Biết được có một lăng mộ khoét núi từ miệng bọn cướp, các nhà khảo cổ địa phương ở Bình Dao đã đến thăm dò sơ bộ. Sườn núi phía nam bị sạt lở, nhưng dường như chỉ vừa xảy ra gần đây.
Ngoài ra, họ cũng phát hiện thêm vài đường hầm của bọn trộm mộ. Nhưng ngọn núi đã sụp, các nhà khảo cổ học cũng không dám bước vào. Thậm chí còn không rõ liệu ngôi mộ bị sụp một góc này có bị hư hại hết hay là vẫn chưa.
Hội thảo được tổ chức rất gấp. Lúc Đàm Trình và Giáo sư Chu vội vã đến Bình Dao, phòng hội nghị đã rất nhiều nhà khảo cổ đang tranh cãi.
“Đây chắc chắn là lăng mộ hoàng đế, chẳng phải cảnh sát đã bảo bọn trộm mộ khai đây là lăng của Hoàng đế rồi sao?”
“Không, không thể có chuyện như vậy được. Ông nói thử tôi nghe thời Ngụy Tấn có triều đại nào đặt lăng mộ ở đây?” Một nhà khảo cổ học cau mày, “Có lẽ chỉ là mộ của hoàng thân quốc thích thôi, à hoàng thân quốc thích thì không nhất thiết được xây dưới lệnh của Hoàng đế.”
“Cho dù nó đẹp đến thế nào, nó không thể là lăng của Hoàng đế!! Chẳng phải bọn trộm mộ cũng nói rằng có thêm một vài ngôi mộ trên núi được xây dựng theo thời kỳ đó sao?”
“Ông tin mấy tên trộm mộ à!”
Tại cuộc họp, mọi người chẳng biết từ lúc nào bị cuốn vào trận cãi vã, người chủ trì cuộc họp la hét thế nào cũng không ngừng được. Ông ta thật sự bực mình, đập mạnh lên bàn, hét lớn: “Tôi nói im lặng, mấy ông có nghe không! Trong đây toàn là những người có trình độ học vấn cao, có trình độ cao cả, nhưng mà quy định tối thiểu của một cuộc họp cũng không biết nữa hả?! “
Thấy nhóm người trước mặt mình cuối cùng cũng im lặng lại, người chủ trì giận dữ nói: “Bây giờ, nhiệm vụ hàng đầu là gì? Có phải là cãi nhau xem đó có phải là một khu lăng mộ hay không không?! Không thấy mộ đã sụp một nửa rồi à? Hay cứ cãi nhau, cãi mãi đến khi nó sụp đổ hoàn toàn thì mới mở thêm một cuộc họp để quyết định có nộp đơn xin khai quật hay không?! “
Thấy người bạn cũ thở hổn hển vì giận dữ, Chu Kiến Dân lắc đầu, vỗ vỗ vai ông ta. Khi người bạn cũ hít thở đã ổn định lại, ông mới quay sang các thành viên nhóm khảo cổ khác trong phòng họp, nói: “Lần này thực sự rất gấp. Từ những bức ảnh bạn chụp, có thể thấy vụ sạt lở rất nghiêm trọng. Nếu các biện pháp cứu hộ không được thực hiện nhanh chóng, đại mộ này có thể sụp xuống ngay trong ngày mai “.
Tất cả những người ở đây không phải con nít, nên dĩ nhiên họ hiểu điều này.
“Nhưng bây giờ có muốn cứu sợ không dễ xử lý, vị trí ngôi mộ quá hẻo lánh, chỉ có đường núi, máy móc nhỏ cũng rất khó đem qua.”
Một người trẻ tuổi trong cuộc họp cất lời, có lẽ là một trong số những người đi thăm dò đầu tiên, cầm một xấp ảnh chụp, nói: “Máy móc không thể đi qua, đường núi cũng không dễ đi, theo lý thuyết chúng ta không thể cứu nó.”
