Giờ phút này toàn thân hắn đều dính đất, quần áo cũng bị mài mòn ra rất nhiều lỗ rách, bị tùy tiện ném xuống trước mộ, chật vật đến không thể chật vật hơn.
Thu Trọng Vân có chút không đành lòng, cúi người nói khẽ: “Ngươi thật là không dễ dàng, đến bây giờ còn giúp ta giấu diếm sự thật. Nếu như chỉ vì ta mà không phải vì muội muội kia, ta sẽ vô cùng cảm động.” Nàng nói xong còn lau lau mắt, cũng không biết là chân tình hay là giả ý.
Nhưng mà đáy lòng Tạ Tri Vi không hề dao động, cười cũng không muốn cười.
Có lẽ thất vọng với Bạch Kiến Trứ đã đạt đến cực điểm, Nhan Tri Phi luôn luôn đối xử có phần thiên vị với hắn ta giờ phút này đã không còn giữ thái độ như xưa. Hắn trực tiếp đi đến trước mộ, nói với tấm bia đá dưới tay Mục Hạc: “Tri Vi, bốn năm rồi, trên dưới Đạo Tông ta rốt cuộc có thể trả lại cho đệ một cái công đạo. Tin chắc Mục Hạc sư điệt sẽ không khiến đệ phải thất vọng.”
“Tạ ơn chưởng môn sư bá.” Mục Hạc vẫn như cũ vuốt ve ba chữ kia, trong giọng nói mang theo vẻ mềm mại nhu hòa, “Sư tôn, người sẽ không.”
Dưới loại tình huống này, Tạ Tri Vi vẫn như cũ cố gắng giảm bớt độ tồn tại thấp đến đáng thương của mình, nhưng vẫn nhịn không được chửi thầm Mục Hạc đối với mấy cái chữ trên bia đá quá chú tâm, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng đi.
Hắn ngẩng đầu lén nhìn sang, vừa lúc lại nghe Mục Hạc nói một câu: “Đệ tử đến đây chính bởi vì di nguyện của sư tôn.”
Nhan Tri Phi hỏi: “Di nguyện?”
Mục Hạc hơi cong khóe môi, ngừng động tác vuốt ve văn bia lại, tựa như một pha quay chậm rũ tay xuống, đồng thời lui về phía sau một bước. Suốt trong quá trình này, đôi mắt hắn vẫn luôn si ngốc nhìn chằm chằm tấm bia đá kia, thật giống như có thể xuyên thấu qua tấm bia mà nhìn ngắm cái gì đó.
Độ cong nơi khóe môi hắn càng thêm sâu, nhưng thoạt nhìn, lại không giống như đang cười.
Mà là tràn ngập đắng chát.
Hắn khe khẽ nói: “Đệ tử thật sự…… Không muốn phải bái người, nhưng mà……”
Có ý gì vậy? Không muốn bái?
Sau bốn năm, câu nói đầu tiên khi vừa gặp lại “hắn”, chính là câu này???
Tạ Tri Vi ngơ ngác nửa ngày, mặc dù trong lòng không được thoải mái, nhưng vẫn có thể thông hiểu được. Không sai, một khi lên như diều gặp gió, ai còn care bà con nghèo. Lúc trước Tạ Tri Vi hắn có thể che mưa chắn gió cho nam chính, bây giờ thì sao? Ngoài sáng là một đạo sĩ khốn khổ đã chết, trong tối…… Ha ha, một không thể dạy nam chính tu luyện, hai không thể góp một viên gạch cho tiền đồ của nam chính.
Không muốn bái, thì cứ không bái.
Nhưng nam chính “nhưng mà” cái gì?
Mục Hạc không nói thêm gì nữa, hắn vén vạt áo bào, quỳ xuống trước tấm bia dưới ánh hoàng hôn.
Mặc dù vừa mới trải qua một trận mưa thu liên miên, cỏ cây chung quanh được tắm rửa đến sáng bóng, nhưng trên áo trắng kia vẫn không khỏi dính chút bụi trần. Hắn ta vốn là một người sang trọng, thế mà không hề nhăn mày một chút nào, kính cẩn cúi người thật sâu.
Tạ Tri Vi đối với cái động tác này vô cùng quen thuộc, hắn không khỏi nghi hoặc, lấy địa vị và bản lĩnh hiện giờ của nam chính, hắn ta không muốn bái cũng không sao cả, làm gì còn muốn giả vờ giả vịt.
