Thôn Ninh Hóa đã không có ai ở từ lâu, mà ở thôn Tiểu Hà cách Ninh Hóa khoảng năm dặm, do Tây An phát triển, nên người trẻ tuổi trong thôn cũng lên thành phố làm việc hết, trong thôn chỉ còn khoảng mười mấy người già và trẻ nhỏ. Núi Quỳnh Sơn chấn động tuy rất to nhưng trong tiếng sấm nó vẫn có vẻ nhỏ bé đi rất nhiều.
Huống chi, nghe đủ chuyện án mạng trên núi Quỳnh Sơn, đêm hôm khuya khoắt này, dù nghe được mấy tiếng gầm rú, những người già mê tín cũng sẽ không cho con nít ra ngoài, ở trong phòng cầu khẩn thần linh phù hộ.
Chỉ là, họ cũng chẳng thể nào ngờ đến, thần tiên bọn họ đang cầu khẩn đang ở thôn Ninh Hóa cách đó năm dặm quấy lên một hồi sóng gió động trời.
Bầu trời đen như mực cắn nuốt tất cả sao trời và ánh trăng, chỉ có những tia sét thỉnh thoảng rạch ngang trời mới làm người ta biết đâu là trời đâu là đất, đâu là……
Đâu là thần tiên cứu khổ cứu nạn, đâu là quỷ quái phóng hỏa giết người……
Tây An mùa đông cỏ cây khô héo, dãy núi cũng trở nên hoang vu, tháng mười hai năm ngoái nhiệt độ đã xuống âm, hôm nay đông đến khá muộn, giữa tháng mười hai mà chỉ mới tròn 0 độ mà thôi. Tây An vốn là thành phố ít mưa, tháng mười hai còn là mùa khô, gân như là không có mưa chứ đừng nói đến sấm chớp ầm ầm như hôm nay.
Như đã tích tụ mấy tháng, không trung rít gào giận dữ, gió lạnh gào thét, muốn đổ xuống hết tất cả nước tích cóp một năm nay.
Bầu trời đen nghịt, không khí đen nghịt, lạnh lẽo lại xơ xác tiêu điều.
Gió lạnh gào thét trộn với những âm thanh hỗn loạn, không thấy gì cũng không nghe ra được gì. Lâu sau, chỉ thấy những ngôi nhà cũ không ai ở ở thôn Ninh Hóa bắt đầm sập ầm ầm như bị thứ gì trên trời rơi xuống đè nát, chỉ còn lại những bức tường vỡ. Trong cơn mưa to tầm tã, quang cảnh thôn làng hoang tàn trông còn thê lương hơn.
Còn có thể chống chọi được bao lâu, Túc Cảnh Mặc không muốn đoán. Bả vai, cánh tay, eo lưng bị thương, ẩn ẩn nổi lên ánh sáng, giống như da thịt đang bị một ngọn lửa thiêu đốt, đau đớn như bỏng cháy làm động tác Túc Cảnh Mặc chậm một chút. Phóng tầm mắt ra màn đêm đen đặc nhìn những căn nhà sụp đổ, Túc Cảnh Mặc nín thở tìm kiếm tung tích Lâm Tả, vừa rồi hẳn là đánh trúng hắn, lúc nhà sập, y còn có thể nghe thấy tiếng khẽ than đau, nhưng lại không tìm thấy Lâm Tả.
Túc Cảnh Mặc không dám đi xa, sợ Lâm Tả lại ra tay với Đàm Trình, nhưng mà, chịu một đòn kia Lâm Tả chắc cũng đã bị thương nặng.
Mưa lẫn với tuyết trắng xóa đất trời, Túc Cảnh Mặc là quỷ hồn, mưa dĩ nhiên không thể tác động đến y. Y không có cảnh giác quần áo ướt nhẹp, cũng không có cảm giác rét lạnh, nhưng Đàm Trình thì lại khác. Đàm Trình là người còn sống, lạnh như vậy mà nằm ở nơi hoang vu, nếu bị dầm cơn mưa này nữa sẽ rất xấu, huống chi, thân thể Đàm Trình đã không còn có thể chống đỡ được thêm nữa…..