Đàm trình nhìn vào những tấm ảnh chụp, đột nhiên cậu lại thừ người ra, cảm thấy nơi này quen thuộc, nhưng cậu không biết đã gặp ở đâu… Mọi người đang nói gì tiếp theo trong cuộc họp cậu cũng không chú ý, chỉ chăm chăm nhìn tấm ảnh chụp trên tay.
Đến khi có một anh ngồi bên cạnh đẩy đẩy tay cậu, cậu mới nhận ra Chu Kiến Dân đã gọi cậu nhiều lần.
Thấy Đàm Trình vẫn còn mờ mịt, Chu Kiến Dân cũng không giận, cười hỏi, “Tôi vừa hỏi cậu, cậu nghĩ phải làm cách nào mới có thể giải cứu được Đại mộ.”
Đàm Trình đã xem qua báo cáo điều tra và ảnh chụp của đội khảo cổ địa phương từ lâu, nhưng cậu vẫn không tìm ra cách nào khác trong lòng. Gật đầu với Chu Kiến Dân ý bảo đã nghe câu hỏi, Đàm Trình chậm rãi nói:
“Khu núi sạt lở ở phía nam. Em thấy trong ảnh có một đường hầm của bọn trộm mộ, và phía bắc vẫn còn nguyên vẹn, em nghĩ chúng ta có thể cố gắng bắt đầu từ phía bắc, đào một đường hầm đi vào.”
Chu Kiến Dân gật đầu, không nói gì, một người đàn ông trung niên nói: “Tôi sợ ngọn núi này sẽ sụp đổ sau đó, phía nam sẽ bị phá hủy hết.”
“Nhưng ngoài cách này ra, không còn cách nào khác”, một phụ nữ bên cạnh Đàm Trình nói, “Không có máy móc, dù muốn đào phần mái lên, hoặc đào bên bị sập, thì trước tiên phải xây đường để vận chuyển máy móc đến.”
Thật ra việc xây đường nhanh thì rất nhanh chậm thì rất chậm. Chỉ cần cấp trên đồng ý phê duyệt thì chỉ cần nửa năm là xây xong, nhưng nếu cấp trên chưa thông qua thì mấy năm cũng không thể bắt tay vào xây.
Cuộc họp kéo dài gần năm giờ, sau đó đưa ra quyết định cuối cùng, nộp đơn xin khai quật, vận chuyển một số thiết bị nhỏ đến, tiến hành khai quật tay trước, cứu được gì thì cứu, khi đường xây xong thì sẽ khai quật sâu hơn.
Thời gian phê duyệt dự án là một tháng. Trong khoảng thời gian này, Đàm Trình đi theo đội thăm dò ngôi mộ vài lần, thấy rằng ngoại trừ phía nam đã sạt lở thi xung quanh ít nhiều cũng có dấu hiệu đang sụp xuống.
Có lẽ bên trong cũng không giữ lại được gì nhiều.
Cuộc khai quật chính thức diễn ra vào giữa tháng 8. Con đường mòn mở ra một tháng trước khi có kết quả phê duyệt bây giờ đã rộng rãi và hoàn thiện hơn rất nhiều, thuê thêm nông dân và gia súc, ngựa kéo vận chuyển thiết bị và kéo điện vào sâu trong núi.
Một tá công nhân và mười một nhà khảo cổ làm việc cả ngày lẫn đêm trong gần nửa tháng, cũng dọn được kha khá đất đá bên đống đổ nát phía nam. Sau khi dọn sạch mới tìm thấy một cái hố hình thang tương đối an toàn và đào ra mảnh cổ vật bồi táng đầu tiên của Đại mộ này.
Nhìn thấy mảnh cổ vật, gần như toàn bộ nhóm khảo cổ đều hò reo vui mừng, ngoại trừ Đàm Trình.
Nếu Đàm Trình chưa bao giờ nhìn thấy những cổ vật được khai quật từ Đại mộ thôn Ninh Hóa, cậu cũng sẽ giống như những đồng đội của mình, đoán rằng cổ vật đó là từ thời nhà Đường, nhưng Đàm Trình đã từng nhìn thấy … Cho nên, khi nhìn thấy những hoa văn giống nhau như đúc này, Đàm Trình không thể cười nổi.
