Trên thực tế, hắn quả thật cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.
Thu Trọng Vân lập tức nói: “Xem ra, ngươi đã ngấm ngầm giao thủ với cháu ngoại lớn của ta. Ngươi vì sao phải đi trêu chọc hắn, ngươi có biết thực lực của hắn đáng sợ thế nào không!”
“Tất nhiên là biết.” Cũng không nhìn xem hắn ta là đồ đệ của ai.
Tạ Tri Vi qua loa lấy lệ nói: “Lúc ta ở bên ngoài đi dạo trông thấy hắn đi vào một cái viện lạc, nhìn nơi đó vô cùng đơn sơ không hợp với thân phận của hắn, cho nên mới tò mò đi vào nhìn một cái, ai biết……”
Thu Trọng Vân nhíu mày: “Thôi thôi, hiện giờ có nói gì cũng không vô ích. Ngươi vội vàng đi tìm đường chết, ta cũng hết cách. Con mèo mập ở trong đó thấy người là cắn, ngươi muốn mang nó ra dạy dỗ một chút cũng có thể hiểu được, có điều……”
Tạ Tri Vi hỏi: “Có điều cái gì?”
Đoàn người đi nhanh như bay, Thu Trọng Vân lấy tư thế cực kỳ quyến rũ ngồi vào xe chở tù, hướng về phía hắn xích lại gần một chút: “Rốt cuộc ngươi làm sao chạy thoát được dưới mí mắt của cháu ngoại lớn ta, còn để hắn cảm thấy là ngươi không sợ Thanh Bình Kiếm?”
Cái gì gọi là “để hắn cảm thấy ngươi không sợ”, rõ ràng là ta không sợ có được chưa.
Nhưng Thu Trọng Vân càng nghĩ lệch đi, Tạ Tri Vi sẽ càng cao hứng, hắn kinh ngạc nói: “Làm sao cô nương biết là ta đánh lừa hắn?”
Thu Trọng Vân xùy nói: “Còn cần phải nói sao? Thanh Bình Kiếm là bảo bối gì, ngay cả chính bản thân Xích Viêm cũng kính sợ nó ba phần, đừng nói tới ngươi chỉ là một tán tu.”
“Rất có lý.” Tạ Tri Vi gật gật đầu, đang chuẩn bị tiếp tục nói chuyện phiếm với nàng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kiếm minh.
Thu Trọng Vân ngẩng đầu vừa nhìn, nhướng mày nói: “Biết ngay cửa chính ở đây không dễ tiến vào như vậy mà.”
Chợt nghe một tiếng quát lớn quen thuộc từ xa xa: “Ngọc Kinh Đạo Tông không chào đón các ngươi, mau về đi.”
Một bộ trang bức không chút kiên nhẫn, không phải Sở Tri Thị thì là ai?
Tiếp theo đó là một câu hồi đáp không nóng không lạnh của Mục Hạc: “Chỉ sợ không chào đón không phải là Đạo Tông, mà là Càn Dương Thành.”
Trong lòng Tạ Tri Vi lộp bộp một tiếng, cố gắng đứng lên: “Đến Đạo Tông rồi?”
“Đúng thế, ngươi làm gì mà kích động như vậy?”
Tạ Tri Vi nói: “Làm phiền, có thể tháo khăn bịt mắt giúp ta được không…… Ta có chút choáng đầu.”
“Người ta sợ ngươi từ địa lao ra ngoài không kịp thích ứng mới để ngươi mang lên, có phải rất quan tâm không? Ta thấy ngươi vẫn luôn không tỏ thái độ, còn tưởng rằng ngươi mang nó rất vui vẻ. Sao không nói sớm.”
Tạ Tri Vi: “……” Vừa nãy thiếu chút nữa đã bị nam chính bóp chết, ta còn dám đưa ra yêu cầu sao?
Miếng bịt mắt vừa tháo xuống, đôi mắt Tạ Tri Vi dưới ánh mặt trời chói chang không kịp thích ứng phải nhắm lại một hồi. Thật vất vả mới mở ra, tầm nhìn về phía trước sơn môn nơi có một người áo trắng cực kỳ bắt mắt đang đứng dần dần rõ ràng. Mục Hạc khoanh tay đứng đó, giống như một bức tượng đá lù lù bất động.
Tạ Tri Vi dụi dụi mắt, lại nhìn lần nữa, chỉ thấy Sở Tri Thị đứng trên núi đá cách đó không xa, tay trái phất trần tay phải trọng kiếm, bộ dáng trang nghiêm như sắp động thủ.
