Khương Bình vốn tưởng còn phải chờ lâu, dù nhanh nhất chắc cũng phải một hai ngày, ngờ đâu vừa rạng sáng hôm nay bên kia đã xử lý xong.
Chuyên gia có khác.
Kết thúc cuộc gọi, Khương Bình cũng không chần chừ, mượn laptop cấp dưới truy cập vào email, download hình ảnh về.
Mạng internet của cục cảnh sát rất hay rớt mạng, tạm thời vẫn chưa download xong ảnh, Khúc Chí Văn đứng bên cạnh nhìn màn hình máy tính, nheo mắt hỏi: “Đây là ảnh của ai?”
“Khúc Chí Văn, cậu thật sự không biết Đàm Trình đang ở đâu à?”
“Nếu biết thì tôi đi tìm anh làm gì nữa.”
Khương Bình nhìn ra được Khúc Chí Văn không nói dối. Hắn biết năng lực của Khúc Chí Văn, lần trước đi Bình Dao, nếu không nhờ Khúc Chí Văn truy tung vị trí của Đàm Trình, hắn cũng không tìm được ngọn núi kia. Vậy mà lần này Khúc Chí Văn lại không có thể tìm được, chẳng lẽ tên này còn cao tay hơn Khúc Chí Văn?
“Vậy….. Nghề của cậu, có ai có người nào họ Trần mà năng lực cao hơn cậu không?”
“Họ Trần? Ý anh là người trong nhật ký Giang Ba nhắc đến? Chẳng phỉ lần trước tôi đã nói với anh tôi không biết là ai rồi sao?” Khương Bình hỏi như vậy, Khúc Chí Văn cũng đoán được, e là chuyện Đàm Trình biến mất cũng có liên quan đến kẻ họ Trần đó.
“Đây là hình của tên họ Trần đó à?”
Khương Bình lắc lắc đầu, “Vẫn còn chưa biết, tôi xem video an ninh, chỉ cảm thấy người này rất quen, mà người này cũng từng gặp Đàm Trình một lần.” Thấy hình ảnh trên màn hình không load được thêm tẹo nào, Khương Bình quay sang Tiểu Vương gọi: “Cậu xem internet bị gì hộ tôi! Sao mà tải một tấm hình cũng không nổi thế này?”
“Đã gặp Đàm Trình một lần? Anh lấy tài liệu này từ đâu?” Không biết vì sao, Khúc Chí Văn cảm thấy bất an, “Anh đã gặp người này rồi sao?”
“Tôi cũng không biết…… Chỉ là, tuy video đó không rõ, nhưng tôi thấy người đó rất quen, có lẽ tôi đã từng gặp qua……”
Khương Bình vừa dứt lời, Khúc Chí Văn bỗng xanh mét mặt, “Đóng máy tính lại ngay!”
“Sếp ơi, mạng lên rồi!”
Nghe thấy thế, Khúc Chí Văn duỗi tay muốn tắt máy tính đi, nhưng Khương Bình chẳng biết cậu ta tự dưng lại phát điên cái gì, giơ tay đẩy Khúc Chí Văn ra xa hai bước, cũng chính một cái chớp mắt này, hình ảnh trên máy tính load hoàn tất, gương mặt người đã đụng vào Đàm Trình rõ ràng hiện lên.
Chỉ liếc mắt một cái, Khương Bình như bị bóng đè, đứng sững tạo chỗ, giấc mơ lúc từ Đại Mộ Bình Dạo trở về hắn luôn mơ thấy, lại cuồn cuộn lên đánh thẳng vào đại não Khương Bình.
Đến khi Khương Bình ngơ ngác ngã xuống đất, các cảnh sát khác mới phát hiện ra!
“Sếp ơi!”
“Ôi mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy!”
Nhưng khi họ xem hình ảnh trên laptop lại không thấy gì bất thường, chỉ là ảnh chụp bình thường thôi mà!
Khúc Chí Văn là người có phản ứng đầu tiên. Cậu chạy lại xem xét trán và cổ của Khương Bình có ổn không, rồi nâng Khương Bình nằm dưới đất lên, Khúc Chí Văn nhăn mặt nhìn hình ảnh trên laptop.