Nỗi đau đớn sáu tháng qua cố gắng đè nén lại cuồn cuộn trào dân, mặt Đàm Trình trở nên trắng bệch. Cậu vươn một tay lặng lẽ ôm lồng ngực bắt đầu âm ỉ đau đớn, hô hấp của Đàm Trình trở nên rối loạn.
Cậu còn tưởng rằng sự đau đớn kỳ lạ này đã biến mất sau nửa năm, nhưng không ngờ rằng nó lại tái phát, và thậm chí còn đau hơn lúc trước, khiến cậu gần như không thể thở.
Các đồng đội bên cạnh thấy bước chân Đàm Trình loạng choạng, vội vàng chạy lại đỡ Đàm Trình, “Có chuyện gì vậy? sao đột nhiên mặt mày lại tái nhợt thế kia.”
Những người còn lại nghe thấy thế cũng quay đầu lại, thấy Đàm Trình thở phì phò, mặt trắng bệch, không thể nói ra câu nào cũng hoảng hốt theo.
“Nhanh lên! Để cậu ta ngồi xuống, cho uống một ít nước đường!”
Người đàn ông trung niên đang giữ Đàm Trình vội vàng đặt cậu nằm xuống, lấy nước đường từ một nữ thành viên trong đội, cho cậu uống một cốc đầy.
Đợi một lát, thấy Đàm Trình bắt đầu tốt hơn, mới nói, “Có lẽ nên tìm ai đó đưa cậu ta trở về nghỉ ngơi trước. Dạo này tôi thấy cậu ta bận đến mức không nghỉ ngơi.”
Đàm Trình nghe thấy thế, cậu lắc đầu, “Tôi ổn, chắc là do ngồi lâu, sau đó đứng dậy đột ngột nên bị choáng thôi.”
Cậu biết mình không phải do thiếu nghỉ ngơi. Đợi khi cảm thấy tốt hơn, Đàm Trình cố gắng đứng dậy, nhưng ngay lúc cậu ngẩng đầu lên, cảnh núi non xa xăm bỗng chồng lên ký ức, làm tìm cậu như lỡ mất một nhịp.
Dường như…cậu đã từng đến đây?
Nhưng Đàm Trình không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận, vì đột nhiên có tiếng kêu phát ra từ đằng xa, kèm theo tiếng đất đá trượt sàn sạt.
“Lở núi, lở núi rồi!!!”
“Kha Chí Vĩ bị đá đè rồi! Đến đây cứu cậu ấy mau lên!”
Mười mấy người vừa nghe thấy thì lập tức chạy lại, nhưng một vài người đến đầu tiên thấy cảnh núi đá sạt lở thì ngừng lại, do dự không dám bước lên thêm.
Đàm Trình chạy đến, thấy một công nhân trẻ đang cố gắng đào bới đất đá, không chút ngần ngừ cậu vòng qua mấy đồng đội sợ đi tiếp và tham gia vào nhóm cứu hộ.
Mấy người không dám tiến lên thấy thế hơi ngượng ngùng, chần chừ một lúc thấy núi không sạt nữa, họ mới dám bước lên cùng nhau cứu người.
Sạt lở không quá nghiêm trọng, người nhiều nên đào lên cũng rất nhanh. Vừa đào đất đá lộn xộn vừa gọi tên Kha Chí Vĩ, nhưng không thấy ai trả lời, tim mọi người như lạnh đi.
Nhưng hơn chục người đào trong hai giờ, họ bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn. Đáng lẽ bây giờ phải đào đến Kha Chí Vĩ rồi mới đúng, nhưng đào mãi cũng không thấy ai.
Thấy mặt trời sắp lặn, nơi rừng núi hoang vu này không thể ở lại trễ, ai mà biết có cọp beo thú dữ gì hay không. Đàm Trình nhìn khung cảnh xung quanh, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc. Khi nhìn thấy những bậc thang đá phủ đầy cỏ dại cách đó không xa, mắt Đàm Trình đột nhiên trợn to, đôi tay khẽ run lên.
