lại quá ồn ào, không thể ngủ nổi.
Sở Tri Thị đi dự tiệc, mấy tên đệ tử ở lại giữ nhà. Đám nhóc này toàn là dân lắm mồm, không thể thiếu lại là một phen đem chuyện nhà nói ra nói vào. Lần này cả bọn trắng trợn lộ liễu dọn ghế ra ngồi ở hành lang, tay cầm nắm hạt dưa, cắn nhai liên tục.
Tạ Tri Vi nghe cả bọn nói từ Đan Đỉnh thành có loại đan dược nào đắng chát nhất lại đến loại đan dược nào ngon miệng nhất, tiếp đó nói tới nữ đệ tử nào ở Khôn Nguyệt Thành năm nay bao nhiêu xuân xanh nhan sắc như thế nào. Tạ Tri Vi biểu lộ không quan tâm tới những thứ này, hắn phải làm một Bích Hư chân nhân thanh tâm quả dục, không hỏi thế sự.
Nhưng đề tài đàm luận kế tiếp, lại khiến hắn không thể không vểnh tai lên nghe.
Ai kêu đám nhóc này nhắc tới Tạo Cực Thành, nhắc tới chuyện của bốn năm trước.
Chỉ nghe một tên đệ tử nói: “Hiện giờ Tạo Cực Thành trống không, tên Bạch Dự kia hận không thể mỗi ngày đều chạy tới Đăng Thiên Thành, muốn chưởng môn sư bá đem chức vị thành chủ giao cho hắn. Nhìn dáng vẻ kia, cứ như sợ người khác không biết hắn là tôn tử của lão chưởng môn.”
Một tên khác cắn hạt dưa một cái, xùy nói: “Đừng nói vậy, người ta lớn lên có bộ dáng dễ nhìn, cho dù vểnh mũi lên trời thì đám sư muội ở Khôn Nguyệt Thành cũng dõi mắt trông theo.”
Giọng điệu chua thế này, hơn phân nửa là một tên nhóc đáng thương mà trong mắt người trong lòng hắn chỉ có mỗi Bạch Dự.
“Ha ha, chẳng qua là sư tôn nhà chúng ta lớn tuổi nên nhìn không vừa mắt đám tiểu hoa tiểu thảo này, nếu như lão nhân gia ngài chịu ra ngựa, còn có phần cho Bạch Dự hắn sao?”
“Đúng vậy, đừng nói sư tôn chúng ta, năm đó dáng vẻ của nhị sư bá cũng không tệ. Nếu ngài ấy chịu đổi một thân y phục rách nát sang y phục khác, cũng rất tuấn tú lịch sự.”
“Nói cái gì đó, nhị sư bá đức cao vọng trọng, cho dù y phục có mộc mạc cũng sẽ phiêu nhiên như tiên. Người chết lớn nhất, chúng ta không nên quấy rầy lão nhân gia ngài.”
“Được, xa không nói, vậy nói tên tiểu tử Mục Hạc ở gần kia đi, so với Bạch Dự thì thế nào?”
“Mặc dù ta không ưa gì hắn, nhưng không thể không thừa nhận, hắn so với Bạch Dự như một người ở trên trời một người ở dưới đất.”
Có đệ tử vỗ tay nói: “Nghe nói năm đó Bạch Dự và Mục Hạc từng kết thù, Bạch Dự vì một nữ nhân mà đánh Mục Hạc, còn đắc tội với nhị sư bá. Hì hì, các vị sư huynh, tiểu đệ mới tới, nói sai chớ trách.”
“Không có gì không có gì, quả thực có việc này. Có điều tên Mục Hạc này đúng là cực phẩm, sư tôn chúng ta cũng kết thù với hắn, chuyện này ngược lại không có gì hay để nói.”
“Như vậy sao……” Đệ tử kia bỗng nhiên nhớ tới gì, đập trán nói: “Đúng rồi sư huynh! Hôm nay ở trên đại điện, sư tôn chúng ta nói Mục Hạc giả bộ đáng thương, chuyện là như thế nào? Tiểu đệ rất muốn hỏi chuyện lúc ấy.”