Quả nhiên là hắn……
Khương Bình trong hôn mê lại thấy những hình ảnh xa lạ đã lặp lại nhiều lần trong những giấc mơ lúc trước, một võ tướng xuất thân từ một gia đình quan văn, thành tướng quân thân cận của Ngũ hoàng tử. Võ tướng lại sinh ra tình cảm cấm kị với Ngũ hoàng tử, ruồng bỏ tông tộc, giết hại thân thích, một đời trung quân…… Mà cuối cùng trên chiến trường cổ đại, chém giết trên sa mạc rộng lớn, lại đầu mình hai nơi, bị rơi vào nanh hùm sói vuốt, không được chết già……
“Tin quân, trung quân……” Khương Bình cảm thấy trái tim mình như đau nhói, cơn đau như thủy triều cuồn cuộn bao trùm lấy hắn……
Sau đó bừng tỉnh dậy, trán Khương Bình mướt mồ hôi giữa tiết trời chuyển lạnh.
Trời đã tối từ lúc nào. Khương Bình nương theo ánh sáng đèn hắt vào ngoài cửa sổ, lờ mờ nhận ra đây là nhà hắn. Lúc này hắn đang nằm trên giường của mình.
Khương Bình không ngồi dậy, chỉ nhìn trần nhà, nhớ lại những hình ảnh trong mơ kia, từ khi nào hắn bắt đầu mơ thấy những thứ đó?
Khương Bình rất rõ ràng, từ Bình Dao về hắn bắt đầu mơ thấy chúng, nhưng vì sao thì hắn không biết.
Hắn chỉ nhớ khi ở trên núi hang hổ, đấu với ba người kia. Khúc Chí Văn nói kia mấy người đó là bán tiên, ngoại trừ những lúc quan trọng ra thì gây thương tích cho người trần là tội lỗi, nếu phía trên biết sẽ bị trừ rất nhiều năm tu luyện, những người đó cũng sợ không cẩn thận làm hắn bị thương, mới không dám xuống tay.
Nhưng mà không biết sau đó trong Đại Mộ đã xảy ra chuyện gì, một luồng sáng lóe lên, hắn bị thứ đó đánh trúng, hôn mê ngay lập tức…..
Và sau đó, giấc mơ này cứ luôn xuất hiện.
Thảo nào hắn lại cảm thấy quen thuộc với người đó, hóa ra là giống người trong mơ…..
Nhưng mà vốn hắn chỉ nghĩ đó là mơ, nhưng giờ xem ra không chỉ đơn giản như thế.
Khương Bình cũng không có thời gian nghĩ nhiều, ngoài cửa lại vang lên tiếng mở ổ khóa, Khương Bình cảnh giác khẽ ngồi dậy, chờ người nọ vào cửa, Khương Bình vốn định đánh gục, nhưng cũng kịp ngừng tay khi nhìn thấy đó là ai.
“Lần này anh còn ngừng lại kịp đó, lần trước anh đánh tôi đau muốn chết.” Khúc Chí Văn mở đèn từ trên nhìn xuống Khương Bình: “Xem ra anh vẫn ổn?”
Khương Bình không trả lời, chỉ hỏi: “Sao cậu có chìa khóa nhà tôi?”
“Tôi đem anh từ cục cảnh sát về, tiện lấy chìa khóa trên người anh luôn.”
(cả cái cục bán sếp mình cho KCV luôn rồi)
“A, vậy cảm ơn cậu.”
Khúc Chí Văn cười cười, ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Tuy anh vẫn đang đề phòng tôi rất nhiều……Nhưng mà tôi nghĩ anh đang có chuyện muốn hỏi tôi phải không.”
Khương Bình nhíu mày, đúng là có nhiều chuyện hắn muốn hỏi Khúc Chí Văn, hơn nữa lúc trước khi hắn xem ảnh, biểu hiện Khúc Chí Văn như là biết hắn sẽ hôn mê, cho nên mới ngăn hắn xem những tấm hình đó……
“Cậu… biết người đàn ông đó là ai sao, hơn nữa còn biết tôi bị bóng đè.” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định, Khương Bình nghiêm túc nhìn Khúc Chí Văn, như muốn đọc đáp án từ trên mặt cậu.
“Tôi không biết, tôi chỉ đoán. Tình trạng hôn mê của anh trên núi Bình Dao rất lạ, tôi không tìm ra được nguyên nhân, nên đành tìm ba bán tiên kia hỏi chuyện, sau đó biết được anh hôn mê vì mảnh hồn phách còn trong Đại mộ đó gây ra.” Nói đến đây, Khúc Chí Văn dừng một chút, “Không, cũng không thể nói như vậy, trận pháp đã phá, mảnh hồn phách đó đáng lẽ phải tan biến,chỉ là tình cờ gặp anh đang ở gần đó. Mảnh hồn phách đó là của một tướng quân thời cổ, vốn dĩ có sát khí rất nặng, vừa vặn anh cũng có sát khí vì nghề nghiệp cảnh sát. Hồn phách không có cơ thể dung thân, nên nhập vào người anh.”