Đến khi thấy Đàm Trình bắt đầu ướt đẫm cả người, mặt mày tái nhợt, Túc Cảnh Mặc bay đến bên cạnh Đàm Trình, dùng quỷ khí nâng Đàm Trình lên, sau đó mang cậu đến một gian phòng chưa bị sụp đổ.
Nhưng chỉ trong chốc lát này, Đàm Trình vẫn bị mưa xối ướt.
Trong đêm tối quỷ hồn vẫn thấy rõ, đặt Đàm Trình xuống ‘bàn tử’ (giường) trong nhà, Túc Cảnh Mặc nghĩ nghĩ một lúc, quyết định cởi quần áo ướt của Đàm Trình ra, xả chăn đắp lên người cậu.
Gian nhà này gần đây có lẽ có người ở, không có quá nhiều bụi. Túc Cảnh Mặc nhìn chung quanh căn nhà kỳ quái, không có bếp lò, không có củi lửa……. Túc Cảnh Mặc khẽ nhíu mày, đã hơn một ngàn năm, chẳng lẽ vào đông ở đây chỉ có đắp chăn sưởi ấm sao? Tại sao lại còn vô dụng hơn cả ngàn năm trước thế này?
“Ngươi kể về thế giới này bằng một cách đầy bí ẩn, nhưng ta thấy nó chẳng khác lạ gì.”
“Khụ…… Khụ…….”
Tiếng ho khan của Đàm Trình vọng ra, Túc Cảnh Mặc nghiêng người nhìn cậu, thấy gương mặt Đàm Trình vốn tái nhợt lại trở nên ửng đỏ, chắc là do gió thổi nhiều và mấy ngày nằm trong Đại Mộ lạnh băng, không ăn gì, cơ thể suy yếu nên đã bị nhiễm phong hàn. Ăn chút gì đó sẽ ổn hơn.
Ủ Đàm Trình kỹ trong chăn, Túc Cảnh Mặc nhìn khắp phòng,
Trên cái bàn ở góc tường có một thứ bóng loáng, miễn cưỡng có thể gọi nó là nồi, cũng coi như căn phòng này còn có thứ hữu ích đi. Y bước lại muốn mở nắp nồi xem có gì ăn không, nhưng lại phát hiện cái nắp không thể mở ra.
Túc Cảnh Mặc nheo mắt, hừm một tiếng khó hiểu, đầu ngón tay vụt ra quỷ khí, nháy mắt cắt mở cái nắp……
Trong nồi chẳng có gì.
Vốn định đi tìm tiếp, nhưng ngoài gian phòng hơi thở của Lâm Tả lại thoáng xuất hiện, Túc Cảnh Mặc hừ nhẹ một tiếng, biến mất ngay lập tức.
Trong phòng tuy không có lò sưởi nhưng ít nhất cũng che được mưa gió, tốt hơn ở bên ngoài nhiều. Đàm Trình trong mê man cảm giác được có người đắp chăn cho cậu, vốn đang sốt cao, đắp chăn lại, chỉ mộ lúc mồ hôi đã tuôn ra xối xả.
Lúc lạnh lúc nóng thật sự rất khổ sở, Đàm Trình chậm rãi mở hai mắt, lại tối quá không nhìn thấy gì. Nhưng mà có chăn, vậy là cậu đang ở trong nhà. Chờ có một tia chớp lóe lên bên ngoài phòng, Đàm Trình mới biết đây là phòng nghỉ của đội khảo cổ, trùng hợp lại là gian phòng cậu hay ở.
“Cảnh Mặc?”
Yết hầu khô khốc ầng ậng đau đớn, Đàm Trình khàn giọng gọi hai tiếng.
Trong phòng không có ai trả lời.