Tạ Tri Vi lặng lẽ hỏi: “Mang theo ta…… Không đúng, mang theo Xích Viêm và Bạch Kiến Trứ tới Đạo Tông, cháu ngoại lớn của cô nương muốn làm gì?”
“Việc này……” Thu Trọng Vân ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn quanh như đang ngắm phong cảnh, “Ngươi cũng biết cháu ngoại lớn của ta hơn bốn năm nay chưa từng tới đây quét mộ, bái tế cho sư phụ hắn.”
Tạ Tri Vi nghe vậy, bất giác liếc mắt nhìn thân ảnh Mục Hạc một cái, hắn ta đang đối đầu với Sở Tri Thị. Lúc này Lăng Không và Phá Lôi đã rời khỏi tay Sở Tri Thị, gào thét đảo quanh ở giữa hai người, linh lực mang theo uy áp đem lá rụng giữa không trung cắt thành mảnh nhỏ, bay loạn khắp trời.
Nhưng trước mặt Mục Hạc lại tựa như có một bức tường vô hình, bất kể là lá rụng rải rác hay là linh lực có mang theo sát khí, đều không thể tới gần hắn trong vòng ba bước. Vạt áo hắn vẫn như cũ duy trì nhịp điệu nhẹ nhàng phất phơ, tựa như quanh thân hắn chỉ có gió mát hiu hiu.
Chiếc bóng của hắn chiếu vào rừng trúc trước sơn môn, thon dài cao lớn, đã hoàn toàn có thể bao trùm chiếc bóng gầy gò non nớt của thiếu niên năm đó.
Một lát sau, Tạ Tri Vi khẽ mở miệng: “Hắn thật đúng là … có tâm.”
Quả thật có chút cảm động nho nhỏ, hiện giờ nam chính đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Lấy bản lĩnh và quan hệ giao thiệp hiện giờ, hắn ta hoàn toàn không cần phải kiêng nể Đạo Tông, cũng hoàn toàn không cần phải trở về Tạo Cực Thành nhìn ngôi mộ cô quạnh kia.
Tạ Tri Vi cảm thấy, bản thân hắn có làm sao cũng mạnh hơn nguyên chủ khốn khổ trong nguyên tác. Ít nhất hắn sống lâu hơn, tận mắt nhìn thấy hình thái cuối cùng của nam chính. Hắn còn có ngôi mộ đường hoàng để người ta thương tiếc, phải biết rằng, loại tác giả hố cha như Thảo Mãng Anh Hùng chỉ lo viết tình yêu nam nữ, ngay cả Tạ Tri Vi chôn ở chỗ nào cũng không nhắc tới.
Ngoại trừ cuộc sống của nam chính X một mảnh trống trơn (gạch bỏ).
Tạ Tri Vi có chút vui mừng, nhịn không được hỏi: “Nhưng bốn năm nay hắn có rất nhiều thời gian để quay về Đạo Tông, vì sao một hai phải chờ đến lúc này mới về?”
Lúc này tư thế chắp tay của Mục Hạc vẫn không thay đổi, không có bất kỳ pháp khí nào được lấy ra, chỉ bằng vào linh lực quanh thân đã cùng Sở Tri Thị so mấy chục chiêu qua lại. Lăng Không và Phá Lôi thay nhau lượn vòng chung quanh, bên này của Sở Tri Thị là sóng to gió lớn, nơi đó của Mục Hạc lại nhẹ nhàng ung dung, phảng phất như hắn ta đang cùng Sở Tri Thị tiêu khiển.
Thu Trọng Vân nhìn đến mê mẩn, thuận miệng nói: “Còn không phải vì hôm nay mới vừa gom góp đủ tế phẩm sao.”
“Tế phẩm gì?” Vậy mà phải gom góp trong bốn năm, lao lực như vậy?
“Đương nhiên là Bạch Kiến Trứ và ……” Thu Trọng Vân nói đến một nửa liền cảm thấy không đúng, nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi, nàng nhìn Tạ Tri Vi trong nháy mắt trợn to đôi mắt, không tự chủ nhỏ giọng nói: “Và Xích Viêm.”
Lúc chữ cuối cùng rơi xuống đất, thân hình Mục Hạc rốt cuộc cử động.
Sóng khí khổng lồ đập xuống giữa đầu hắn, bức tường vô hình nứt ra một khe hở, nơi đó liền hình thành một luồng lốc xoáy lướt đi cực nhanh. Mặc dù lúc lốc xoáy từ trên cao bổ xuống nhanh như chớp, cái khe hở kia đã kịp phục hồi một lần nữa, nhưng vẫn có một chút linh lực của Sở Tri Thị xuyên qua, khiến cho Mục Hạc hơi nghiêng đầu.