Đây quả thật là một vấn đề, cuối cùng có chút đáng để nghe lén.
Tạ Tri Vi chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, ngưng thần yên lặng nghe.
Đối phương thở dài, đáp: “Còn không phải bởi vì nhị sư bá sao.”
Tạ Tri Vi sửng sốt: Tình huống gì đây?
Tên đệ tử mới tới kia thúc giục nói: “Sư huynh đừng thừa nước đục thả câu, mau nói mau nói.”
Hành lang một mảnh an tĩnh, tên đệ tử kia chậm rãi nói: “Bốn năm trước lúc Ma Tông đột kích Nhất Bộ Nhai, ta cũng có mặt ở đó, tận mắt nhìn thấy nhị sư bá thổ huyết bỏ mình. Lúc ấy tiểu tử Mục Hạc này khóc vô cùng thê lương, ôm hài cốt của nhị sư bá không chịu buông tay, ai khuyên cũng không được, Cửu Châu Vương cha hắn tiến lên kéo cũng không ra, thật sự là khiến cho hắn khóc đến ngất xỉu.”
Nghe đến đó, Tạ Tri Vi vội bước xuống giường, chút buồn ngủ cũng không còn.
“Nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của hắn ở hiện tại, thật đúng là không có cách nào tưởng tượng tới tình cảnh kia…… Vậy, sau đó thì sao?”
“Lúc ấy trời mưa đặc biệt lớn, cũng không thể cứ để xối mãi như vậy đi? Bàn tay Mục Hạc nắm lấy nhị sư bá vẫn không chịu buông lỏng một chút nào, sau đó Cửu Châu Vương mất hết nhẫn nại, liền lên tiếng, câu này là ta học lại nha, khụ khụ……” Đệ tử này hắng giọng, bắt chước nói: “Vương nhi ta dầm mưa mãi sẽ không tốt, dù sao Tạ Tri Vi cũng chết rồi, mau chặt cánh tay kia đi.”
Đám người một mảnh xôn xao: “Buồn cười!” “Cửu Châu Vương quá khi dễ người!”
Tạ Tri Vi nuốt khan, hoạt động một chút cánh tay còn nguyên không có bị gì, cảm thấy một trận hoảng sợ.
Có người hỏi: “Sau đó có chặt không?”
“Đạo Tông chúng ta là nơi nào chứ, cho dù là hoàng gia cũng đừng mong làm bậy. Lại nói, quan hệ của sư tôn chúng ta và nhị sư bá tốt như vậy, lúc ấy sư tôn đã giận tím mặt.”
“Giận hay lắm! Sau đó thì sao?”
Đệ tử kia nói: “Sau đó sư tôn chúng ta tiến lên một bước, cầm lấy bàn tay Mục Hạc đang nắm chặt cánh tay kia của nhị sư bá, chú ý nha, đó là tay phải. Tiếp theo đó, người bẻ gãy từng ngón tay của hắn, chậc…… lúc này mới tách ra được. Thù oán của hai nhà cũng coi như kết xuống từ lúc đó.”
Hành lang nửa ngày không có ai lên tiếng.
Sau một lúc lâu, mới có người ấp úng nói: “Hiểu rồi …… Trách không được hôm nay Mục Hạc dùng tay trái viết chữ, cái tay kia của hắn…… Bị gãy bốn năm? Không thể nào?”
Đệ tử nói lúc trước lúc này mới cười lạnh lên tiếng: “Nếu không vì cái gì sư tôn nói hắn giả bộ đáng thương? Đường đường là một vương thế tử, không tìm được người nào trị tay cho hắn sao? Còn là bị gãy xương không chút đáng kể.”
Tạ Tri Vi bước từng bước một đến bên cửa sổ đang khép hờ, mi tâm nhăn thành một đoàn, thần sắc hiếm có dịp nghiêm túc.
Một tên đệ tử hơi lớn tuổi một chút mở miệng nói: “Xem này, đã nói không nhắc tới nhị sư bá, lại đi lệch rồi. Mục Hạc là đệ tử duy nhất của ngài ấy, chớ có nói nhiều, lỡ như chọc cho lão nhân gia ngài không vui thì không hay lắm.”