Đàm Trình quýnh lên, cậu vùng vẫy ngồi dậy, quần áo của cậu để trên tủ đầu giường. Đàm Trình tìm thấy, mặc vào qua loa rồi đứng dậy. Đầu nặng chân nhẹ làm Đàm Trình vừa đứng lên phải lảo đảo, cậu phải đứng một chốc để ổn định thân thể, sau đó sờ soạng đi đến cạnh cửa, ấn mở đèn, nhưng không biết bị hỏng ở đâu, đèn không bật được.
Đàm Trình cố sức mở cửa gỗ, vốn định đi ra ngoài, lại kiệt sức ngồi bệt dưới đất.
Thân thể này chẳng làm được gì cả…… Cậu vẫn còn là người sống, không có thức ăn nước uống, cơ thể không hoạt động nổi.
Đàm Trình cắn chặt răng, hít sâu một hơi chống vách tường đứng lên, đến bàn làm việc mở rương lấy bánh mì và bánh quy ra, cũng mặc kệ nó có quá hạn sử dụng hay không, cậu ăn hết từng miếng.
Đến khi ăn xong lương khô, Đàm Trình sờ soạng mở bật lửa, theo ánh sáng tìm thuốc cảm trong rương, nhích đến ven tường múc một gáo nước lã, uống trọn viên thuốc cảm.
Làm xong những chuyện này, Đàm Trình đã không còn chút sức lực, dựa lưng vào vách tường ngồi xụi xuống. Đàm Trình nhắm hai mắt thở từng cơn nặng nhọc, cậu không biết vì sao cậu phải vùng vẫy để sống như thế này nữa, rõ ràng đã muốn bên cạnh Túc Cảnh Mặc, còn ăn còn uống mấy thứ này làm chi?
Còn không bằng cứ như vậy mà đi, biến thành quỷ hồn, như vậy…… Còn tốt hơn một chút.
Cánh cửa phòng cũ chợt phát ra tiếng kẽo kẹt, Đàm Trình vội vàng mở mắt ra, nhưng lại không phải người cậu đang nhớ đến.
“Cậu…. sao cậu ở đây? Khụ.. cậu có nhìn thấy Túc Cảnh Mặc không! Anh ấy như thế nào rồi! Khụ khụ.”
Khúc Chí Văn cầm đèn pin trong tay, toàn thân cậu ta dính đầy bùn đất nhưng cũng không để ý. Khúc Chí Văn đặt Khương Bình đang hôn mê trên lưng lên giường,
“Anh ta đang đấu pháp với Túc Nguy Nhiên trên đỉnh Quỳnh Sơn, giờ chắc vẫn chưa có việc gì.”
“Giờ vẫn chưa có việc gì là thế nào?!” Đàm Trình chống vách tường đứng lên, vội vàng hỏi: “Túc Nguy Nhiên rốt cuộc là ai? Tại sao hắn lại…..”
Đang nói Đàm Trình lại bị một trận ho khan cắt đứt. Cùng với tiếng ho kịch liệt, cả người cậu rung nhẹ lên. Đàm Trình nhíu mày cong lưng một tay ôm ngực, một tay chống lên vách tường, một hồi lâu mới nén lại được, đau khổ nói: “Tôi nên làm gì đây?”
Khúc Chí Văn nhìn gương mặt Đàm Trình đã tái nhợt, còn không thể đứng thẳng người dậy, cậu chợt cảm thấy một chút xót xa.
“Chi tiết về Túc Nguy Nhiên tôi cũng không rõ lắm…… Nhưng hắn ta chắc chắn không phải người trần.” Khúc Chí Văn nghi hoặc, chẳng lẽ lúc trước Túc Cảnh Nghiên dùng Ngột Cốt để thành tiên?
“……Nhưng mà, tôi nghĩ lo cho Túc Cảnh Mặc thì tốt hơn.”