“Ý của cậu là…… Một mảnh hồn phách kia đang ở trong cơ thể tôi?” Sao lại khó tin đến như thế?
“Anh nghĩ nó không thể xảy ra sao? Liên thể là tên gọi một thể chứa hai hồn phách, tình trạng của anh cũng không phải là hiếm.”
“Vậy những giấc mơ của tôi là do hồn phách đó gây nên? Chẳng lẽ đó là ký ức của tướng quân đó?”
Khúc Chí Văn gật gật đầu, “Cho nên tôi mới đoán được hình ảnh đó sẽ làm cho hồn phách trong cơ thể anh bị kích thích, gây bất lợi cho anh.”
Khương Bình mỏi mệt day trái, vốn cứ tưởng đó là lý ức kiếp trước của hắn, còn hỏi Đàm Trình kiếp trước hay không, hóa ra là do hồn phách này ảnh hưởng.
“Không có cách nào lấy nó ra à? Vô duyên vô cớ tự dưng có một ký ức xa lạ chẳng thuộc về tôi trong người.”
“…… Tôi….. Tạm thời vẫn chưa biết cách…..”
Khương Bình không nói gì, bây giờ nhắm hai mắt, hắn sẽ nhớ đến gương mặt của người đó, trái tim cũng sẽ đau đớn, loại cảm giác này, Khương Bình không thích một chút nào.
Mà bây giờ lại xuất hiện một người giống như đúc với người trong giấc mơ đó, mà còn có khả năng cao là hung thủ mang Đàm Trình đi, Khương Bình càng nghĩ càng bực bội, nhưng bực bội lại chẳng biết xả vào đâu.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh lấy những tấm ảnh đó từ đâu?”
Khúc Chí Văn cất lời, đánh tan sự im lặng trong căn phòng. Khương Bình giờ mới nhớ ra, Khúc Chí Văn có lẽ đã biết người đàn ông này, cũng ý thức được Đàm Trình bị người đó mang đi, nên lúc ấy mới ngăn cản hắn……
“Trước khi Đàm Trình mất tích có để lại manh mối, tôi lần theo đó tìm được.” Khương Bình đi đến trước sô pha, chặn ánh sáng đang chiếu vào Khúc Chí Văn, cúi đầu xuống nói: “Nhưng mà có vẻ cậu biết người đó? Cũng biết diện mạo người này sẽ làm hồn phách trong người tôi chấn động. Thế gian này thật sự có người giống như đúc với giấc mơ của tôi sao?”
“Không chỉ là giống như đúc.” Khúc Chí Văn nhìn Khương Bình nhoẻn miệng cười, nhưng đôi mắt lại chẳng hề có sự vui vẻ, “Hắn là chuyển thế của người trong mơ của anh.”
Vừa dứt lời, Khương Bình lại như rung động trong lòng, toàn thân phải run lên nhè nhẹ, biết mảnh hồn phách kia lại tác quái, Khương Bình không thể khống chế cơ thể của chính mình, bực dọc siết chặt nắm tay, đến mức móng tay ghim vào da thịt cũng chẳng hay.
Khúc Chí Văn nhìn thấy hết những điều này, cậu lại càng thấy đau lòng hơn, một hồi lâu mới nói nói: “Tình trạng của anh hiện giờ có lẽ không có khả năng đi cứu Đàm Trình đâu, nhìn thấy người nọ, anh sẽ trở nên thế nào đây?”
Cả người run rẩy sợ cũng chỉ là nhẹ, tuy hồn phách không khống chế tư duy của hắn, nhưng nó sẽ gây bất lợi rất lớn trong những tình huống khẩn cấp……
“…… Mẹ nó!” Khương Bình nghĩ vậy, không nhịn được chửi thề một tiếng.
Khúc Chí Văn không nói nữa, đến khi chuẩn bị ra về mới nói một câu: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
Mà sau khi ra khỏi nhà Khương Bình, cậu ta đi thẳng đến đại mộ thôn Ninh Hóa.
Đại Mộ mấy ngày nay chẳng có ai đến, Túc Cảnh Mặc cũng hơi nhàm chán, giờ bên ngoài có khách, lại là người quen, dĩ nhiên y rất hoan nghênh.
Túc Cảnh Mặc cười vang: “Nhiều ngày không gặp, Khúc tiên sinh còn khỏe không?”
Dứt lời, cánh cửa Đại Mộ cũng mở ra, ngoài cửa đúng là Khúc Chí Văn đang rất ảm đạm.
“Xem ra là không khỏe, nhìn ngươi còn âm trầm hơn cả quỷ hồn trong đại mộ này đó.”
Bình luận