Linh lực kia cơ hồ là dán sát bên tóc mai của Mục Hạc, giống như lưỡi dao sắc bén, bắn thẳng tắp về phía xe chở tù.
Thu Trọng Vân biến sắc, vội vàng nhảy xuống khỏi xe, linh lực này miễn cưỡng nện xuống một góc trần xe chỗ nàng vừa mới ngồi. Cái góc kia tức khắc bị phá vỡ, cùng với một tiếng động vô cùng chói tai, vụn gỗ thi nhau rơi lộp độp quanh thân Tạ Tri Vi.
Hắn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
A ha ha ha…… Cho nên nói, hôm nay hắn tới đây, chính là vì làm tế phẩm cho chính bản thân hắn sao?
Đây đúng là chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ, lạnh hết chỗ chê ha ha ha ha.
Mục Hạc chỉ dùng dư quang nhìn sau lưng một chút, chợt quay đầu khe khẽ thở dài: “Vậy mà vẫn bị tiểu sư thúc dùng hết toàn lực, phá vỡ kết giới mà ta tiện tay ném ra, xem ra, ta vẫn chưa đủ mạnh.”
Sở Tri Thị đang thở hổn hển, nghe thấy câu này không khỏi nổi cơn giận dữ: “Tiểu tử đã được lợi còn khoe khoang, ngươi tự mình cút đi, đừng để ta phải động thủ.”
Khóe miệng Mục Hạc nhếch lên một nụ cười kỳ quái: “Nếu ta nhớ không lầm, vừa rồi tiểu sư thúc đã động thủ rất mạnh tay.”
“Phải không?” Sở Tri Thị giận quá hóa cười, dặn dò đám đệ tử Càn Dương Thành ở sau lưng hắn: “Tất cả lui về sau hết cho vi sư, cẩn thận đánh nhầm vào các ngươi.”
Lăng Không và Phá Lôi một trái một phải bên người hắn chậm rãi dâng lên, một lần nữa bị rót vào linh lực, quang hoa bắn ra bốn phía.
“Vậy ta phải mạnh tay hơn chút nữa.”
Sóng khí tức khắc bắt đầu xoay chuyển, so với thế công lúc trước càng mãnh liệt, trong nhất thời không có cách nào dừng lại.
Thu Trọng Vân vội vàng chạy về xe chở tù xem xét, nhìn thấy quang hoa của Bạch Liên trên cổ tay Tạ Tri Vi vẫn còn quấn chặt như cũ, xiềng xích trên chân cũng còn, lúc này mới yên tâm. Nàng thu hồi thần sắc, thấp giọng nói: “Việc đến nước này, đã không thể cứu vãn, ngươi chỉ có đâm lao phải theo lao.”
Đôi mắt Tạ Tri Vi lo tập trung nhìn Sở Tri Thị đối phó với Mục Hạc, cảm giác tâm tình phức tạp: “Cô nương, mặc dù ta không biết cô nương xuất phát từ động cơ gì nhất định phải giấu diếm việc Xích Viêm đã chết, nhưng cô nương muốn một người không liên quan phải mất mạng, không cảm thấy rất buồn cười sao?”
“Không cảm thấy, ta rất nghiêm túc.” Thu Trọng Vân gật đầu thật sâu, nói: “Nhưng nếu như ngươi muốn cười, cứ việc cười đi, ta không ngại.”
Tạ Tri Vi: “……” Nể mặt ngươi là phụ nữ, ta không muốn mất đi phong độ.
Người chết không phải ngươi, ngươi tất nhiên không ngại……
Thu Trọng Vân bày ra vẻ mặt ôn hoà, lựa lời khuyên bảo: “Đại khái là lúc nhỏ cháu ngoại lớn của ta đã gặp quá nhiều chuyện không may, thành ra tính tình hắn vô cùng khắc nghiệt. Nói ví dụ, hắn đã lên kế hoạch ngày mai phải đi du lịch, cho dù bầu trời có đổ lửa xuống, cũng không cản hắn được. Hắn từ rất sớm trước kia đã thề không ở trước mặt Tạ chân nhân tự tay đâm kẻ thù, sẽ không có mặt mũi nào gặp lại sư tôn, cho nên ngày này hắn đã đợi biết bao lâu rồi.”
Khắc nghiệt?
Ha ha, em gái ngươi thật biết dùng từ để hình dung, chắc là ngươi không biết “hội chứng cưỡng bách” đi.