Sở Tri Thị đứng bên cạnh bĩu môi nói: “Lễ bái sư, tiểu tử này cũng còn biết làm.”
Lễ bái sư ở Đạo Tông vốn không mấy rườm rà, hai tay giơ cao đến mi tâm, kết Thái Cực ấn*, cúi người bái thật sâu ba cái là đủ. Nhưng yêu cầu duy nhất chính là thần thái phải cung kính, động tác phải tiêu chuẩn, lúc dập đầu, cái trán nhất định phải buông xuống đến tận đầu gối.
Sau lần bái sư năm đó trên Đăng Thiên Thành, lấy tính khí của Mục Hạc, sợ là lạy Cửu Châu Vương cha hắn cũng không có thành kính như vậy.
Vú em so với cha ruột còn thân hơn, việc này đủ khiến cho Tạ Tri Vi được sủng mà kinh hãi.
Nhưng rất nhanh, hắn đã phải hoảng sợ, hắn phát hiện vẻ mặt Mục Hạc có chút vi diệu. Hắn cho rằng lúc này đây Mục Hạc đang miễn cưỡng quỳ lạy, sắc mặt chí ít sẽ có chút cứng ngắc hoặc là không tình nguyện.
Ai ngờ Mục Hạc từ từ nhắm hai mắt, sắc mặt thành kính, chân thành tha thiết, như một tín đồ đang triều bái thượng thần của chính mình. Đợi tới khi hắn ta bái xong mở mắt ra, trong hai tròng mắt đen như mực kia thậm chí còn thoáng xuất hiện vẻ say mê.
Hắn ta đứng dậy, nhìn bia đá chằm chằm, một lần nữa đặt tay lên trên, ngón tay có chút run rẩy.
“Thật xin lỗi sư tôn, đệ tử thật sự là…… đợi không kịp.”
Tạ Tri Vi thật muốn đậu đen rau má, xem ra ngoại trừ hội chứng cưỡng bách ở bên ngoài, nam chính còn thắp sáng lên cái thuộc tính thư pháp cuồng ma……
Chậc chậc, khó trách hắn chịu bái mình, khó trách vẻ mặt của hắn như vậy…… Một lời khó nói hết, từ đầu đến cuối đôi mắt kia nhìn trừng trừng đều là mấy cái chữ trên tấm bia! Đáng tiếc giờ này khắc này thân phận của mình là một “người chết”, nếu không sẽ dâng tấm bia kia cho hắn, tránh cho về sau hắn ngày nhớ đêm mong mình, a không, mộ của mình.
Sở Tri Thị nói: “Tiểu tử, nhị sư huynh ta ngươi đã gặp rồi, bái cũng để ngươi bái rồi, kế tiếp ngươi nên bàn giao hai người kia ra để đòi lại công đạo cho nhị sư huynh đi?”
Mục Hạc đưa lưng về phía hắn, gật đầu: “Không sai, cần phải đòi lại, Vân di.”
“Được rồi giao cho ta, cháu ngoại lớn ngươi cứ yên tâm.” Thu Trọng Vân cười tủm tỉm lên tiếng, đi đến trước mặt đám người Nhan Tri Phi, làm một cái tư thế kính mời: “Các vị, mời theo ta tới Đan Đỉnh Thành một chuyến, chất độc trên người Tạ chân nhân, sổ sách lui tới gì đó, hỏi ta là được.”
Sở Tri Thị nhướng mày: “Hỏi ngươi?” Hắn quét mắt liếc nhìn Mục Hạc, cười lạnh, “Xem ra là muốn đuổi chúng ta đi, Mục Hạc, tiểu tử ngươi lại có ý định gì?”
“Tất nhiên đòi lại công đạo cho sư tôn.”
Nhan Tri Phi nhíu mày: “Mục Hạc sư điệt, Bạch sư đệ dù sao cũng là một trong những thành chủ của Đạo Tông. Cho dù muốn trừng phạt hắn theo đúng tội, về lý cũng nên để Đạo Tông xử trí. Ngươi sử dụng tư hình không được thích hợp cho lắm, huống chi, giờ phút này chỉ có người một nhà các ngươi nói, vốn không thể chứng minh……”
“Oanh ——” một tiếng vang lớn, tựa như có một trận cuồng phong thổi quét qua, quang hoa của Thanh Bình Kiếm dựng lên đầy trời, một đạo kết giới bỗng dưng xuất hiện. Tạ Tri Vi ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện bên trong kết giới chỉ còn rải rác mấy người.
