Nhưng hắn vừa nhảy xuống kiếm đã không biết phải làm sao. Toàn bộ vương phủ đều đang tuần tra tới tới lui lui, lúc hắn dạo lướt quanh tường viện còn nhìn thấy mấy ám vệ qua lại trên bầu trời, đúng là kín không kẽ hở.
Xem ra, lần trước xông ra khỏi vương phủ đã đánh rắn động cỏ. Cửu Châu Vương cho người truy bắt đồng thời cũng phòng ngừa Đạo Tông tới trả thù.
Thật là lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử, cho dù có quay trở lại, cũng nhất định là tới hại người sao?
Tạ Tri Vi trợn trắng mắt, hắn tránh trong bóng tối sau vách tường, một thân trường bào xanh đen hòa lẫn với bóng đêm. Cửu Châu Vương là một người thích phô trương, xây dựng vương phủ ở nơi phồn hoa nhất kinh thành, muốn tỏ ra cao quý không giống với người thường, cho nhân công khai thông đường sông, bao bọc vương phủ ở trung tâm. Lúc này phố xá vừa mới lên đèn rực rỡ, ánh sáng lấp lánh lấm ta lấm tấm, xa xa nhìn qua vô cùng náo nhiệt. Mà đèn đuốc trong vương phủ sáng trưng, phối hợp cùng với phố xá, cách bởi sóng ánh sáng mông lung trên mặt sông, tựa như tiên cảnh.
Tất cả mọi thứ đều ăn khớp với miêu tả trong sách. Lúc trước khi Tạ Tri Vi đọc đến đoạn này, còn vọng tưởng mơ ước được ở trong phủ Cửu Châu Vương, lúc này lại không hề nổi lên hứng thú đi thưởng thức nó dù chỉ một chút.
Trước hết cần nghĩ ra biện pháp đi vào mới được.
Hiện tại vương phủ đề phòng chặt chẽ, ở bên ngoài còn dày đặc như thế, chớ nói chi là chỗ của thế tử.
Tạ Tri Vi nhìn về phía trung tâm của khoảng không phía trên vương phủ, cách tầng tầng phòng xá nhìn không thấy gì cả. Lòng hắn giống như bị mèo cào —— vốn định xử lý lạnh với nam chính, vả mặt đừng tới quá nhanh như vậy chứ.
Tiểu tử kia buổi tối hôm qua phun ra hai ngụm máu, khả năng chống cự ảo giác đã yếu đi rất nhiều, sức mạnh tinh thần nhất định cũng vô cùng kém. Tối hôm qua hắn ta chật vật rời đi, nếu như Cửu Châu Vương lại tức giận gì đó, trái tim mong manh như thủy tinh của hắn ta có thể chịu đựng nổi sao?
Cho dù muốn xử lý lạnh, cũng phải chờ hắn ta khỏe một chút rồi nói sau.
Có tiếng xe ngựa vang lên càng lúc càng gần, dường như có không ít người đang đi tới.
Tạ Tri Vi ngừng thở, cẩn thận lắng nghe.
Lẫn bên trong tiếng vó ngựa lộn xộn là giọng nói ồn ào của một thiếu nữ: “Cha, hôm nay con mặc có đẹp không?”
Người bị hỏi chiều theo nói: “Nữ nhi bảo bối của ta mặc cái gì cũng đều xinh đẹp.”
“Thật là tùy tiện, lúc Mục Hạc ca ca khen con đều nói ra rất nhiều lời dễ nghe.”
“Phải phải phải, Mục Hạc ca ca của con là tốt nhất, chờ gặp mặt rồi sẽ để hắn khen ngợi con.”
“Hừ.”
Tạ Tri Vi nhận ra đây là giọng của ai, tức khắc tinh thần phấn chấn, cơ hội tới!
Rất nhanh, một hàng xe ngựa đã đi lên cầu. Thủ vệ ở trên cầu vừa thấy, quay về phía cửa hô: “Doãn vương gia giá lâm, mau mau thông báo.”
Không bao lâu sau, tiếng thông báo tầng tầng lớp lớp truyền vào trong vương phủ. Có thủ vệ chạm tay vào cơ quan nào đó, đèn trên cầu chợt sáng lên. Vừa lúc đó, chiếc xe ngựa xa hoa chạy dẫn đầu bỗng vén rèm, một thiếu nữ như hoa như ngọc hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, ánh đèn chiếu vào nửa khuôn mặt lộ ra của nàng.
Nàng bĩu môi, rất không vui vẻ: “Cha cũng thừa nhận Mục Hạc ca ca tốt hơn mình, vậy sao cha không học hỏi hắn.”
“Được, cha nhất định sẽ lãnh giáo hắn, con đừng tức giận.”