Tình trạng hiện giờ của Túc Cảnh Mặc, cậu ta nhìn thấy rất rõ. Túc Nguy Nhiên không đỡ được công kích của Túc Cảnh Mặc, cả thân thể và thần hồn của hắn đều đã bị thương nặng. Nhưng Túc Cảnh Mặc cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Túc Cảnh Mặc không phải là người tu đạo, huống chi quỷ hồn bị hạn chế rất nhiều, lại thêm trận pháp đã bị phá, còn bảo vệ Đàm Trình, hồn phách hơn ngàn năm này đã không thể chống đỡ lâu thêm được nữa…..
Hiện giờ Túc Cảnh Mặc hoàn toàn dựa vào quỷ khí tích cóp hơn ngàn năm cùng với võ thuật lúc sinh thời, mới miễn cưỡng chống lại được Túc Nguy Nhiên.
Nếu cứ tiếp tục đấu như thế, chỉ có thể thành lưỡng bại câu thương……
Khúc Chí Văn nhìn Đàm Trình, hơi mở miệng muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra những lời kia.
Từ lúc Túc Cảnh Mặc ra khỏi Đại Mộ, cậu ta đã biết, y muốn Đàm Trình tiếp tục sống, y từ bỏ ngôi mộ y gìn giữ ngàn năm, từ bỏ chấp niệm của linh hồn y.
Túc Cảnh Mặc sẽ hồn phi phách tán, đấy là điều tất nhiên. Có lẽ y thật sự muốn ngọc nát đá tan với Túc Nguy Nhiên lần này.
Giữ cho Đàm Trình còn sống, Khúc Chí Văn nghĩ, lựa chọn của Túc Cảnh Mặc chỉ sợ đối với Đàm Trình, đó là điều tàn nhẫn nhất.
Đàm Trình thấy Khúc Chí Văn do dự nói ra, nghĩ chuyện bên ngoài đang rất phức tạp, Đàm Trình ngay lập tức khập khiễng bước ra ngoài phòng.
“Đàm Trình, bây giờ anh ra đó chỉ khiến Túc Cảnh Mặc thêm phiền mà thôi!”
Đàm Trình không trả lời, chỉ nhấc chân bước ra khỏi cánh cửa gỗ cũ.
“Anh không nghĩ vì sao Túc Cảnh Mặc làm như vậy à?! Đàm Trình, anh ta muốn anh còn sống, anh hiểu hay không!”
“Là bởi vì anh ấy muốn tôi sống!” Đàm Trình cúi đầu giận dữ hét: “Vì tôi cũng biết như thế, tôi mới không dám chết…… Những gì anh ấy muốn tôi đều cho anh ấy, chỉ cần anh ấy yêu cầu, tôi sẽ đồng ý, duy chỉ có chuyện này, tôi không muốn….
Cậu nghĩ tôi không biết anh ấy nghĩ gì sao? Tôi ở bên cạnh Cảnh Mặc lâu hơn cậu rất nhiều, cậu nghĩ tôi không nhận ra anh ấy đang dao động? Trước kia tôi vẫn luôn chờ anh ấy đáp lại tình cảm của mình, nhưng giờ, tôi thà anh ấy chẳng có tình nghĩa gì với tôi, thà rằng anh ấy cứ ngoan tâm để tôi thay thế chống đỡ Đại Mộ, như vậy ngàn vạn năm sau, tôi sẽ có thể ở lại cái nơi anh ấy đã từng ở, tôi còn có thể cảm thấy anh ấy còn ở bên cạnh tôi.
Tôi biết anh ấy muốn biến mất, chỉ là tôi không dám nghĩ, không dám nghĩ anh ấy thật sự yêu tôi, không dám nghĩ về chuyện anh ấy sẽ biến mất, không có Cảnh Mặc, đời đời kiếp kiếp sau tôi phải sống thế nào đây…”
Chuyện cậu không dám nghĩ nhất, là Túc Cảnh Mặc sẽ phải đau khổ như thế nào……
Bình luận