Đệ tử kia không để bụng: “Chúng ta cũng không có nói sai, lại nói, nhị sư bá ở xa tận Tạo Cực Thành, coi như lão nhân gia ngài trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không chạy tới nghe lén góc tường đi.”
Gương mặt tiểu đệ tử mới tới bỗng nhiên trắng bệch, chỉ vào khung cửa sổ khép hờ phía sau hắn ta, toàn thân run rẩy: “Sư, sư huynh…… Phía sau sư huynh có người!”
Đệ tử kia ngạc nhiên quay đầu, phía trong cửa sổ tối như bưng, mơ hồ thấy một bóng người.
Người đó toàn thân trên dưới che phủ kín mít, hai con mắt lộ ra bên ngoài, hơi lóe sáng dưới ánh trăng.
Hắn đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, xoay người bỏ chạy. Người phía sau tránh né không kịp, bị hắn va chạm, té ngã té ngã, lảo đảo lảo đảo, nhất thời rối bời.
Cho dù bên cửa sổ thực sự có quỷ, các ngươi cũng là người tu tiên, nên sợ hãi là quỷ mới đúng chứ? Hoá ra đám tiểu tử này đi theo phô mai một chút bản lĩnh cũng không học được, đều là thùng rỗng kêu to.
Tạ Tri Vi đẩy cửa sổ ra, đồng thời bắn tay thắp sáng ánh nến dưới cửa sổ.
Một tiếng “Kẽo kẹt” vang lên, cửa mở.
Đám đệ tử Càn Dương Thành chen chúc dồn đống chật vật đứng lên, mấy luồng ánh mắt đồng loạt nhìn sang. Chỉ thấy một người bịt mặt thân hình mảnh khảnh cầm đèn đi ra, tiếp theo đó, dường như có mùi bùn tanh bay tản mát giữa không trung.
Cả bọn nhẹ nhàng thở ra, một tên đệ tử có nốt ruồi bên khóe miệng vỗ ngực nói: “Thì ra là ngươi, làm chúng ta sợ muốn chết. Lão ca ban ngày không sao chứ, tên tiểu tử Mục Hạc kia bạc tình bạc nghĩa, không thể tin được ngay cả người qua đường vô tội hắn cũng không buông tha.”
Giọng nói này đúng là giọng của người vừa mới kể lại chuyện cũ ở Đạo Tông đồng thời biết rất nhiều chuyện kia, khóe miệng mọc nốt ruồi, thảo nào lắm mồm bát quái.
Tạ Tri Vi xua xua tay, lại đi tiếp hai bước, đặt mình vào trong hành lang.
Hắn không nói lời nào, thiếu niên có nốt ruồi cũng không thấy khác thường, tiếp tục khoa tay múa chân nói: “Khó trách chúng ta không phát hiện ra nơi này còn có người khác, lão ca không tu chân, không có linh lực sao.”
Lại có người nói: “Còn không phải sao, ban ngày hắn trốn Mục Hạc đều dùng hai cái đùi mà chạy, nếu biết ngự kiếm giống như chúng ta, sớm đã thoát thân rồi.”
Tạ Tri Vi mặt vô biểu tình, trong lòng ha ha một tiếng: Ngự kiếm là có thể bỏ rơi Mục Hạc, thiếu niên ai cho ngươi tự tin như vậy?
Vẻ mặt hắn vô cùng khiêm tốn gật đầu, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, cho đến khi bước vào bóng tối cạnh cầu thang mới dừng lại. Đám đệ tử đều không hiểu hắn muốn làm cái gì, mười mấy đôi mắt chằm chằm dõi theo.
Tạ Tri Vi không nói một lời đứng trước cầu thang, dường như khẽ thở dài.
Sau đó, Đạm Đài Mộng chui ra từ trong bóng tối, tức khắc, mọi người lại hít sâu một hơi.
Nàng còn không biết ngượng ngùng nói: “Ân công, ta lúc đầu không định nghe, nhưng thật sự có chút tò mò chuyện của Tạ chân nhân năm đó, cho nên……Xin lỗi các vị, đã dọa mọi người rồi.” Nàng hắng giọng một cái, “Cái đó…… Sắc trời không còn sớm, các vị ngủ ngon, ân công ngủ ngon.” Dứt lời đi xuống lầu nhanh như chớp.