Vừa nãy … vừa nãy đúng là cảnh tượng cậu nhớ tới, điểm khác biệt duy nhất là trong trí nhớ của cậu có một bia đá phía trên bậc thang.. … và dường như có một đường hầm ở đây…
Đàm Trình không chắc chắn lắm, nhìn về hướng sụp đổ, Đàm Trình hít một hơi thật sâu, giơ cuốc lên bổ mạnh vào đó.
Tiếng đá rơi rầm rầm vang lên, làm mọi người xung quanh vội vã tránh né.
Chỉ có Đàm Trình vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Phớt lờ những lời trách mắng của đồng đội, Đàm Trình nhìn chằm chằm vào nơi cậu vừa bổ một nhát cuốc, bụi bặm bốc lên từ những tảng đá dần bay đi, một miệng hang xuất hiện trước mặt mọi người.
Trái tim Đàm Trình cũng đập lên dữ dội vào khoảnh khắc đó…
Quả nhiên có một đường hầm của bọn trộm mộ ở đây.
Cậu thực sự đã từng đến đây.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao lại có một cái hang ở đây, sau chúng ta không phát hiện ra.”
“Không, đây không phải là hang tự nhiên! Đây là đường hầm của bọn trộm mộ!”
“Có khi nào Kha Chí Vĩ bị ngã xuống đây không?”
“Vậy phải xuống đó cứu à?”
“Trời sắp tối rồi …”
Đàm Trình nhìn những người đang cãi nhau xung quanh, hít một hơi thật sâu và gọi tên Kha Chí Vĩ thật to vào đường hầm.
Một lúc sau dường như cậu nghe thấy tiếng gì đó, nhưng không biết đó là tiếng vọng của chính mình hay thứ gì khác. Mọi người xung quanh quá ồn ào làm cậu không thể nghe rõ. Đàm Trình cảm thấy hơi khó chịu, “Đừng ồn nữa, tôi nghe có tiếng gì đó!”
“Tiếng gì? Ở đâu!”
“Mọi người im lặng đi, tôi nghe thấy tiếng gọi trong đường hầm, nhưng ồn quá không nghe được.”
Vừa dứt lời, mọi người nghe thế thì im lặng ngay, Đàm Trình lại hét vào đường hầm, quà nhiên, không bao lâu sau cậu nghe loáng thoáng có tiếng đáp lại. Mặc dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để mọi người nín thở, đó là giọng của Kha Chí Vĩ.
“Là Kha Chí Vĩ!! Cậu ấy ổn cả!”
“Nhưng làm thế nào để cứu cậu ấy lên!”
“Có thể nghe được tiếng nên chắc đường hầm này không dài đâu.” Một công nhân đề nghị: “Hay chúng ta lấy dây thừng cột đèn pin vào rồi thả xuống? Cậu ta thấy được sẽ bắt lấy.”
“Không biết đường hầm này có dốc hay không, nếu không dốc thì đèn pin sẽ bị kẹt lại ở giữa.”
“Dĩ nhiên là phải dốc thì Kha Chí Vĩ mới rơi xuống được chứ?” Thành viên đội nữ nhìn cánh đàn ông dong dong dài dài, cau mày nói: “Bây giờ không có cách nào khác, nhanh đi kiếm dây thừng đi! Hoặc là cậu đi xuống!”
Vừa dứt lời, mọi người ngậm miệng, đi tìm một sợi dây thừng dài, sợ đèn pin quá nhẹ, giữa đoạn dây còn buộc thêm một chai dầu nhớt đầy.
Đàm Trình thả dây xuống từng chút một.
Cũng may đường hầm này rất dốc, đèn pin đi xuống rất trơn tru.