Hắn nhớ rõ Thảo Mãng Anh Hùng không có cấp cái thuộc tính bị hội chứng cưỡng bách cho nam chính, trong nguyên tác mọi chuyện đều thuận lợi ứng biến linh hoạt, cho nên mới rất được đủ loại em gái vui vẻ săn đón, mời chào vô số tiểu đệ. Vì sao cốt truyện biến đổi, tính tình nam chính cũng đi theo biến thành kỳ quái luôn rồi?
Thu Trọng Vân rũ lông mày xuống, mở to đôi mắt ngập nước, ôn nhu nói: “Dù sao Xích Viêm chết là chuyện ngoài ý muốn, là lỗi của ta, ta thay ngươi chiếu cố vị muội muội kia để bù đắp tội lỗi có được không?”
Làm nũng cũng vô dụng, mấy em gái khác người ta làm nũng là muốn túi xách muốn son môi, ngươi là muốn mạng nha.
Tạ Tri Vi suy đoán hàm hồ: “Thánh địa Đạo Tông sẽ cho phép cháu ngoại lớn của cô nương làm chuyện tàn nhẫn như vậy sao? Cho dù là Tạ chân nhân, cũng tuyệt đối không đồng ý.” Đúng, không! Đồng! Ý!
“Tạ chân nhân có đồng ý hay không thì ta không biết, hắn ta đã nằm trong quan tài, lại không thể đứng lên tự mình nói cho cháu ngoại lớn của ta nghe đi?” Thu Trọng Vân giơ tay chỉ chỉ vòng chiến cách đó không xa, “Về phần Đạo Tông, ngươi cho rằng còn ai có thể ngăn cháu ngoại lớn của ta lại?”
Tạ Tri Vi sửng sốt, phát hiện Sở Tri Thị đen mặt rơi xuống đất, tựa hồ đã dùng hết toàn lực, bước chân hơi loạng choạng, bị đệ tử chạy lên đỡ lấy hai bên. Mục Hạc chậm rãi bước tới, cũng không biết nói câu gì, sau đó Sở Tri Thị lập tức nhìn qua, vừa lúc cùng Tạ Tri Vi bốn mắt giao nhau.
Tiếp theo đó, Sở Tri Thị tựa như được hồi máu, trực tiếp đẩy đệ tử chung quanh ra, vung ống tay áo lên, đạp lên Phá Lôi vọt tới đây.
Thu Trọng Vân vừa thấy trận thế này, hít sâu một hơi, nói với Tạ Tri Vi: “Phiền phức của ngươi tới rồi.”
Nàng đang định lùi ra sau, Sở Tri Thị đã đáp xuống trước mặt nàng, một tay đẩy nàng lảo đảo sang một bên: “Tránh ra.”
Thu Trọng Vân vừa định ngăn cản, Mục Hạc đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, giơ tay cản nàng lại: “Vân di, đừng phá hỏng tâm trạng hào hứng của tiểu sư thúc.”
Thu Trọng Vân không dám nói thêm gì nữa, đành phải trơ mắt nhìn Sở Tri Thị đứng ở nơi nàng vừa mới đứng, hướng về phía Tạ Tri Vi bên trong xe chở tù mà châm chọc: “Đây không phải là Ma Quân sao, thế nào, chán ghét tiền hô hậu ủng, lần này ngồi xe chở tù để thay đổi tâm trạng ư?”
Tạ Tri Vi bất đắc dĩ lắc đầu, đã đủ ồn ào rồi, phô mai còn tới đây thêm phiền phức. Nhưng hắn vừa nhìn thấy Mục Hạc với thần sắc lạnh băng ở một bên, lại không tự giác mà gật đầu.
Sở Tri Thị nói: “Vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, là có ý gì?”
Tạ Tri Vi không dám lên tiếng, đành phải lại lắc đầu.
Sở Tri Thị nhướng mày: “Dám giả ngây giả dại với ta?”
Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, xe chở tù bị Sở Tri Thị một chưởng đánh đến chia năm xẻ bảy. Tạ Tri Vi ở bên trong vụn gỗ văng khắp nơi nhắm chặt mắt, không đợi mở ra lần nữa, hắn đã bị kéo xuống khỏi xe.
Sở Tri Thị một phen bóp chặt cổ hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ vô sỉ khốn kiếp, nói, nhị sư huynh của ta có phải do ngươi hại chết hay không!”
Lời tác giả: Giải thưởng diễn viên khổ bức nhất năm nay: Tạ lão sư
Vỗ tay vỗ tay
Bình luận