Người trả lời đúng là cha ruột của Doãn Vô Song, một trong những nhạc phụ của Mục Hạc trong nguyên tác —— Doãn Thương Sơn, một vị vương gia khác họ quyền cao chức trọng vào bậc nhất ở trong triều.
Ông ta ngay từ đầu đã có giao tình thâm hậu với Cửu Châu Vương, hai phủ thường xuyên lui tới, người này cũng là một trong những trợ lực hàng đầu giúp cho Mục Hạc trong nguyên tác có thể lấy được thiên hạ.
Tạ Tri Vi âm thầm lắc đầu, dù gì cũng được thiết lập tính cách là văn thao võ lược, tại sao lại dạy ra một đứa con gái vô cớ gây rối như vậy.
Em gái này nếu không phải là khuê nữ của Doãn Thương Sơn, có lẽ sẽ bị người ghét bỏ đến chết. Cũng nhờ cha ruột nàng chiều chuộng đủ kiểu, nếu tính cách của nam chính vẫn y như trong nguyên tác không có chạy lệch, đoán chừng sớm đã san phẳng tính tình của nàng.
Xem ra về sau sẽ không có ai hàng phục được em gái này, nàng có thể tùy hứng cả đời.
Trong xe ngựa, Doãn Thương Sơn không ngừng dỗ dành: “Sao còn không vui vẻ? Nhiều ngày không đến, con định cứ để như vậy mà gặp Mục Hạc ca ca sao?”
Doãn Vô Song quay mặt sang nơi khác, sắc mặt càng kém: “Mục Hạc ca ca sẽ không ghét bỏ con!”
Hai cánh cửa lớn của vương phủ chậm rãi mở ra, xe ngựa lại bị một đám thị vệ ngăn lại: “Doãn vương gia, có nhiều mạo phạm, xin cho thuộc hạ kiểm tra sơ qua.”
Doãn Vô Song vốn đang nổi nóng, nghe thấy những lời này, tức khắc vén rèm răn dạy: “Thường ngày đều là trực tiếp đi vào, các ngươi sao lại thế này ”.
Thị vệ khom người nói: “Xin quận chúa thứ tội, vương gia nhà ta đã đích thân dặn dò, bất kể là ai, đều cần phải điều tra xác minh sau đó mới có thể vào trong phủ.”
Doãn Vô Song trừng mắt, lớn tiếng nói: “Trước nay chưa từng có ai dám cản xe của bổn quận chúa, quay đầu, chúng ta về phủ là được!”
“Vô Song, không được tùy hứng.” Doãn Thương Sơn xoa dịu trấn an nàng, quay sang nói với đám thị vệ kia: “Nếu đã là ý của vương gia, vậy kiểm tra đi. Vương phủ đứng sừng sững ở nơi phố xá sầm uất, nghiêm mật một chút cũng tốt.”
Doãn Vô Song không vui: “Cha! Cha cũng quá dễ bị ức hiếp!”
Doãn Thương Sơn cười cười: “Cha cũng là muốn cho con mau mau gặp được Mục Hạc ca ca.”
“Chờ gặp Mục Hạc ca ca rồi, con nhất định phải kêu hắn xử phạt đám người này, hừ!” Doãn Vô Song im lìm ngồi xuống, tiếp tục bĩu môi.
Đám thị vệ hai mặt nhìn nhau. Đối phương tuy rằng dễ nói chuyện, nhưng dù sao cũng là Doãn vương gia có quyền thế lại có quan hệ tốt với Cửu Châu Vương. Bọn họ không dám làm quá phận, chỉ hướng vào trong xe nhìn thoáng một chút, sau đó cho qua.
Xe ngựa tiếp tục đi tới, lúc trải qua bóng tối dày đặc dưới tường vây thì cửa lớn ở phía sau đóng lại.
Tạ Tri Vi bám dưới gầm xe ngựa, lúc này trái tim lo lắng mới được thả xuống. Thật là có được lại chẳng tốn công phu, cứ theo đà này, ngay cả thời gian tìm đường cũng có thể tiết kiệm.
Xe ngựa dọc theo hàng cây vờn quanh đường lớn, ước chừng thời gian uống cạn nửa chén trà nhỏ, Doãn Thương Sơn kêu ngừng xe ngựa, nói với Doãn Vô Song: “Nữ nhi, con có theo cha đi gặp vương gia không?”
Lúc này sắc mặt Doãn Vô Song thoáng rạng rỡ, không được tự nhiên nói: “Cha, một mình cha đi là được rồi, con muốn đi tìm Mục Hạc ca ca.”
Thế này lại hợp ý Tạ Tri Vi.
Nhưng hắn vẫn không thể không đậu đen rau muống, em gái này đâu chỉ là tùy hứng, quả thực là thiếu thốn giáo dưỡng. Dựa theo hướng đi mà cốt truyện sớm đã định ra, Cửu Châu Vương là “cha chồng” của nàng, đối xử vô lễ với lão nhân gia như vậy nhìn có được không?