Mấy tên đệ tử ngượng ngùng, thiếu niên có nốt ruồi ho khan một tiếng: “Cao đồ của Độ Sinh đại sư, tu vi chắc chắn lợi hại hơn chúng ta, không chút phát hiện nàng có mặt, thật mất mặt. Lão ca đi ngủ đi, chúng ta cũng đi.”
Biết kiếm cớ cho mình hay thật.
Có điều đây cũng là sự thật. Nếu một người tu chân không phát hiện ra linh lực của đối phương, vậy chỉ có hai loại khả năng. Một là đối phương quả thật không hề có linh lực, hai là tu vi đối phương cao hơn hắn rất nhiều, đồng thời cố tình áp chế.
Hiện giờ Mục Hạc đang ở thời kỳ cường thịnh, muốn ở trước mặt Tạ Tri Vi che dấu linh lực dễ như trở bàn tay. Mà Tạ Tri Vi muốn che dấu trước mặt Mục Hạc, chỉ có thể hoàn toàn không dùng linh lực mới có thể miễn cưỡng không bị phát hiện, ví dụ như hôm nay……
Nghĩ đến đây, Tạ Tri Vi nhịn không được uất ức. Hèn nhát, quá hèn nhát.
Nhưng mặc kệ như thế nào, tiếng ồn ào rốt cuộc tan rã, cuối cùng có thể ngủ ngon một giấc rồi đi?
A, cũng không thể.
Tạ Tri Vi lăn qua lộn lại ở trên giường, nghĩ đến đều là chuyện Mục Hạc bị Sở Tri Thị bẻ gãy ngón tay.
Xem ra năm đó hắn đã đánh giá thấp sự ỷ lại của nam chính đối với mình, mới dẫn đến một màn như vậy. Da đầu Tạ Tri Vi căng lên, nam chính gián tiếp bởi vì hắn mà bị gãy tay, chuyện hao phí tình cảm này so với hắn tưởng tượng cách nhau rất xa. Thế này càng không thể bị hắn ta nhận ra, vẫn là đừng tìm đường chết đi đế đô nhìn hắn ta, yên lặng hoàn thành những nhiệm vụ khác, nói không chừng nam chính sẽ vui vẻ mà bỏ qua cho hắn 【 chưa chắc 】.
Nhưng nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra chính là, nam chính vì cái lông gì muốn mang theo một bàn tay gãy lắc lư suốt bốn năm. Trong nguyên tác từng miêu tả hắn “đao thương bất nhập, năng lực tự lành kinh người”, chẳng lẽ xuất hiện cái ngã rẽ gì, nam chính chẳng những không luyện thành thân thể kim cương, ngược lại còn bị bệnh máu không đông?
Còn không là…… nam chính có khuynh hướng thích bị ngược, muốn hưởng thụ đau thương như vậy?
Tạ Tri Vi suy nghĩ lung tung đến nửa đêm, thật vất vả mới chợp mắt ngủ, trong mơ màng bỗng nghe được một trận tiếng ồn ào. Chờ sáng sớm hôm sau bước ra nhìn, hắn mới phát hiện gian phòng cách vách bị Đạo Tông bao đã trống không.
Đạm Đài Mộng lên lầu đưa cơm cho hắn, thấy hắn nhìn chằm chằm mấy cái cửa sổ đóng chặt kia đến xuất thần, giải thích nói: “Đêm qua vào lúc canh ba, Sở Thành chủ mang theo mấy tên đệ tử suốt đêm chạy về Đạo Tông.”
Tạ Tri Vi gật gật đầu, ẩn ẩn cảm thấy có chuyện gì sắp sửa phát sinh, đang lúc hắn rà soát cốt truyện, lại nghe Đạm Đài Mộng hạ thấp giọng nói: “Lúc bọn họ rời khỏi ta bị đánh thức, ta mơ hồ nghe được mấy câu đối thoại. Ân công, hình như là có hai người có thân phận ở Đạo Tông bị mất tích rồi.”
Bình luận