Khi cảm thấy cái chai chạm đáy, Đàm Trình lại thả thêm một đoạn dây thừng để Kha Chí Vĩ tự cột chặt người mình lại. Chờ một lúc, thấy dây được giật giật, Đàm Trình và một vài nam thanh niên cùng nhau kéo lên.
Đường hầm không dài, nhưng mọi người sợ sợi dây sẽ bị đứt, nên kéo lên rất cẩn thận, mất gần một giờ mới kéo được Kha Chí Vĩ lên.
Kha Chí Vĩ rất may mắn, ngoại trừ khuôn mặt dính đầy bụi bặm và một số vết trầy xước, thì còn lại đều ổn.
Sau khi thoát khỏi cõi chết, Kha Chí Vĩ kiệt sức nằm dài xuống đất: “Tôi vừa mới đứng ở đây, núi ở trên bị sụp xuống. Tôi phản xạ chạy vào trong, ai dè trượt chân té xuống đó. Đúng là tôi may lắm mới không bị đá đè chết, cũng không té gãy cổ chết.”
“Tình hình dưới đó thế nào?”
“Lúc tôi ngã xuống, không dám nhúc nhích, nên tôi chỉ ngồi đó. Sau các cậu thả đèn pin xuống. Tôi cầm đèn nhìn xung quanh thử thì suýt chút nữa đau tim chết luôn. Má ơi, tôi đang ở trong hành lang của mộ thất, bên trong hành lang hình như bị lửa thiêu rụi, đen thùi lùi nhìn muốn sởn tóc gáy! ” Kha Chí Vĩ sợ hãi kể lại.
“Lửa?” Đàm Trình đi đến chỗ Kha Chí Vĩ. Vừa nãy cậu để ý thấy Kha Chí Vĩ đang cầm một cuốn sổ trong tay, đơn giản hỏi: “Sao cậu lại cầm cuốn sổ bẩn kia thế?”
“Sổ này hả? Tôi thấy nó dưới cửa hang động ở dưới. Có lẽ là sổ của bọn trộm mộ đánh rơi lại.” Kha Chí Vĩ mở cuốn sách.
Cuốn sổ tay nhỏ tuy bẩn bùn bên ngoài, nhưng bên trong vẫn sạch sẽ.
“Thư tuyệt mệnh sao? Để xem người viết tên gì …” Những trang sổ bị lật qua, Kha Chí Vĩ nhìn hai chữ rất to dưới cuối cùng bức di thư, không thể tin được. Kha Chí Vĩ sửng sốt theo tiềm thức quay đầu nhìn người bên cạnh “… là Đàm Trình?”
Vừa dứt lời, mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về Đàm Trình, nhưng cậu đã chết lặng từ lâu.
Đàm Trình đứng bên cạnh Kha Chí Vĩ, dĩ nhiên cậu thấy được những chữ trong cuốn sổ tay … cậu nhận ra đó là nét chữ mình, nhận ra sổ tay của mình …..
Có ba từ mà trong lá thư tuyệt mệnh ngắn ngủn vài dòng cậu lại lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Túc Cảnh Mặc …
Nhẩm đi nhẩm lại ba chữ này trong lòng, nhìn vào ba chữ ấy trên trang giấy, Đàm Trình há miệng, ngay khoảnh khắc đó, nước mắt cậu trào ra lăn dài xuống mặt, cảnh trong giấc mơ mông lung đó ngay lập tức xuất hiện hình bóng một người.
Ký ức như một trận thủy triều tràn vào, cơn thống khổ bao trùm lên cậu. Cơn đau ở ngực khiến Đàm Trình phải ôm chặt lấy ngực.
Từ từ cúi xuống, quỳ gối trên mặt đất, như một con thú sắp chết, tràn một tiếng gầm gừ mất kiểm soát ra khỏi cổ họng.
Làm sao cậu lại có thể quên … Làm sao cậu có thể quên cái tên đã khắc sâu vào tâm hồn này?
Tại sao cậu lại còn cố tình để nó quên đi mà không tìm lại…
“A A A A A A A!”
Hóa ra cậu đã quên mất người đó …
./.
Bình luận