Mục Hạc, hắn và Bạch Kiến Trứ, còn có bốn năm tên lính quèn của Ma Tông.
Tạ Tri Vi nheo mắt, toàn bộ trái tim đều căng lên.
Hắn ngã xuống đống cỏ chất đầy bên cạnh bia đá, đầu thu nhiệt độ ấm lạnh vừa phải, nhưng trán của hắn lại ứa ra mồ hôi lạnh. Khung cảnh chung quanh trở nên mông lung, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, bên trong cũng nhìn không thấy bên ngoài.
Thậm chí ngay cả một chút gió cũng không thể thổi lọt vào, nam chính đây là quyết tâm muốn……
“Ra tay đi.” Mục Hạc nói.
Tiếng “bá” lần lượt vang lên, đây là tiếng kim loại cọ xát vào nhau. Tạ Tri Vi không cần nhìn cũng có thể đoán được, Mục Hạc đang sai khiến mấy gã binh tướng Ma Tông kia rút ra lưỡi dao sắc bén.
Chắc là muốn chém ta với Bạch Kiến Trứ thành từng khúc, hoặc là băm thành thịt vụn?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, đợi suốt bốn năm mới bắt được kẻ thù, nam chính lại giao cho mấy gã tiểu binh tiểu tướng ra tay, hình như không có thành ý cho lắm?
Tạ Tri Vi mở mắt ra, lấy hết can đảm đi nhìn, tròng mắt muốn rớt.
Chỉ thấy mấy gã lính quèn sắp xếp thành một tiểu đội đi đến trước mộ của hắn, đứng thành một vòng, dụng cụ bằng kim loại mà bọn họ cầm trên tay lại là cuốc, xẻng. Mấy thứ cuốc xẻng này, rõ ràng không phải dùng để giết người…… mà là đào mộ.
Mồ hôi lạnh trên đầu Tạ Tri Vi càng dày hơn.
Hắn dùng ánh mắt im lặng chất vấn Mục Hạc: Thằng nhóc ngươi có ý gì hả? Vi sư đem tất cả của cải cho ngươi hết ngươi còn muốn thế nào nữa? Người chết rồi còn muốn đào mộ nhìn xem có giấu của riêng hay không sao?
Mục Hạc dường như có cảm giác, quay đầu lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đừng nóng vội, ngươi sẽ là người kế tiếp.”
Dứt lời, không đợi cho Tạ Tri Vi kịp cảm nhận ý vị trong lời nói của hắn, hắn đã xoay người, bước từng bước đến gần Bạch Kiến Trứ, từ trên cao nhìn xuống nói: “Bạch sư thúc, lâu rồi không gặp.”
Cũng không biết Mục Hạc động tay chân gì, thần trí Bạch Kiến Trứ vậy mà tỉnh táo như thường. Hắn ta nhìn chằm chằm vào mặt Mục Hạc: “Ngươi là đồ súc sinh, là ngươi hại chết Dự Nhi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”
Hắn ta đang vô cùng phẫn nộ, nhờ đó đã chiến thắng nỗi sợ hãi và chột dạ. Điều này khiến cho Tạ Tri Vi đang cảm thấy sợ hãi phải kính nể hắn.
Mục Hạc bình tĩnh đứng ở nơi đó, mặc cho hắn ta gào thét, sau một hồi mới đột nhiên hỏi: “Bạch Dự chết rồi, ngươi rất khổ sở đúng không? Ngươi không muốn hắn chết đúng không?”
Vấn đề này không thể hiểu thấu, cứ như là đang nói nhảm, nhưng vẻ mặt hắn lại nghiêm túc như vậy khiến cho Bạch Kiến Trứ phải sững sốt một hồi.
Đôi mắt Mục Hạc xuất hiện mấy phần thương cảm: “Ngươi xem Bạch Dự là hi vọng của mình, muốn hắn lấy lại thanh danh cho gia tộc, muốn nhìn hắn oai phong chấn động Tu Chân giới, bây giờ bị hủy trong một sớm, có phải sống không còn ý nghĩa, rất muốn chết không?”
Bạch Kiến Trứ lập tức phản ứng, cả giận nói: “Ngươi muốn nói bóng nói gió cái gì!”
Mục Hạc cúi người, tư thế kia vô cùng lỗi lạc, tựa như thần linh đang phổ độ chúng sinh. Hắn nói nhỏ: “Bốn năm nay, ta cũng y như vậy……”
Tạ Tri Vi gần như không thể tin được những gì vừa nghe, nam chính điên rồi sao?
Vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, bao nhiêu người cầu mà không có, nam chính nói hắn muốn chết??? Người trẻ tuổi chơi cái gì không được, một hai phải học chán đời chơi sa sút?
Bạch Kiến Trứ tuy không cùng một giuộc với Tạ Tri Vi, nhưng hắn khiếp sợ tuyệt đối không ít hơn Tạ Tri Vi. Hai mắt hắn trợn lên, đang định nói gì đó, nhưng vừa há miệng lại có một ngụm máu trào dâng.
Đôi mắt hắn càng mở lớn hơn nữa, cúi đầu nhìn xuống, nơi lồng ngực đã bị một thanh chủy thủ cắm vào, một đầu khác của chủy thủ thì đang nằm trong tay Mục Hạc.
Ngón tay kia của Mục Hạc trắng nõn thon dài, bị nhiễm máu tươi không sạch sẽ, dòng máu men theo cổ tay chảy xuống, thấm ướt cổ tay áo và vạt áo, tựa như một đóa sen trắng ngập trong biển máu.
Gương mặt Mục Hạc lại không thấy nửa phần tàn nhẫn và hung ác mà một kẻ giết người nên có, ánh mắt hắn vẫn như cũ tràn đầy thương cảm.
Hắn hơi hơi ngẩng đầu, hướng về phía mộ bia, thì thầm: “Sư tôn, mạo phạm người rồi…… Nếu như sư tôn cảm thấy đệ tử làm quá mức, cứ trách phạt đệ tử…… mấy câu đi.” Vừa nói vừa nhân lúc Bạch Kiến Trứ kêu gào thê thảm, cánh tay cầm chủy thủ của hắn lại cứng rắn vặn một vòng.
Tạ Tri Vi cảm thấy hắn ta quả thật điên rồi, còn là cái loại hết thuốc chữa kia.
Thử hỏi, ai có bản lĩnh đi cứu giá cho một tên điên như vậy ê này.
Sau một hồi kêu la thảm thiết, đôi mắt Bạch Kiến Trứ có chút dại ra, giống như hắn ta đã cam chịu cúi đầu trước số phận, đây là phản ứng theo bản năng mà một người bình thường khi đối mặt với tử vong sẽ có. Mục Hạc rút chủy thủ ra, trước ngực hắn ta lập tức xuất hiện một cái lỗ lớn gần như trong suốt, bởi vì gần sát với trái tim, Tạ Tri Vi thậm chí có thể nhìn thấy bên trong có một trái tim đang nhảy lên thình thịch.
Trên mặt Mục Hạc rốt cuộc xuất hiện một chút biểu lộ: “Đau không?”
Hắn đang cười, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên tựa như bốn năm trước lúc hắn đối mặt người khác, càng tựa như một tiên nhân xuất trần, trong khi đôi tay thì dính đầy máu không hề thích hợp.
Tinh thần Bạch Kiến Trứ có chút hoảng hốt, vô ý thức gật đầu.
Ý cười của Mục Hạc càng thêm sâu: “Yên tâm đi, đây cũng chưa phải là rất đau.” Hắn một bên nói, một bên giống như mới vừa rồi, lại vặn ra một cái lỗ máu ở phía bên kia trái tim.
Tạ Tri Vi nghe nhìn mà kinh hồn khiếp vía, một mặt tưởng tượng chỉ lát nữa thôi những cái động tác này sẽ xảy ra ở trên người hắn, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng rơi xuống như mưa.
Lời tác giả: Bởi vì xuống chút nữa là Bạch Kiến Trứ lãnh cơm hộp, hôm nay** tui không nên viết cái này, cho nên…… Khụ khụ, chương 75 nhất định quay ngựa, mọi người yên tâm đi ~
—-
FM: * Thái Cực ấn太极印 chính là kiểu kết ấn như hình bên dưới:v
**Chương 74 được viết vào ngày 5/9/2017 trùng với ngày 15/7 Âm lịch (năm Đinh Dậu), ngày này bên Trung gọi là Tiết Trung Nguyên bên mình gọi là lễ Vu Lan, trong ngày này người ta thường ăn chay, kiêng cử sát sinh, làm điều lành, báo hiếu cha mẹ…. Cảnh quay ngựa theo kịch bản sẽ ở phía sau cảnh Bạch Kiến Trứ chết, mà hôm nay Bạch Kiến Trứ không thể chết được, nên … có ai bị té xe không nhỉ =_=|||
Bình luận