Cũng may là nam chính cong, bằng không, Cửu Châu Vương gặp phải loại con dâu thế này, đang sống sờ sờ cũng bị tức chết.
…… Phi, cái gì kêu là cũng may nam chính cong. Nếu có thể sửa chữa, hắn tình nguyện có một tá nàng dâu như Doãn Vô Song cũng không muốn để nam chính cong, cho tới bây giờ nồi toàn là do Tạ Tri Vi hắn cõng có biết không.
Xe ngựa cuối cùng cũng ngừng trước một viện lạc, nhưng không phải là chỗ ở của Mục Hạc.
Doãn Vô Song xuống xe, nghi hoặc nói với thị vệ dẫn đường: “Chỗ nhỏ như vậy, Mục Hạc ca ca ở bên trong làm gì?”
Thị vệ lắc đầu: “Thuộc hạ không biết.”
Doãn Vô Song bĩu môi, chợt nhìn thấy vườn hoa ở phía xa xa, hứng thú dạt dào: “Tuy rằng nơi này rất xa lạ, nhưng khóm dâm bụt ở phía sau gian phòng nhìn khá đẹp mắt, ngươi đi hái cho ta mấy đóa hoa lớn đi.”
Đây quả thật là viện lạc bình thường nhất trong vương phủ, có điều Tạ Tri Vi lại vô cùng quen thuộc.
Nó đúng là tiểu viện mà lúc trước hắn từng trải qua, lúc này Doãn Vô Song đang đi về phía gian phòng mà hắn từng ở kia. Trong phòng, có chút ánh sáng yếu ớt, hoàn toàn yên tĩnh.
Tạ Tri Vi căng thẳng trong lòng.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói truyền ra từ bên trong: “Còn không mau mời quận chúa vào.”
Giọng nói này là của Mục Hạc không thể nghi ngờ. Nhưng hơi thở hắn mong manh, khô khốc mất tiếng, thật giống như đến từ một người hấp hối.
Tạ Tri Vi hoảng sợ, đã bệnh thành như vậy, tiểu tử này còn có sức lực đi gặp em gái sao?
Doãn Vô Song cũng rất giật mình, nàng đi tới cửa cực nhanh: “Mục Hạc ca ca, ca ca không khỏe à?”
Thừa dịp thị vệ đi hái hoa, trong nháy mắt khi nha hoàn ra mở cửa phòng, Tạ Tri Vi lách mình bổ nhào vào dưới mái hiên, trốn ở phía sau cây cột. Hắn cố gắng hết sức để nhìn rõ tình hình trong phòng, nhưng do cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng mơ hồ.
Hình như Mục Hạc đang nằm ở trên giường, hơi hơi ngồi dậy: “Ta chỉ khó chịu một chút, có điều đã không sao rồi, muội cứ vào đi.”
“Được!” Doãn Vô Song vô cùng vui vẻ bước vào, tiếp theo đó bình một tiếng, cửa phòng đóng chặt lại. Bọn nha hoàn không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, ánh mắt mang theo vẻ hiểu rõ đầy ái muội, sau đó liền lui ra.
Tạ Tri Vi tới để cứu người, hắn đã vạch ra con đường rất rõ ràng: Cứu xong thì đi, không hề dừng lại.
Thế nhưng hắn đột nhiên bị chọc cho tức cười.
Đây tính là cái gì?
Hắn suốt đoạn đường này nghĩ tới vết thương của nam chính mà canh cánh trong lòng ăn không ngon, ngủ không yên, bôn ba qua lại mệt như cẩu, còn không tiếc bám dưới gầm xe tiến vào vương phủ tới chữa thương cho hắn ta. Kết quả tiểu tử này thế mà như người không có việc gì, đóng cửa lại đùa giỡn với em gái.
Quả thật không tính là cái gì, tiếp xúc nhiều với em gái là chuyện tốt, Tạ Tri Vi hắn cầu còn không được. Nhưng ngươi nên chú ý thân thể một chút chứ thiếu niên?
Ngoài miệng thì nói “Không sao”, lúc tiếp xúc với hắn bên này ngay cả cái mặt cũng luyến tiếc không để lộ ra, lại là có ý gì?
Tạ Tri Vi hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt, bên trong có tiếng thì thầm gì đó, mơ hồ còn có tiếng cười hờn dỗi của thiếu nữ.
…… Bây giờ trở về Đạo Tông, còn kịp ăn chùa bữa khuya với phô mai không nhỉ?
Hắn xoay người, đang định xuất ra Thanh Bình Kiếm chạy lấy người. Bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng kinh hô của Doãn Vô Song: “Mục Hạc ca ca, ca ca làm sao vậy!”
Bình luận